Chương 2

” Ngươi…… có thể nói không?” Namtử áo trắng nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi.

Vệ Cầu Hoàng vì câu hỏi của y mà kinh ngạc ngẩng đầu. Lại mềm mại cúi đầu, gật nhẹ hai cái.

” À! Thế……tại sao ngươi lại không nói lời nào như vậy?” Nam tử nhẹ nhàng lấy tay lướt qua đôi môi hắn, mang cười hỏi.

Vệ Cầu Hoàng vì động tác của y mà đỏ hai gò má, sau một lúc lâu vẫn nói không nên lời.

” Ngươi thật đáng yêu.” Nam tử nhìn thấy phản ứng của hắn cười đến vui vẻ, lại đưa hắn ôm càng sâu vào trong ngực.

Vệ Cầu Hoàng không yên tựa vào trong ngực y, xe ngựa vẫn đều đều tiến lên, nhưng không cách nào che giấu tiếng tim đập dồn như nổi trống của Vệ Cầu Hoàng.

” Ngươi thật khẩn trương?” Nam tử trêu cợt ở trên vành tai hắn liếʍ một cái.

Vệ Cầu Hoàng sợ hãi tránh né hòng thoát khỏi vòm ngực rộng thùng thình của y.

” Đừng sợ, ta sẽ không ăn ngươi.” Nam tử gắt gao kéo hắn quay về trong ngực, phát giác hắn có chút thở không nổi, lại vội vàng thả lỏng.

” Ta muốn nghe ngươi nói chuyện.” Nam tử yêu thương ở bên tai hắn nhẹ giọng nói.

Vệ Cầu Hoàng lại chỉ cúi đầu, lẳng lặng, muốn cho chính mình không vì mỗi tiếng nói cử động của nam tử mà khẩn trương hoang mang.

” Trò chuyện.” Nam tử bướng bỉnh nắm lấy cằm hắn, làm cho hắn nhìn thẳng vào y.” Ta thích nhìn vào mắt người khác khi nói chuyện.” Trong lời nói của y hàm chứa vô hạn khí phách.” Ngươi tên là gì?”

Vệ Cầu Hoàng vẫn như cũ lắc lắc đầu.

” Cha ngươi gọi ngươi là gì?”

” Ân?” Nam tử thay đổi phương pháp, chỉ là muốn chọc hắn cùng chính mình nói chuyện, y chờ hắn phản ứng, nhưng hắn lại cúi đầu không nói một lời.

Nam tử chợt nghĩ ra một kế, y đột nhiên nhẹ nhàng liếʍ liếʍ lên mặt Vệ Cầu Hoàng.

” A!” Vệ Cầu Hoàng lại bị doạ cho sợ hãi.

” Ngươi vừa lên tiếng đấy thôi! Nói nhủ danh của ngươi, bằng không ta sẽ nghĩ là mình mua phải một người câm điếc.”

Nam tử thấy hắn rốt cuộc đã có một chút phản ứng, nụ cười tươi như ánh mặt trời xuất hiện ở trên mặt y.

” Hoàng nhi.” Vệ Cầu Hoàng bị tươi cười xuất hiện ở trên mặt nam tử mê huyễn, không tự giác bật thốt ra lời. Lập tức lại gắt gao che lấy miệng mình.

” Tên rất êm tai, có viết được không?” Vốn định trả lời là có, nhưng Vệ Cầu Hoàng lại lắc lắc đầu, hắn nhớ tới lời cha đã dặn.

” Chữ Hoàng trong nghĩa nào?” Ngữ điệu nói chuyện của nam tử, làm cho Vệ Cầu Hoàng nghĩ đến quang cảnh mỗi lần bà vυ" hống hắn ăn cơm. Thoáng chốc, hắn nhịn không được cười ra tiếng.

Nam tử kìm lòng không đậu nhẹ nhàng hôn lên má Vệ Cầu Hoàng, trước khi hắn kịp phản ứng liền rời khỏi.

” Ngươi cười lên trông đẹp lắm, nên thường cười nhiều hơn.” Nam tử giống như không có việc gì cười nói.

Vệ Cầu Hoàng cảm thấy khi người này cười lên rất…… tuấn tú. Thản nhiên cười yếu ớt, làm cho y càng có vẻ bình dị gần gũi.

” Cười lại một lần cho ta xem.” Nam tử lại dùng môi nhẹ nhàng đυ.ng chạm vào hai má hắn.

Đôi môi mềm cùng chiếc cằm với vài sợi râu lúng phúng, làm cho Vệ Cầu Hoàng cảm thấy ngứa ngáy, nhịn không được lại cười khẽ ra tiếng.

” Đúng rồi, đúng rồi đó! Ngươi nên thường thường mang theo nụ cười.”

Nam tử thấy hắn cười đến vui vẻ, trong lòng không biết vì sao cũng cảm thấy thật vui.

Y lại gắt gao ôm Vệ Cầu Hoàng.

Vệ Cầu Hoàng tựa vào trên người y, cảm thấy nghi hoặc. Hắn tự hỏi…… hắn vui vẻ là bởi vì y sao? Từ sau khi phụ thân đem hắn cùng Tiểu Cẩu Tử đổi chỗ cho nhau, hắn đã thật lâu không nở nụ cười như vậy.

Uyển nhi tỷ trước khi cùng hắn tách ra luôn che chở hắn, cũng mỗi ngày nhắc nhở hắn, lặp lại lời phụ thân dặn trước khi rời đi.

Đừng cho người khác biết tên thật của ngươi, đừng cho người khác biết ngươi biết chữ, đừng cho bọn họ phát giác ngươi kỳ thật là…… không cần……

Khi đó bọn họ luôn lo lắng hãi hùng vượt qua mỗi ngày, Uyển nhi tỷ lúc nào cũng bị người trông coi kêu đi ra ngoài.

Không thể làm cho bọn họ cảm thấy ngươi quá vui vẻ a! Ban đêm, Uyển nhi tỷ luôn nói như vậy.

Hắn cũng sắp quên vui vẻ là cái cảm giác gì.

Hiện tại ta có thể cười được, là bởi vì y sao? Vệ Cầu Hoàng ngồi ở trên đùi nam tử, nhìn thấy nam tử vì chính mình cười mà vui vẻ.

Hắn bỗng nhiên không hề cảm thấy bất an, tiến sát vào trong ngực nam tử.

” Ô…… oa……”

Này mấy tháng bất an, uỷ khuất, bởi vì cảm thấy rốt cuộc có thể tìm được người để san xẻ, làm cho hắn dùng hết toàn thân khí lực mà gào khóc.

Nam tử cái gì cũng không hỏi vỗ nhẹ hắn, sau đó đưa hắn gắt gao ôm lấy.

Vệ Cầu Hoàng cảm thấy chính mình được nhiệt độ cơ thể nam tử bao quanh, giống như, đã muốn trở thành một bộ phận trong thân thể hắn.

Xe ngựa chậm rãi đi tới, lay động rất nhỏ kia cùng với cảm giác tiếng tim đập có tiết tấu của nam tử, làm cho Vệ Cầu Hoàng dần dần an tâm khép lại mắt.

Nam tử nhẹ nhàng ôm lấy hắn, phát giác tiếng khóc nức nở của vật nhỏ trong ngực đã biến mất, nghi hoặc cúi đầu nhìn, không khỏi cười khẽ ra tiếng.

” Như Thiết, chúng ta trở về đi!” Nam tử thấp giọng phân phó người đánh xe.

Người đánh xe, đó là tuỳ tùng mà vừa rồi đã thay mặt nam tử đấu giá. Nhận được chỉ thị chủ nhân, gã thuần thục thúc giục ngựa, nhanh hơn tốc độ hướng mục tiêu đã định trước mà đi.

***************

Xe ngựa đi nhanh khi Vệ Cầu Hoàng ngủ, khi thức dậy thì nam tử dẫn hắn xuống xe du ngoạn, cứ như vậy đi một chút liền ngừng đến mấy ngày……

Vệ Cầu Hoàng bị đánh thức, là bởi vì nghe được một trận thanh âm giống như có mấy trăm người đang la lên, hắn trừng lớn mắt, từ trong ngực nam tử ngẩng đầu.

Cảm thấy người trong ngực giật mình, nam tử cúi đầu, tầm mắt vừa vặn đối diện với hai mắt trừng lớn của Vệ Cầu Hoàng.

” Ngươi bị doạ tới rồi?” Thấy hắn kinh hãi, làm cho nam tử nhịn không được muốn cười, y cố gắng mím chặt đôi môi mình, dường như trấn an hỏi.

Vệ Cầu Hoàng phát giác y có ý xấu, nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, lắc đầu.

” Vậy là tốt rồi, chờ một chút xuống xe ngựa, người bên ngoài rất nhiều, ngươi không cần để ý tới bọn họ, biết không?” Đôi tay nam tử nâng hai má hắn, hai mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, thản nhiên nói.

” Vì sao?” Vệ Cầu Hoàng cảm thấy lời y nói làm cho người ta nghi hoặc.

” Bởi vì ngươi là người của ta.” Trong mắt nam tử tràn đầy kiên định, thuyết phục Hoàng nhi cùng y đối diện.

” Ta đã biết.”

Nam tử nhảy ra xe ngựa, y không nhìn đám người đứng ở phía ngoài xe, xoay người đem Vệ Cầu Hoàng từ trong xe ôm ra.

” Tướng công, ngươi đã về rồi! Ta đã dặn bọn họ chuẩn bị, làm tốt thiết diên tẩy trần cho ngươi.”

Đột nhiên một nữ nhân từ trong đám người đi ra, nói ra lời làm cho Vệ Cầu Hoàng trong nháy mắt ngây ngốc sửng sốt.

Vệ Cầu Hoàng cúi đầu, khi nghe tới hai chữ ” tướng công”, hắn cũng không biết vì sao, đột nhiên lại mất đi dũng khí đối diện cùng người khác, hắn cúi đầu lảng tránh một đôi mắt đang nhìn mình dò xét, không dám nhìn hướng mọi người đứng ở phía trước, còn có nữ tử xinh đẹp như thiên tiên kia.

” Hoàng nhi.” Nam tử khí phách lên tiếng gọi, không còn ôn nhu giống như lúc ở trên xe.”Ngươi đã quên lời nói của ta rồi sao?”

Ngữ khí của y lạnh lùng, nhưng Vệ Cầu Hoàng lại phát giác bàn tay chính mình đặt ở phía sau bị một bàn tay to khác siết lấy, cái tay kia ấm áp, làm cho tim hắn cũng ấm lên theo.

Vệ Cầu Hoàng ngẩng đầu, hắn nhìn nhìn mọi người trước mắt. Bàn tay phía sau lại siết chặt hơn, như là đang khen ngợi dũng khí của hắn.

” Không cần.” Nam tử đối với thê tử của y nói, ngữ khí xa cách mà đạm mạc.

” Phân phó xuống, đem thư phòng của ta ở Trúc Hiên thu thập sạch sẽ. Tương Đình, ngươi đi trước nghỉ ngơi đi!” Tương Đình là thê tử của nam tử, mặt nàng vốn đang cười nhưng vì lời nói của y mà suy sụp xuống. Đôi mày dài nhỏ nhíu lại, hốc mắt đã hơi hơi đỏ lên.

” Có đói không?” Nam tử nhìn như không thấy nghiêng đầu hỏi Vệ Cầu Hoàng.

Vệ Cầu Hoàng lắc đầu, bụng lại không chịu thua kém kêu ra tiếng, làm cho mặt hắn lập tức nóng lên.

” Như Thiết, đem thức ăn đến thư phòng, rồi đem thêm nước ô mai đã ướp lạnh đến.”Nam tử cúi đầu cười ra tiếng, mở miệng phân phó tuỳ thị đánh xe dọc theo đường đi.

Vệ Cầu Hoàng cảm thấy mặt mình bởi vì nam tử cười mà đỏ hồng. Hắn thấy biểu tình kinh ngạc của đám người trước mắt, còn chưa rõ có phải do mình nhìn lầm hay không, đã bị kéo đi vào trong phòng.

Căn phòng này thoạt nhìn rất lớn, Vệ Cầu Hoàng cảm thấy nơi này còn lớn hơn hơn phòng trước kia mình ở đến mấy lần, từ ngoài phòng tiến đến trung đình, rồi quẹo phải chuyển hướng một trong tám con đường, đổi tới đổi lui qua mấy con đường nhỏ, phức tạp đến nỗi làm cho Vệ Cầu Hoàng buông tha cho việc bận tâm mình đang ở nơi nào.

Ánh mặt trời dần tắt, không thiêu nóng giống buổi trưa; hơi hơi có gió, xuyên qua rừng trúc xanh rì không rậm rạp lắm, tiếng sàn sạt theo gió vang lên.

Vệ Cầu Hoàng bị nam tử gắt gao kéo, không khí vững vàng mà lại trầm tĩnh quanh quẩn lấy hai người. Cước bộ của nam tử ngay từ đầu rất nhanh, sau đó từ từ chuyển chậm làm cho Vệ Cầu Hoàng có thể theo kịp.

Nhận thấy nam tử săn sóc, Vệ Cầu Hoàng cảm thấy có niềm hạnh phúc dâng lên, tươi cười lộ ra bên miệng hắn.

” Người vừa rồi là thê tử của ta.” Nam tử đột nhiên mở miệng, ngữ khí của y giống như không nói cho người ngoài nghe, không mang theo một chút cảm tình, trên mặt cũng bình tĩnh vô ba.

Vệ Cầu Hoàng nhẹ nhàng gật gật đầu.

” Nghe được không?”

Nam tử dừng lại cước bộ, không quay đầu lại lại nhẹ giọng hỏi một lần, ngữ khí tuy rằng vững vàng, nhưng bao hàm một tia lo âu mà Vệ Cầu Hoàng phát hiện không đến.

” Nghe được.” Vệ Cầu Hoàng muốn gật đầu lần nữa lại phát hiện ánh mắt của nam tử ngay từ đầu liền không ở trên người chính mình.

” Ngươi nên thường thường nói chuyện, ta thích nghe.” Nụ cười của nam tử đã trở lại, đem hắn ôm lên cao cao.

Thấy nam tử tươi cười, Vệ Cầu Hoàng không khỏi bật cười theo.

” Ta không biết chính mình sẽ yêu thích nam sắc, cho đến khi nhìn thấy ngươi.”

Nam tử nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn.” Ta vẫn nghĩ là do chính mình không thích nữ nhân kia, là do chúng ta bị ràng buộc bởi chỉ phúc vi hôn, nghĩ đến chính mình bài xích nàng là bởi vì cuộc hôn nhân này ta không thể làm chủ.” Y thấy Vệ Cầu Hoàng bình tĩnh nhìn mình, ” Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”

Vệ Cầu Hoàng dùng sức phe phẩy đầu, hắn nghĩ thầm, thì ra y cũng thích chính mình. Đột nhiên trong đầu hiện lên lời y vừa nói qua, hắn chạy nhanh mở miệng: ” Sẽ không, sẽ không cảm thấy kỳ quái.”

” Bé ngoan.” Nam tử nghe thấy ngữ điệu trong veo mềm mại của hắn, tuy rằng trong lòng biết tiểu tử này chưa hiểu rõ được đạo lý kia, nhưng vẫn cảm thấy thoải mái một ít, y ôm Hoàng nhi như một búp bê, vào thư phòng.

Chỉ chốc lát sau, cơm nước được đưa lên, đó là do tuỳ thị tối thân cận của nam tử, Như Thiết chuẩn bị.

Thức ăn đầy bàn, làm cho Vệ Cầu Hoàng nhất thời nhìn mà ngây người.

” Làm sao vậy? Mau ăn a!” Nam tử gắp một miếng đồ ăn đưa đến bên môi hắn.

Vệ Cầu Hoàng ngoan ngoãn ăn miếng cá chua ngọt, ” Chỉ có hai người chúng ta?” Hắn mơ hồ không rõ hỏi.

” Bằng không ngươi cho là còn ai vào đây?” Nam tử cười cười, lại gắp một miếng khác chờ ở bên miệng hắn.

Kích động nuốt vào miệng gì đó, Vệ Cầu Hoàng lại vội vàng tiếp nhận đồ ăn trên tay nam tử.” Nhưng mà, trên bàn có rất nhiều món a!”

Nam tử cười cười, ” Ngươi rất gầy, này đó chỉ dùng để dưỡng béo ngươi.”

Y đột nhiên đưa tay kéo đầu Hoàng nhi đến gần, vươn lưỡi liếʍ đi vụn thức ăn bên khoé môi hắn.

Hành động này làm cho Vệ Cầu Hoàng sửng sốt trong chốc lát, nhưng lập tức lại vì thức ăn y gắp đến bên miệng mà phục hồi tinh thần lại, hắn đành phải há mồm tiếp tục hưởng thụ y phục vụ……

Sau một lúc lâu.

” Ta ăn không vô nữa!”

” Vậy thì uống bát canh lạnh làm giảm độ cứng đi.” Y đem bát nước ô mai ướp lạnh đưa cho Vệ Cầu Hoàng, Vệ Cầu Hoàng ngoan ngoãn tiếp nhận bát.

Quái…… nam tử thấy Vệ Cầu Hoàng không hợp thời lễ gì đó, không có sinh ra phản ứng mong muốn, rốt cuộc bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ…… hắn không phải tôi tớ tầm thường? Nhưng y áp chế sự nghi ngờ này, tiểu oa nhi này chịu khổ quá nhiều, nếu hắn không nói, vậy đừng hỏi đi!

Nam tử cảm giác được Vệ Cầu Hoàng mấy ngày nay đối chính mình dường như không muốn xa rời, không khỏi thầm nghĩ hắn chịu khổ nhất định so với trong tưởng tượng của y càng nhiều.

Cho nên, Vệ Cầu Hoàng mới có thể dỡ xuống tâm phòng mà hoàn toàn ỷ lại chính mình.

Trong lòng nam tử biết rõ ràng, bởi vậy y cũng không muốn gợi lên chuyện mà Vệ Cầu Hoàng không muốn nhớ lại! Y chỉ lẳng lặng nhìn bộ dáng hắn ăn một cách thoả mãn.