Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầu Hoàng

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sớm mai, thanh tỉnh trước Phỉ Ứng Long nhìn thấy trong phòng một mảnh bừa bãi……

Chiếc chăn trên giường không biết khi nào đã bị đá văng xuống dưới đất, người mà y gắt gao ôm vào trong ngực, sắc mặt tái nhợt, cùng y đều trần trụi nằm ở trên giường.

Phỉ Ứng Long đưa tay qua người nằm ở phía trước y, muốn lục tìm cái chăn trên mặt đất, hảo che khuất thân thể hai người, động tác nho nhỏ này, làm người đang ngủ ở bên cạnh y bừng tỉnh.

Thân hình Phỉ Ứng Long ấm như lò lửa, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể y làm cho toàn thân Vệ Cầu Hoàng trở nên cứng ngắc.

” Ngươi tỉnh rồi sao?” Thân thể người trong ngực đột nhiên trở nên cứng ngắc, làm cho Phỉ Ứng Long biết hắn đã tỉnh. Phỉ Ứng Long đem chăn phủ ở trên thân hai người.

Nhìn thấy người trong ngực khẽ gật đầu, y gắt gao ôm hắn, tuy nói Vệ Cầu Hoàng sau mấy năm thân đã cao hơn trước, nhưng ở trong ngực Phỉ Ứng Long vẫn có cảm giác được gắt gao bao phủ lấy.

” Ân!” Vệ Cầu Hoàng cúi đầu khẽ lên tiếng, giống như năm đó. Bất đồng chính là Vệ Cầu Hoàng hồng thấu mặt.

Vệ Cầu Hoàng cảm thấy hai người giống như quay về ngày xưa ấy, chính mình là tiểu Hoàng nhi đi theo bên người Phỉ Ứng Long, mà y vẫn là một Phỉ Ứng Long lúc nào cũng sủng nịch hắn.

” Khụ! Có đau không?” Phỉ Ứng Long nghĩ đến đêm qua chính mình thô bạo, ho nhẹ một tiếng, hỏi vấn đề làm cho chính mình cũng cảm thấy đỏ mặt, nhưng không hỏi lại không được.

Vệ Cầu Hoàng cảm thấy mặt mình đang nóng lên, ” Không……” Dưới thân đau đớn lại cùng hắn đối nghịch truyền đến.” Ân…… có.” Hắn thành thành thật thật thừa nhận.

” Ta sẽ không giải thích.” Phỉ Ứng Long đột nhiên toát ra một câu.

” Không…… không sao……” Vệ Cầu Hoàng nhẹ giọng nói. Hắn là của y rồi! Vệ Cầu Hoàng nghĩ thầm, cảm thấy một cỗ hạnh phúc tràn đầy cõi lòng.

” Hoàng nhi!” Phỉ Ứng Long gọi, đem thân thể Vệ Cầu Hoàng chuyển qua đối diện với mình.

Vệ Cầu Hoàng đỏ bừng mặt nhưng khoé miệng lại mỉm cười nhìn y, điều này làm cho Phỉ Ứng Long vui mừng không thôi.” Hoàng nhi…… Hoàng nhi của ta……” Y ôm chặt Vệ Cầu Hoàng, cúi đầu gọi tên hắn.

Phỉ Ứng Long hôn lên môi Vệ Cầu Hoàng, ngay tại giờ khắc này, hai người bọn họ cảm thấy đối phương cùng chính mình là tâm ý tương thông.

Đột nhiên, phịch một tiếng, cửa gỗ bị đánh vỡ, thân hình Như Thiết cũng theo đó mà ngã ập vào.

Phỉ Ứng Long nhanh tay đem thân thể loả lồ của Vệ Cầu Hoàng cùng chính mình thay đổi vị trí, đưa hắn giấu ở phía sau.

” Ngươi…… thằng nhóc chết tiệt này…… lão tử cho ngươi cơ hội cùng Hoàng nhi hoà hảo, cũng không cho ngươi cơ hội hoà hảo đến trên giường đi.”

Nguỵ Vô Kỵ sáng sớm nhận được thông báo của Nguỵ Tinh vừa giãy thoát khỏi dây trói, quần áo đều không kịp mặc, liền một đường vọt thẳng tới phòng của Vệ Cầu Hoàng, nhìn thấy Như Thiết canh giữ ở ngoài cửa, hiểu được hết thảy, gân xanh của Nguỵ Vô Kỵ bạo đột, không lưu tình chút nào trực tiếp hạ nặng tay.

Nguỵ Vô Kỵ xông vào phòng như cơn lốc, đã nhìn thấy thân thể loả lồ của Vệ Cầu Hoàng, chỉ thẳng vào Phỉ Ứng Long chửi ầm lên.” Ta không thể không thiến ngươi.”

Nguỵ Vô Kỵ cảm thấy chính mình sắp mất đi lý trí.

” Cha…… sao lại đả thương Như Thiết đại ca?”

Lời nói của Vệ Cầu Hoàng giống như cơn mưa mùa đông, làm cho gã không thể phát hoả.” Hoàng nhi…… kia…… tên kia đối với con khinh bạc a!” Nguỵ Vô Kỵ cảm thấy ngữ khí của đứa con làm cho chính mình đứng ở chỗ này, cứ như là quấy rầy chuyện tốt của người khác, gã không khỏi vì chính mình kêu oan.

Vệ Cầu Hoàng nghe được mà mặt đỏ lên, ” Đó…… đó là do con tự nguyện.”

Thanh âm cứ như mũi kêu không thể nghe thấy, nhưng tất cả mọi người ở đây đều là người luyện võ, nghe được một cách rõ ràng.

Này một câu làm cho Nguỵ Vô Kỵ mở lớn miệng, nói không ra lời. Mà Phỉ Ứng Long nghe, vui sướиɠ đến ngây ngốc sửng sờ.

Vệ Cầu Hoàng còn chưa phát giác phản ứng kỳ dị của mọi người giữa sân, thêm vào một câu: ” Cha…… mau đỡ Như Thiết đại ca đi chữa thương đi!”

Nguỵ Vô Kỵ xụi lơ, khí thế vừa nãy trong nháy mắt biến mất.

” Được được được…… ta dìu hắn đi chữa thương…… không quấy rầy các ngươi.”

Gã nói mà vô hạn uỷ khuất, nhưng vẫn ngoan ngoãn đem Như Thiết đỡ đi ra ngoài.

Mọi người trong nháy mắt đi mất không còn một mảnh.

” Ngươi vừa mới nói…… ngươi là tự nguyện.” Phỉ Ứng Long xoay người đối mặt Vệ Cầu Hoàng.

” Ân!” Trên mặt Vệ Cầu Hoàng vốn đã biến mất màu đỏ giờ lại tràn ra.

Nhưng ánh mắt kia, lại rõ ràng nói ra quyết định của hắn.

Phỉ Ứng Long không thể tự chế hôn lên môi hắn, ” Có thể chứ?”, rồi thấp giọng hỏi hắn.

Cảm giác được lửa nóng ở phần eo, Vệ Cầu Hoàng trừng lớn hai mắt hoảng sợ lắc đầu.” Rất đau!” Giọng nói khẽ run càng có vẻ hắn điềm đạm đáng yêu.

Tâm Phỉ Ứng Long mềm nhũn, ” Thế thì…… đợi đến lúc ngươi không đau vậy!”

Y lại gắt gao siết chặt Vệ Cầu Hoàng.

*** *** ***

Sau giờ ngọ ở đại sảnh Nguỵ gia

” Ta…… không đáp ứng con cùng hắn đi với nhau.” Nguỵ Vô Kỵ đột nhiên thay đổi ôn hoà thường ngày, trở nên nghiêm khắc.

” Vì sao?” Vệ Cầu Hoàng khó hiểu, ở trước mặt nghĩa phụ, hắn từ trước đến nay là có cầu tất ứng, hiện tại lại thay đổi.” Muốn đi cũng là chuyện nửa tháng sau, hơn nữa con sẽ thường thường trở về a! Chúng ta bất quá cách xa chỉ một ngày lộ trình, cha có thể thường thường đến thăm con a!”

” Hắn có thê tử.” Nguỵ Vô Kỵ chậm rãi nói.

” Con biết……” Vệ Cầu Hoàng chấn động, do dự một chút mới đáp.

” Tương Đình sao? Ta chưa bao giờ xem nàng là vợ của ta……” Phỉ Ứng Long nói tới Tương Đình, ngữ khí liền trở nên lạnh như băng.

” Nhưng nàng vẫn là thê tử của ngươi.” Nguỵ Vô Kỵ nhớ tới chuyện trước kia, thái độ trở nên lạnh lùng.” Chỉ cần nàng còn là thê tử của ngươi, chuyện này ta không thể đáp ứng.”

” Vì sao?” Vệ Cầu Hoàng hỏi.

” Thứ nhất, nàng là thê tử của Phỉ Ứng Long. Hoàng nhi, con là cái gì? Nam thϊếp sao?” Lời Nguỵ Vô Kỵ vừa ra khỏi miệng, gã cảm thấy tim chính mình cũng đau.

” Cha……”

” Ta không xem thân phận Hoàng nhi thấp như vậy!” Phỉ Ứng Long cường ngạnh trả lời.

” Ngươi không xem nó thấp như vậy, người khác thì sao?” Nguỵ Vô Kỵ nhìn thẳng Phỉ Ứng Long.

” Cha cũng cảm thấy như vậy sao?” Vệ Cầu Hoàng uỷ khuất hỏi.

” Sao ta lại có thể cảm thấy như vậy được……”

Nếu ta cảm thấy như vậy, thì phải là vũ nhục cha ngươi a! Trong lòng Nguỵ Vô Kỵ nghĩ như thế.

” Vậy là tốt rồi, trên đời này con chỉ coi trọng cha cùng Ứng Long…… còn có những người trong Nguỵ phủ, về phần người khác muốn nghĩ như thế nào, không phải chuyện con có thể quản a!” Vệ Cầu Hoàng cười trả lời.

” Thứ hai, ngươi cảm thấy phu nhân của ngươi không hận sao?” Nguỵ Vô Kỵ nói tiếp.

Vì sao…… phụ tử bọn họ lại gặp chuyện giống nhau như vậy chứ?

” Nàng dám sao?” Trong giọng nói Phỉ Ứng Long có một chút khinh miệt.

Nữ nhân yếu đuối kia, nàng dám làm cái gì chứ!

” Năm đó ta cùng Hoàng nhi gặp nhau, trong bao hành lý trên người Truy Tinh có thả một con rắn nước…… nếu ngươi cảm thấy phu nhân của ngươi không hận, vậy ngươi liền lầm to rồi.” Nguỵ Vô Kỵ nhẹ nhàng hừ một tiếng.” Hơn nữa…… nếu ngươi nhìn lầm phu nhân của ngươi, thế vì sao không sớm hưu nàng, cần gì phải cho nàng ở bên cạnh ngươi lãng phí thời gian?”

” Ta…… năm đó cha ta vừa mới qua đời, khi tất cả gia sản Phỉ gia chưa trở lại trong tay ta, một người xuất hiện, ngạnh bức ta chỉ có thể lấy con gái của hắn.”

Phỉ Ứng Long bất đắc dĩ đành phải nói ra việc ngốc mà năm đó chính mình đã làm.

” Hừ! Tốt nhỉ, cư nhiên dựa vào người khác……” Nguỵ Vô Kỵ bỏ đá xuống giếng.

” Cha!” Vệ Cầu Hoàng khẽ gọi.

” Hoàng nhi, sao con lại bênh vực cho hắn……” Nguỵ Vô Kỵ cau mày nhìn Vệ Cầu Hoàng.

” Cho nên, ta không thể hưu nàng, nhưng còn con rắn kia……”

” Con rắn kia là chính tay ta chém chết, mùi trong bao hành lý quả thật chứng minh con rắn là đến từ nơi đó.” Nguỵ Vô Kỵ vừa chuyển đầu, ánh mắt nhìn Phỉ Ứng Long lại trở nên lạnh lùng.” Nếu ngươi không thể hảo hảo xử lý chuyện này, như vậy ngươi vẫn là một mình ra đi đi!”

Bi kịch không nên lặp lại, Nguỵ Vô Kỵ nghĩ thầm.

***********

Đêm đó, Phỉ Ứng Long không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, cùng Vệ Cầu Hoàng tiến vào dục gian.” Ngươi có hảo hảo thượng dược không?”

” Ân!” Vệ Cầu Hoàng lên tiếng, như là đáp lại, nhưng lại cúi đầu. Hắn không thói quen ở trước mặt người khác mặc áo rách quần manh. Hắn mặt đỏ tai hồng muốn che khuất nơi loả lồ trên người.

Phỉ Ứng Long vươn tay cầm lấy hai tay Vệ Cầu Hoàng, ” Rất đẹp…… thân thể của ngươi rất đẹp……” Phỉ Ứng Long dùng lời mê say làm cho Vệ Cầu Hoàng cũng say theo, Vệ Cầu Hoàng ngoan ngoãn mặc y bài bố.

Phỉ Ứng Long đem thân thể dựa sát vào Vệ Cầu Hoàng, hơi thở ấm áp phun ở sau cổ hắn, đợi khi Vệ Cầu Hoàng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn y, Phỉ Ứng Long lập tức cúi đầu cướp đoạt đôi môi của hắn. Hôn xong, làm cho hai người đều có vẻ ý loạn tình mê, đôi mắt Vệ Cầu Hoàng đầy sương mù nhìn Phỉ Ứng Long.

Hai mắt vô tội, làm cho Phỉ Ứng Long cảm thấy phía dưới bụng lại nóng lên.

Phỉ Ứng Long ôm lấy Vệ Cầu Hoàng, đôi tay dần dần đi xuống, mơn trớn tấm lưng trần của hắn, động tác mềm nhẹ tựa như một chiếc lông chim lướt qua lưng làm cho Vệ Cầu Hoàng không ngừng run rẩy.” Ngươi thật sự là mẫn cảm.” Phỉ Ứng Long cười nhẹ ghé vào lỗ tai hắn nói.

Vệ Cầu Hoàng cảm thấy bản thân trở nên không giống chính mình, từ sau khi Phỉ Ứng Long xuất hiện, hết thảy hết thảy đều rối loạn.

Phỉ Ứng Long nhìn nhìn khắp nơi trong phòng.

Phải nói là người trong Nguỵ gia thật biết hưởng lạc đi! Cả dục gian này lớn tựa như một gian phòng khách, bên cạnh đặt bốn đại mộc dũng, hai cái mộc dũng cao nửa người, một dũng là nước ấm, một dũng là nước lạnh, còn có hai mộc dũng cao đến cổ, bên trong là hỗn hợp ôn thuỷ. Trong đó một đại mộc dũng chứa đầy ôn thuỷ hiển nhiên là vừa được cho vào gần đây, bên cạnh có bó củi xem ra còn mới.

Nước ấm sương mù tràn ngập, hơi nước trong không khí làm cho bốn phía có điểm mờ mịt.

Phỉ Ứng Long nhìn thấy nước trong từng mộc dũng đều đầy ấp, thậm chí hai người cùng nhau vào tắm cũng không thành vấn đề, đột nhiên khoé miệng giương lên, cười đến có chút tà ác.

Phỉ Ứng Long mang theo Vệ Cầu Hoàng tới gần mộc dũng, múc ôn thuỷ giội lên trên người hắn.

” A!” Vệ Cầu Hoàng không dự đoán được có nước từ trên đầu đổ xuống mà kinh ngạc hô nhỏ một tiếng, rồi sau đó cong miệng lên, cầm lấy một gàu nước khác, dùng sức tạt lại vào trên người y.

” Oa! Hảo lạnh……” Phỉ Ứng Long mặt vốn đang cười cũng suy sụp xuống.

” A! Ta không phát hiện là lạnh……” Vệ Cầu Hoàng còn chưa dứt lời, một chậu ôn thuỷ lại bị tạt vào trên mặt.” Khụ khụ khụ……” Nuốt vào một mồm đầy nước, làm cho Vệ Cầu Hoàng nhất quyết trả thù, lại múc một gàu nước.

Hai người cứ như con nít ở trong dục gian múc nước tạt nhau, trong lúc nhất thời, tiếng cười to, tiếng kinh hô truyền thẳng ra ngoài, lúc này tôi tớ ở bên ngoài không biết khi nào đã bị ra lệnh lui ra.

Nguỵ Vô Kỵ đứng ở ngoài cửa, bình tĩnh nhìn cửa gỗ.

Nhiễm Tân….. chuyện năm đó chúng ta không hề nhắc đến nửa lời.

Nhưng mà, vạn nhất Hoàng nhi nhớ tới thì làm sao bây giờ……

Phỉ Ứng Long cũng có thê tử, hơn nữa tính tình chi liệt thậm chí còn mạnh hơn mẫu thân Hoàng nhi.

Nếu nói Phỉ Ứng Long có thể chống đỡ Hoàng nhi, ta đây có thể buông tảng đá lớn trong lòng hay không…… nói cho ta biết đi! A Tân! Ta thật lâu chưa từng bàng hoàng vô thố như thế, có nên buông tay không? Nhưng sau khi buông tay vạn nhất Hoàng nhi sống không tốt, ta đây nên đối mặt với ngươi như thế nào đây?

A Tân a! Dạy ta đi, nên làm như thế nào mới tốt cho đứa con của ngươi đây……

Trong tai Nguỵ Vô Kỵ truyền đến từng trận cười vui, nhưng lại cảm thấy do dự bất an.

Bên trong một mảnh sương mù, hai người đang chơi đùa

đến quên trời quên đất, nước tung toé khắp nơi, tuy rằng mặt đất là tấm ván gỗ phô thành, nhưng trường kỳ được người chà rửa hơn nữa đầy đất đều ẩm ướt, Vệ Cầu Hoàng một bên không thể áp chế cười to, một bên lui về phía sau, muốn tránh bị Phỉ Ứng Long công kích nên trợt chân, cả người té ngã về phía sau.

” Cẩn thận.” Phỉ Ứng Long cả kinh, vội vàng phóng lên, trước khi hắn ngã xuống đất, vươn tay kéo rồi thành tấm đệm lưng cho hắn.

Phỉ Ứng Long thấy Vệ Cầu Hoàng vô sự, tay kia lập tức siết chặt thân mình của hắn vào trong ngực mình.” Doạ tới rồi sao?” Phỉ Ứng Long dùng môi nhẹ nhàng cạ vào chóp mũi khéo léo của Vệ Cầu Hoàng, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ.

” Vèo……” Vệ Cầu Hoàng cảm thấy ngứa ngáy, nhịn không được bật cười, lắc lắc đầu.

Phỉ Ứng Long thừa cơ lại dán môi lên, đầu lưỡi ẩm ướt ấm áp luồn vào trong cái miệng nhỏ, khıêυ khí©h lưỡi của hắn. Vệ Cầu Hoàng ngây ngốc với động tác của Phỉ Ứng Long, cho đến khi cảm giác đầu lưỡi trong miệng nhẹ nhàng cuốn lấy cái lưỡi của mình, hắn nhịn không được nghịch ngợm cũng quấn ngược lại lưỡi của Phỉ Ứng Long.

Đột nhiên, Vệ Cầu Hoàng lại cảm thấy bên hông chính mình có vật cứng, nghĩ đến từng trận đau đớn sáng nay, Vệ Cầu Hoàng nhịn không được cả người lại bắt đầu cứng ngắc.

Cảm giác được vật nhỏ trong ngực chính mình cả người cứng đờ, Phỉ Ứng Long hôn càng thêm mãnh liệt, hai tay cũng không khách khí sửa thành vuốt ve, đột nhiên Phỉ Ứng Long cảm thấy hai tay đang khoát lên trên vai có chút dùng sức muốn đẩy y ra, y do dự một chút vẫn là rời môi ra.

” Hô……” Vệ Cầu Hoàng thở không nổi luôn mồm to hấp khí, trong mắt ướŧ áŧ còn hơi hơi mang theo một chút đỏ hồng.

Phỉ Ứng Long biết chính mình đã khơi dậy tìиɧ ɖu͙© trong Vệ Cầu Hoàng, mỉm cười.

Dây cột tóc của hai người không biết khi nào đã rớt ra, tóc bị nước làm ướt dính chặt ở trên người, Phỉ Ứng Long có chút áy náy nhìn thấy khuôn ngực trắng nõn của Vệ Cầu Hoàng bị sợi tóc bao trùm mà như ẩn như hiện, ở đó còn dấu vết xanh tím, thậm chí là dấu răng bị cắn qua.

Y vươn tay vén mái tóc của Vệ Cầu Hoàng ra phía sau, ánh mắt chợt tắt.” Vết thương này là như thế nào có?”

Trên cánh tay phải của Vệ Cầu Hoàng có một đạo vết thương dài mà nhỏ đạm màu, ở trên cánh tay không tỳ vết của hắn có vẻ chói mắt mà đột ngột.

” Không có gì…… bị mèo cào bị thương thôi.” Vệ Cầu Hoàng mặt nhăn mày nhíu, hiển nhiên là không muốn nhớ lại.

” Nga!” Phỉ Ứng Long xoa xoa đạo vết thương kia.” Còn đau không?”

Y ôn nhu hỏi.

” Không còn.” Vệ Cầu Hoàng lúc ấy bệnh nặng một hồi, vết thương trên cánh tay là như thế nào tốt cũng không biết, cho nên trả lời thật là thoải mái.

” Còn đây thì sao?” Phỉ Ứng Long sờ sờ vào dấu vết đêm qua chính mình lưu lại, nhẹ nhàng nhấn một cái.

” Một chút……” Vệ Cầu Hoàng đỏ mặt, Phỉ Ứng Long thân mật vỗ về thân mình hắn như thế, làm cho hắn cảm thấy có một cỗ e lệ nói không nên lời, giống như bị nhìn thấu.

” Thì phải là đau?” Trên mặt Phỉ Ứng Long mang theo ý cười, hiển nhiên đối bộ dáng ngoan ngoãn của hắn rất là thích.” Ta ngày hôm qua lộng đau ngươi …… hôm nay tuyệt đối sẽ không……” Y lời thề son sắt cam đoan.

Vệ Cầu Hoàng nhướn mày, suy nghĩ trong chốc lát.” Thật vậy chăng?”

Phỉ Ứng Long nhận được Vệ Cầu Hoàng trả lời, thân thể lật một cái, đưa hắn đặt ở dưới thân chính mình, đôi môi mềm mại hôn vào cổ hắn, như là đang hấp thu ngọt hương trên người hắn, càng làm sâu sắc hơn dấu vết hôm qua của chính mình.

Vệ Cầu Hoàng chỉ cảm thấy hơi thở phun ở trên cổ làm cho hắn cảm thấy hảo ngứa.

” Làm chuyện này nhất định biến thành ngứa ngáy như vậy sao?”

” Không…… hiện tại chỉ là muốn giúp ngươi tẩy tẩy thân mình.” Phỉ Ứng Long cười khẽ.

” Cái gì?” Dùng đầu lưỡi sao? Sẽ bị ngứa chết a! Vẻ mặt Vệ Cầu Hoàng do dự nhìn Phỉ Ứng Long, trên mặt đỏ ửng vẫn không lui. Nhưng hắn suy nghĩ cái gì, Phỉ Ứng Long đều nhìn thấu.

” Dĩ nhiên là phải dùng nước a!” Ngón tay Phỉ Ứng Long điểm điểm vào mũi Vệ Cầu Hoàng, cười cười bò lên thân, thuận tay đem hắn nằm trên mặt đất kéo dậy, lại múc một gàu nước chậm rãi xối từ bả vai hắn xuống.

Vệ Cấu Hoàng cúi đầu làm cho Phỉ Ứng Long đem thân thể hai người vốn đã có chút khô lại làm ướt, lôi kéo hắn cùng đến bên dục dũng.

” Hiện tại xuống nước…… nhưng mà thân thể còn chưa tẩy sạch a?” Vệ Cầu Hoàng sửng sốt, ngừng lại cước bộ.

” Không sao, chúng ta đến trong mộc dũng tẩy.” Phỉ Ứng Long xuống nước trước, lôi kéo tay hắn muốn hắn cùng vào.

” Hai người không sợ chật chội sao?” Vệ Cầu Hoàng vừa bước một chân vào, Phỉ Ứng Long lập tức ôm lấy thắt lưng hắn làm cho hắn an ổn tiến vào trong mộc dũng.

” Chính là chật mới tốt a!”

Đôi tay Phỉ Ứng Long bắt đầu không nhẹ không nặng ma xát thân thể Vệ Cầu Hoàng, do thời gian dài tập võ mà tay có chút thô ráp, làm cho Vệ Cầu Hoàng cảm thấy thật thoải mái.

” Nhắm mắt lại.” Thanh âm Phỉ Ứng Long có chút khàn khàn.

Vệ Cầu Hoàng nghe lời nhắm mắt lại.

Cảm giác được hai tay Phỉ Ứng Long vuốt ve tóc, đến sau tai, cổ, lưng, dần dần tay dời về phía dưới bụng hắn.

” Kia…… nơi đó……” Vệ Cầu Hoàng vẫn cảm thấy có loại cảm giác cổ quái, hiện tại rốt cuộc đã biết.” Ta tự mình làm là được rồi……” Còn chưa nói xong, ” Ân……” Vệ Cầu Hoàng không thể khắc chế hừ nhẹ ra tiếng.

Tay kia của Phỉ Ứng Long thì vòng qua thân thể Vệ Cầu Hoàng, tìm kiếm điểm mẫn cảm phía sau hắn, làm cho Vệ Cầu Hoàng mở lớn mắt, trong ánh mắt bất lực có ý sợ hãi, nhưng vẫn không ngăn cản hành động của y.

” Không sao…… sẽ không đau.”

Tuy rằng tối hôm qua đã trải qua một lần, nhưng mà tối hôm qua tới thật đột nhiên, chỉ là thừa nhận đau nhức khiến cho hắn không rảnh suy nghĩ đến chuyện khác.

Phỉ Ứng Long trấn an in lại nụ hôn.” Có đau không?”

Y quan tâm hỏi! Làm cho sắc đỏ trên mặt Vệ Cầu Hoàng càng tăng thêm vài phần, nhưng Vệ Cầu Hoàng chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, lại gật gật đầu.

” Là đau? Hay là không?” Khoé miệng Phỉ Ứng Long giơ lên, tay cầm du͙© vọиɠ chậm rãi xoa nắn.

” Ân……” Vệ Cầu Hoàng lần đầu được vui thích bao phủ, đầu óc hắn mờ mịt, một cỗ cảm giác nói không nên lời đánh úp về phía toàn thân, làm hắn phân không ra ở trên người chính mình là kɧoáı ©ảʍ hay là thống khổ.

Vệ Cầu Hoàng không tự giác chìm sâu vào trong dục niệm ngọt ngào mà Phỉ Ứng Long tạo ra, kí©h thí©ɧ làm cho Vệ Cầu Hoàng nhịn không được khinh suyễn, rốt cuộc chịu được không được phóng thích chính mình –

*** *** ***

Trải qua hơn một ngày ở chung, Phỉ Ứng Long cùng Vệ Cầu Hoàng giống như trước đây dính chặt cùng nhau, này xem ở trong mắt người trong Nguỵ phủ, không khỏi cảm thấy có chút ghen tuông, dù sao từ khi Vệ Cầu Hoàng đến Nguỵ gia, tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều sủng ái hắn hết mực, liền ngóng trông có thể thấy hắn cười. Mà nay, một ngoại nhân vừa đến đây cư nhiên làm cho tâm tư Vệ Cầu Hoàng toàn bộ chuyển dời đến trên người y.

Bất quá, một người đáng lý ra là ghen tỵ nhất còn không nói, bọn họ đành phải yên lặng làm cho Phỉ Ứng Long đoạt đi Hoàng nhi của bọn họ.

Mọi người trong phủ đối Vệ Cầu Hoàng chuyển biến tối không thể nhận kỳ thật là Nguỵ Tinh – tuỳ tùng bên cạnh Vệ Cầu Hoàng, bởi vì sắc thái Vệ Cầu Hoàng đối với người ngoài Nguỵ phủ luôn là giả tạo, mà nay biến mất ở trên người Vệ Cầu Hoàng không chỉ là sắc thái giả tạo kia, ngay cả bộ dáng bình tĩnh mà lại linh động ngày thường của hắn cũng không còn gặp nữa.

Hiện tại Vệ Cầu Hoàng ở trong mắt Nguỵ An tựa như đứa trẻ, Phỉ Ứng Long đi đến chỗ nào, hắn liền theo tới chỗ đó, làm cho Nguỵ An không khỏi hoài nghi, đứa nhỏ nhạy bén trước kia thật là người trước mắt này sao?

Vệ Cầu Hoàng chuyển biến thần tốc Phỉ Ứng Long cũng không biết, y lòng tràn đầy vui mừng nhận bộ dáng hiện tại của Vệ Cầu Hoàng, cảm thấy đây là đương nhiên, bởi vì Vệ Cầu Hoàng ở trong lòng y chính là bộ dáng này.
« Chương TrướcChương Tiếp »