Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầu Hoàng

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
” Lên đây đi!”

Nam tử thân thể quang loả, xốc lên một góc chăn bông, vỗ vỗ phía giường trống bên cạnh muốn Vệ Cầu Hoàng lên giường.

Tuy rằng nam tử dùng một bộ dáng tự nhiên đến thế nào đi nữa, nhưng Vệ Cầu Hoàng vẫn là cảm thấy nghi hoặc, chủ nhân có thể cùng nô bộc ngủ chung sao?

” Không cần sợ, ta sẽ không ăn ngươi.” Nam tử phát giác hắn do dự, lên tiếng trấn an.

Ta không sợ a! Vệ Cầu Hoàng lắc đầu, cởϊ áσ khoác, lên giường.

” Đến, bảo ta Ứng Long.”

Hơi thở của Phỉ Ứng Long phả ở bên tai, làm cho Vệ Cầu Hoàng cảm thấy có chút không được tự nhiên.

” Ứng Long.”

” Bé ngoan, ta gọi là Phỉ Ứng Long, đời này ngươi phải nhớ kỹ đó!”

Tiếng nói trầm thấp kia giống như muốn thôi miên Vệ Cầu Hoàng, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng thủ thỉ.

” Ứng Long, Phỉ Ứng Long.”

” Đúng rồi, tiểu Hoàng nhi.”

Đột nhiên, Phỉ Ứng Long cảm thấy một cỗ nhiệt lưu không thể khống chế tụ tập xuống bụng, mà người đang nằm trong ngực y, dường như cũng cảm nhận được nhẹ nhàng giãy giụa.

Hắn giãy giụa làm cho du͙© vọиɠ của Phỉ Ứng Long tiếp tục lên cao.

” Đừng lộn xộn!” Phỉ Ứng Long nhịn không được ngăn lại hành động của hắn.

” Vì sao?” Vệ Cầu Hoàng run run mở miệng.

” Cái gì?” Phỉ Ứng Long đang cố gắng khống chế du͙© vọиɠ chính mình, phân tâm nên nghe không rõ lời hắn nói.

Vệ Cầu Hoàng lắc lắc đầu.

” Ai…… đừng lắc đầu, ngươi có thể mở miệng nói chuyện.” Nhìn thấy hắn một bộ dáng muốn nói lại thôi, Phỉ Ứng Long thúc giục.

” Ta cảm thấy có cái gì đó ngạnh ngạnh đυ.ng tới chân của ta.” Vệ Cầu Hoàng nhíu mày, cảm thấy vật gì đó nơi chân làm cho hắn có chút không thoải mái.

Người hỏi vô tình, người nghe có tâm, lần đầu tiên trong cuộc đời Phỉ Ứng Long cảm thấy lưỡi như ríu lại.” Đừng hỏi nhiều, ngủ mau.” Thật vất vả nói ra, lại cảm thấy mặt mình đã nóng rát lên.

Vệ Cầu Hoàng thấy Phỉ Ứng Long hồng thấu mặt giống như trứng tôm nấu chín, lại không dám hỏi vì sao. Bởi vì bộ dáng y lộ ra quỷ dị, tuyệt không phải là đang thẹn thùng, ngược lại có chút gì đó mờ mờ ám ám.

Nhìn thấy Hoàng nhi đang trừng lớn mắt nhìn mình, Phỉ Ứng Long thật mạnh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, nhẹ tay vỗ vỗ vào lưng dỗ dành hắn ngủ.

” Ai…… chỉ là kêu cái tên……” Phỉ Ứng Long thấp giọng nói, trong lòng thập phần bất đắc dĩ a!

********

Từ đó về sau, Phỉ Ứng Long thường thường mang theo Vệ Cầu Hoàng, vô luận là ra ngoài hay là ở trong nhà.

Mặt khác, y muốn Như Thiết đi thăm dò xuất thân của hắn, nhưng nhận được chỉ là không rõ kết quả. Phỉ Ứng Long đối với việc này cũng không đặc biệt để ý, chỉ cần hắn đi theo bên cạnh y, y liền cảm thấy trong lòng thoải mái lớn lao.

Đương nhiên có khi Phỉ Ứng Long cũng không khỏi nghi hoặc, vì sao chính mình vào thời khắc nhìn thấy tiểu hài tử nhỏ hơn mình có đến tám tuổi này, trái tim liền trao hết cho hắn, rốt cuộc thu về không được. Như vậy hấp dẫn chính mình là cái gì?

Y mãnh liệt hy vọng hắn có thể đem toàn bộ tinh thần đặt ở trên người mình, cho nên một chút cũng không rời mang theo hắn. Nhưng vẫn không rõ vì sao chính mình lại có phản ứng như vậy?

Bất quá, Phỉ Ứng Long cũng không có nhiều thời gian lắm để suy tư chuyện như vậy, bởi vì Hoàng nhi ngay tại bên cạnh chính mình.

Vệ Cầu Hoàng là một tiểu hài tử sống nội tâm, không nhiều lời lắm, thích dùng ánh mắt quan sát sự vật bên người, nói hắn thâm trầm, nhưng phương pháp biểu hiện ra ý niệm trong đầu lại so với tiểu hài tử bình thường vụng về hơn rất nhiều, điều này làm cho Phỉ Ứng Long phát giác Vệ Cầu Hoàng kỳ thật là đứa nhỏ không biết biểu đạt suy nghĩ của chính mình. Mà đó lại chính là điểm khác biệt nhất so với các tiểu hài tử khác, hắn ở trước mặt người khác càng thêm nội liễm hơn nữa ít lời. Cho nên đến nay, Phỉ Ứng Long vẫn không có cách nào biết được Vệ Cầu Hoàng thích nhất là cái gì.

Vệ Cầu Hoàng thích nhất, kỳ thật chính là bàn tay ấm áp cùng gương mặt trầm tĩnh khi ngủ của Phỉ Ứng Long.

Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm gương mặt ngủ say của Phỉ Ứng Long.

Dung mạo tuấn lãng, hai hàng lông mày thẳng tắp mà lại nồng đậm, đôi môi nhìn như cương nghị rồi lại mềm mại, vốn không giận mà khí thế uy nghi đều biến mất sau khi y ngủ say.

Mấy tháng nay, Vệ Cầu Hoàng cảm thấy chính mình giống như biến thành một nửa khác của Phỉ Ứng Long, bởi vì Phỉ Ứng Long không có lúc nào là không mang theo chính mình.

Gặp qua Phỉ Ứng Long với rất nhiều diện mạo khác nhau, khi giao dịch thừa thắng xông lên, dùng ưu thế của chính mình, với dáng vẻ bệ vệ càn rỡ áp chế người khác, cùng với đột nhiên hứng khởi, biểu hiện ra một mặt ôn hoà. Dưới biểu hiện nhiều bộ mặt như thế, Vệ Cầu Hoàng thích nhất chính là bộ dáng như hài đồng khờ dại khi ngủ của y. Còn có bàn tay to ấm áp kia sẽ vĩnh viễn ở phía sau ôm lấy chính mình khi chính mình ở bên cạnh y.

Vệ Cầu Hoàng chậm rãi kéo ra cánh tay của Phỉ Ứng Long gác ở trên người hắn.

” Ngươi muốn đi đâu?” Tay Phỉ Ứng Long lại gắt gao thu hồi.

” Nhà vệ sinh, ngươi không cần theo giúp ta, tiếp tục ngủ đi!” Vệ Cầu Hoàng nhìn thấy Phỉ Ứng Long không mặc y phục, cuống quít ngăn cản.

” Ân!” Bị tràng giao dịch sau giờ ngọ kia làm cho mệt rã rời, Phỉ Ứng Long hừ một tiếng lại quay về trên giường.

Vệ Cầu Hoàng không muốn sảo đến y, nhẹ nhàng xuống giường, mặc quần áo, đốt đèn.

Hôm nay hai người bọn họ ngủ ở thư phòng, cùng chỗ nghỉ ngơi với cung nhân, cho nên đi nhà vệ sinh cũng có chút không tiện, Vệ Cầu Hoàng dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn nến, sờ soạng tìm được nhà xí.

Khi trở về phòng, không biết từ chỗ nào xuất hiện một trận gió, thổi tắt ánh lửa mỏng manh trên tay hắn, bốn phía nhất thời tối sầm xuống.

Lá gan của hắn cũng theo ánh lửa kia trôi đi.

Vệ Cầu Hoàng bị gió thu ban đêm thổi trúng làm toàn thân có chút rờn rợn. Hắn nhanh hơn cước bộ đi trở về thư phòng.

” Ân……”

Trong yên tĩnh, đột nhiên truyền đến thanh âm kỳ quái, Vệ Cầu Hoàng cảm thấy chân chính mình như mềm nhũn ra, nước mắt lập tức ở hốc mắt đảo quanh.

” Như…… Như Thiết…… a…… ân……”

Như Thiết? Đã trễ thế này ai còn kêu tên của Như Thiết đại ca?

Vệ Cầu Hoàng cố lấy dũng khí, tò mò đi đến nơi phát ra thanh âm.

Hắn đi vào một gian phòng ngoài, ánh sáng ngọn nến hơi hơi toả ra, Vệ Cầu Hoàng xuyên thấu qua cửa sổ, thấy hai bóng người đang giao triền cùng nhau.

Là Như Đồng cùng Như Thiết?!

Ánh sáng mờ nhạt trong phòng, chiếu ra thân thể trần trụi của bọn họ.

Như Đồng nhẹ nhàng rêи ɾỉ, mặt phiếm đỏ, toàn thân cao thấp có một cỗ mị thái nói không nên lời, làm cho Vệ Cầu Hoàng cảm thấy thập phần xa lạ, cả kinh khủng, hắn ném nến liền chạy đi, thở hổn hển trở lại trước thư phòng, thuận thuận khí mới đi vào gian phòng.

Hắn lên giường, gắt gao rút sâu vào trong ngực Phỉ Ứng Long.

” Sao lại phát run như vậy?” Phỉ Ứng Long kéo hắn ôm chặt vào người, cảm thấy thân thể hắn đang run rẩy, điều này làm y có chút đau lòng.” Sợ bóng tối, lần tới ta cùng ngươi đi.” Phỉ Ứng Long nói chuyện, hơi thở ấm áp thổi tới bên tai Vệ Cầu Hoàng, làm cho hắn càng gắt gao tiến vào trong ngực y.

Dần dần, run rẩy mới chậm rãi dừng lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »