Tử Lâm trầm tư sau đó mở nút áo ra kéo cổ áo xuống.
"Cậu... Cậu... " Cậu lắp bắp nói sau đó nhìn thấy hình xăm trên ngực cậu ta liền kinh ngạc mở to mắt.
Trên ngực bên trải của Tử Lâm là một hình xăm rất kỳ quái, nó giống như hình xăm của một con rồng nhưng lại không hoàn toàn là rồng, toàn bộ hình xăm là một màu đen huyền bí.
"Đây, đây là..." Cậu ngơ ngác giơ tay sờ lên hình xăm thì cảm thấy một sự nóng chảy, hình xăm bị cậu sờ lấy bỗng nhiên nhiễm lên một màu đỏ đầy quỷ dị.
"A." Cậu kinh ngạc hốt lên, cái nóng chui vào lòng bàn tay cậu nhưng cậu lại chẳng cảm thấy đau đớn gì.
Tử Lâm dịu dàng nhìn cậu rồi nói "Đây là thứ mà tôi có sau khi vào huyệt lần đầu tiên, nó là dấu ấn giúp bùa chú của tôi phát huy công hiệu tăng gấp đôi dù là trong hiện thực hay trong huyệt động."
"Nói chính xác hơn chỉ có người có hình xăm này mới có thể dùng sức mạnh của mình làm tổn thương quỷ quái bên trong huyệt."
"Chẳng lẽ những huyền môn khác không thể gây tổn thương đến thứ đó." Cậu ngạc nhiên, phải biết những người huyền môn thế gia từ trước đến nay đều có sức mạnh rất lớn.
"Đó là khi xưa, hiện tại huyền gia đã xuống dốc, với lại thứ kia đã thiết lập như vậy, những người đã vao trong đều không thể làm gì." Tử Lâm lắc đầu nói, nếu như huyệt động là hang ổ của người lập huyệt, thì thứ trên kia chính là quy luật, người lập huyệt cũng phải tuân thủ quy luật bên trong hang ổ của mình.
"Vậy Chương Trương Trí đã lấy thứ gì mà bị người đuổi gϊếŧ." Cậu khẽ hỏi.
"Quỷ, anh ta đã cứu con quỷ bên trong huyệt, mà những kẻ tà môn đó muốn bắt con quỷ đó để luyện thuật." Tử Lâm nắm lấy bàn tay vẫn còn trên ngực mình sau đó mân mê.
Cậu giật mình xấu hổ muốn rút tay về nhưng không rút nổi đành thôi "Luyện quỷ sao."
"Đúng vậy, sau khi vào huyệt động không phải chỉ cần chú ý quỷ quái trong huyệt mà còn phải chú ý hai loại người."
"Mốt người chính là nhân quả báo ứng, người còn lại chính là bọn huyền môn tả đạo." Tử Lâm nhìn cậu đầy lo lắng.
Cậu ta biết cậu rất dễ mềm lòng, dù là người hay quỷ cậu đều không thể từ chối người khác, sau khi biết được một *** ***** động sẽ được mở ở gần trường của cậu, cậu ta liền không suy nghĩ nhiều mà chạy đến, may mắn thay cậu ta đã đến kịp lúc.
Cậu biết Tử Lâm đang muốn nhắc nhở mình liền gật đầu đáp lại "Tôi biết rồi, sẽ chú ý hơn."
Ting, tiếng tin nhắn của điện thoại kêu lên, Tử Lâm buông tay cậu ra rồi lấy ra nhìn.
"Trương Trí gửi tin." Tử Lâm nhìn thấy tên người gửi liền nói sau đó bấm vao tin.
Cậu cũng tò mò mà thò đầu vào xem, Tử Lâm nhìn cậu đầy cưng chiều.
Bên trong điện thoại chỉ có một dòng chữ cùng một cái địa chỉ.
"Tôi sẽ đi cùng." Cậu quyết định, cảm thấy lần này cậu ta đi sẽ rất nguy hiểm.
"Không được." Tử Lâm lắc đầu từ chối, lần này đi những kẻ kia chắc chắn không từ thủ đoạn mà gϊếŧ cho bằng được Trương Trí, nếu để cậu đi cùng sẽ rất nguy hiểm.
Cậu nhún vai "Dù sao tôi cũng biết địa chỉ rồi, cậu không cho tôi cũng theo được, đến lúc đó tôi đi đường tôi cậu đi đường cậu đừng đến gần tôi."
Tử Lâm nghe vậy liền cười khổ, biết vậy không để cậu cùng xem tin nhắn, hiện tại nếu tiếp tục từ chối thì đến lúc đó cậu sẽ không chịu đi theo cậu ta nữa.
Cậu đắc ý nhìn khuôn mặt đầy đau khổ của Tử Lâm, dù sao từ trước đến giờ đều là cậu ta thỏa hiệp với cậu.
Tử Lâm thở dài cuối cùng gật đầu đáp ứng "Được rồi, đến lúc đó cậu phải luôn ở cạnh tôi không được chạy lung tung."
"Được." Cậu khẽ cười đáp ứng.
Tử Lâm vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, nhưng suy nghĩ lại thì chuyện này cũng tốt đi, cậu đi theo cậu ta thì mọi lúc đều có thể nhìn thấy cậu, dù cho chuyện gì xảy ra cậu ta đều sẽ bảo vệ cậu an toàn.
Trương Trí hẹn ngày mai xuất phát, bởi vì nếu đi cùng nhau thì khả năng khi vào động cũng có thể ở gần nhau.
Trong huyệt động không phải lúc nào cũng may mắn bị nhốt chung một nơi, tùy theo ký ức cùng cách tạo huyệt mà chủ huyệt mong muốn thì người đi vào sẽ ở nơi những nơi khác nhau.
Tử Lâm không muốn cùng cậu tách ra nên đồng ý đề nghị của Trương Trí, dù sao đi sớm vẫn tốt hơn cận kề giờ, đến lúc đó có khi bọn họ đều bị tách ra để đủ số người trong một phòng.
"Được rồi nghĩ ngơi sớm đi, ngay mai chúng ta xuất phát." Tử Lâm nhìn cậu rồi đứng dậy.
"Được, ngủ ngon." Cậu gật đầu rồi trở về phòng.
Tử Lâm nhìn cánh cửa đóng lại một lúc lâu rồi mới đi vào phòng mình.
Cả buổi tối hôm đó Tử Lâm đều ngồi trên bàn bắt đầu vẽ rất nhiều bùa chú, đối với người khác vẽ được một lá bùa thì cần phải có đủ lễ nghi, nghi thức đàng hoàng nhưng đối với cậu ta chỉ cần tâm thành kính là đủ.
Bởi vì sự bất an nên cậu ta phải chuẩn bị thật kỹ càng, không thể có một chút sơ sót để cậu bị thương được.
Sáng hôm sau hai người liền bắt xe đi đến địa chỉ mà Trương Trí đã gửi, tài xế xe sau khi nhìn thấy liền khá kinh ngạc, bởi vì nơi này là một hòn đảo đã bị bỏ hoang rất lâu năm rồi.
"Tôi khuyên các cậu không nên đi đến đó."
"Tại sao vậy ạ." Cậu đảo quanh mắt rồi hỏi.
"Nơi đó thật là tạo nghiệp, trước đây từng xảy ra một vụ nước lớn làm ngập hết cả hòn đảo, lúc ấy chết rất nhiều người, sau này không ai dám lên đó nữa." Tài xế xe thở dài nói, năm nay ông bốn mươi ba tuổi, việc đó xảy ra lúc ông mười lăm tuổi.
"Không biết cụ thể là chuyện gì vậy ạ." Cậu tiếp tục hỏi.
Tài xế xe lắc đầu "Ta cũng không biết, tin tức về nó đều không được lộ ra ngoài, chỉ biết la do hoàng đảo bị ngập nước mà thôi."
Cậu nghe vậy liền gật đầu "Cảm ơn bác, chúng cháu được bạn hẹn đến đó để khám phá ạ."
"Đúng là bọn trẻ bây giờ đều thích khám phá lung tung." Tài xế thở dài rồi không nói gì nữa.
Cậu cùng Tử Lâm thoáng nhìn qua nhau, trong mắt đều có điều suy nghĩ.