Chương 21-2: Hôn trộm (2)

Chuyển ngữ: Phương Tử Bối

*

Sau khi trở về ký túc xá, Kỳ Ngôn nhận được lời mời kết bạn Wechat của Vu Khai Tề, cậu suy nghĩ một hồi vẫn là đồng ý, sau đó nhắn một tin [Thật xin lỗi.]

Cậu cảm thấy gửi câu này cho Vu Khai Tề có lẽ đã đủ rõ ý của mình, quả nhiên bên kia hiển thị "đang nhập" nhưng mãi vẫn chưa gửi đi.

Kỳ Ngôn đặt điện thoại xuống, làm việc khác một hồi quay lại mới phát hiện đối phương gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn.

[Vu Khai Tề: Trước khi hỏi em tôi cũng không ôm nhiều nhiều hy vọng, có điều nhìn thấy tin nhắn của em tôi vẫn không khỏi cảm thấy hơi buồn, nhưng tôi không muốn bỏ cuộc...]

[Vu Khai Tề: Tôi thì khá ích kỷ, không muốn để thanh xuân của mình có bất kỳ nuối tiếc nào. Cuộc sống của tôi phần lớn thời gian đều dành cho bóng rổ nên bây giờ tôi muốn làm gì đó cho bản thân mình.]

[Vu Khai Tề: Kỳ Ngôn, em có muốn thử tìm hiểu tôi một chút không?]

Sau đó Kỳ Ngôn thường bắt gặp Vu Khai Tề ở những nơi khác nhau, đối phương rất biết chừng mực, dưới cái nhìn của người ngoài, hai người chỉ như bạn bè bình thường.

Mà quan trọng hơn, Vu Khai Tề biết Phó Từ ghét đồng tính luyến ái, cố tình tránh hắn, giống như sợ Kỳ Ngôn khó xử.

Mặc dù Kỳ Ngôn đã từ chối rất nhiều lần nhưng Vu Khai Tề vẫn không để bụng như cũ, mục đích là có thể tiến gần hơn vào phạm vi mà cậu có thể chấp nhận.

Có nhiều lúc, Kỳ Ngôn còn ngưỡng mộ tính cách này của Vu Khai Tề, muốn điều gì liền hết mình giành lấy, không như cậu ngay từ khi bắt đầu đã không có cơ hội nào.

Nhưng dù Vu Khai Tề có che giấu cẩn thận đến đâu, vẫn bị Phó Từ phát hiện ra manh mối.

Tất cả phải nói từ bài viết CP vừa nổi lên trên diễn đàn trường.

Vốn có dấu chấm lần trước của Phó Từ góp sức, chủ đề CP của hắn và cậu cũng trở nên sôi nổi hơn, còn thêm gần đây thái độ của Kỳ Ngôn đối với hắn mềm mỏng, thường có thể tìm được những bức ảnh chung đầy hòa hợp của hai người họ.

Nhưng dạo này Phó Từ nhạy cảm phát giác có gì đó không bình thường, nhiệt độ chủ đề CP của hắn và Kỳ Ngôn hạ đến mức mắt thường có thể nhìn thấy, lúc đầu hắn tưởng mọi người đều đang trong giai đoạn cuối kỳ bận rộn ôn tập, nhưng nửa đêm nào đó hắn dạo trên diễn đàn trường phát hiện ra thứ qq này!

Vậy mà lại có người đẩy thuyền Kỳ Ngôn với Vu Khai Tề? Độ hot còn sắp đuổi kịp của hắn!

Hắn lướt xem những bình luận trên đầu.

[Huhu, hôm nay tôi gặp bọn họ ở thư viện, Vu Khai Tề giúp Kỳ Ngôn lấy sách trên cao, yêu chết đi được cái sự chênh lệch chiều cao này!]

[Kiểu cún lớn dương quang ngầu ngầu như Vu Khai Tề kết hợp với mỹ nhân lãnh đạm như Kỳ Ngôn thật sự tuyệt vời, tui khóc đây!]

[Bóng rổ và hội họa là tuyệt phối! Hơn nữa Vu Khai Tề đã năm ba rồi còn chưa từng yêu đương, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy chủ động như vậy với người khác, mà trọng điểm là anh ấy chưa bao giờ nói mình là trai thẳng!!!]

[Lầu trên bạn trực tiếp nhắc luôn Phó Từ là được rồi.]

[Nói thật tôi là từ CP Phó Ngôn chuyển qua đây, Phó Từ quá thẳng, không còn hứng đẩy nữa. Bây giờ thì tốt rồi, tôi tuyên bố đây chính là nhà tôi!]

Phó Từ tròn mắt nhìn tên gió chiều nào theo chiều nấy cuối cùng, chỉ cảm thấy vừa kinh hoàng vừa hoang đường. Thế nào lại không còn hứng đu CP của hắn và Kỳ Ngôn? Tên Vu Khai Tề kia có thể có quan hệ tốt với Kỳ Ngôn như hắn? Còn nữa, những gì Vu Khai Tề có hắn cũng không thiếu!

Hắn còn ở cùng một phòng ký túc với Kỳ Ngôn đấy!

Nghĩ đến đây, Phó Từ không nhịn được kéo rèm lén trèo sang giường Kỳ Ngôn.

Hiện tại đã là giờ tắt đèn, ký túc xá rất yên tĩnh, dạo này việc ôn tập có Kỳ Ngôn có hơi nặng nên cậu đã ngủ từ sớm. Đang mơ màng thì Kỳ Ngôn đột nhiên cảm nhận được sau lưng mình có người đang dán tới, dọa cậu toát cả mồ hôi, cũng may người sau lưng lên tiếng kịp thời, "Là tôi."

Vốn dĩ Phó Từ muốn tìm Kỳ Ngôn hỏi xem, nhưng ôm người kia vào lòng mới nhận ra giường của Kỳ Ngôn không ấm tí nào, đến cả người cậu cũng lạnh ngắt.

Ngay lập tức hắn đau lòng đem tay chân Kỳ Ngôn ủ vào lòng và chân mình, "Sao lại lạnh thế này? Ngủ như vậy không khó chịu sao?"

Kỳ Ngôn dụi mắt, "Quen rồi, có chuyện gì sao?"

Cậu có thể nghe ra sự u ám mang theo chút tâm trạng từ giọng Phó Từ.

Phó Từ nghe giọng Kỳ Ngôn rõ ràng vẫn còn buồn ngủ, đột nhiên không muốn hỏi nữa, dạo này Kỳ Ngôn thường ở phòng Mỹ thuật đến rất muộn mới về, vừa mới nộp tác phẩm cho cuộc thi bình chọn về đến ký túc xá đã vùi đầu ôn tập, trông dáng vẻ rất mệt mỏi.

Hắn không nên vì chút chuyện nhỏ này mà khiến Kỳ Ngôn bận tâm.

"Không có gì." Phó Từ nhét tay Kỳ Ngôn vào áo mình, dù cho bị lạnh đến run cầm cập vẫn không lấy ra, "Như vậy có ấm hơn không?"

Cái chạm dưới lòng bàn tay ấm áp lại nhẵn mịn, mang theo nhiệt độ làm người ta cảm thấy thư thái, vốn dĩ Kỳ Ngôn không cảm thấy lạnh nhưng thân thể dường như bị nguồn nhiệt kia hấp dẫn, khiến cậu bất giác tựa sát vào người Phó Từ, cong môi nhỏ giọng nói: "Nói mau, đừng chuyển chủ đề."

Phó Từ rõ ràng tìm cậu có chuyện.

"Cũng không phải việc gì lớn." Phó Từ xoa xoa tóc mềm của Kỳ Ngôn, "Tôi dạo diễn đàn trường nhìn thấy ảnh chụp cậu và đội trưởng."

Còn sắp vượt qua ảnh chung của hắn và Kỳ Ngôn.

Kỳ Ngôn đang dùng ngón tay đếm múi bụng của Phó Từ, vừa định cảm thán Phó Từ thật sự luyện được tám múi, nghe đối phương nói vậy cậu khựng lại, "Ảnh gì?"

Phó Từ nhớ lại, "Bạn học trong trường chụp, có thư viện, có căn tin, còn có nhà thi đấu."

Vốn dĩ hắn cho rằng mình không để ý lắm, nhưng mỗi lần nói ra địa điểm trong đầu hắn lại có thể tái hiện rõ ràng khung cảnh trong tấm hình đó, dường như hắn đang đứng bên cạnh nhìn Kỳ Ngôn và Vu Khai Tề cười nói vui vẻ.

Loại tư vị đó hắn hoàn toàn không chịu nổi, dường như vật gì đó cực kỳ quan trọng của mình đang từ từ rời xa, mà hắn lại không giữ được.

Kỳ Ngôn cảm nhận được giọng Phó Từ càng nói càng thấp, hắn vùi đầu vào cổ cậu, cả người chán nản đến cùng cực, chỉ có thể ôm cậu thật chặt để bày tỏ sự bất an của mình.

Cậu cắn cắn môi, cũng sờ đầu Phó Từ, "Đều là vô tình chạm mặt."

"Lúc ở thư viện là anh ấy vừa hay đi ngang qua giúp tôi lấy sách tài liệu trên cao, ở căn tin là trùng hợp xếp cùng một hàng, bọn tôi không nói chuyện, nhà thi đấu chắc là lần trước tôi đến tìm cậu, lúc đợi bên ngoài có nói với anh ấy vài câu."

Cậu đã nói rõ ràng với Vu Khai Tề, cũng không cố ý để người ta nghĩ nhiều, có thể tránh liền tránh, nhưng cậu không ngờ mấy lần gặp phải vẫn bị Phó Từ biết được.

Chỉ là Phó Từ rất nhanh đã tin lời cậu, hắn gật đầu, thở phào một hơi, rõ ràng thả lỏng đi rất nhiều.

Kỳ Ngôn không nhịn được bật cười, Phó Từ thật sự rất dễ đoán, tuy sự chiếm hữu đối với cậu có hơi lớn, nhưng sẽ nghe cậu nói, cũng không làm gì quá khích.

Cũng do vậy mà cậu sẵn sàng dành cho Phó Từ sự kiên nhẫn tối đa.

"Cơ mà bây giờ cậu có thể về lại giường của mình ngủ không? Sáng mai tám giờ tôi còn có tiết."

Nhưng Phó Từ lại không muốn buông tay, "Ngủ cùng nhé? Sáng mai tôi dậy cùng cậu rồi cùng đến căn tin ăn bánh bao súp."

"Không được." Giọng Kỳ Ngôn không nặng nhưng rất kiên quyết, "Tôi sẽ không dậy cùng cậu."

Từ khi lên đại học lần duy nhất hai người ngủ chung là lần cậu bị ốm dạo trước, sau đó nhiều nhất cậu chỉ để Phó Từ leo lên giường chứ tuyệt đối không để hắn ngủ lại."

"Đừng quậy, tôi thật sự buồn ngủ rồi, học xong tiết tám giờ tôi còn phải chuẩn bị cho bài thi buổi chiều."

*

Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại truyenhdt.com Phương Tử Bối (@mczkaoi), mọi web khác đều là ĂN CẮP.

Đọc tiếp ở đây!

Tại toi chia không đều nên phần này hơi ngắn chứ không phải thiếu đâu mn ha.