Hoàng thượng trầm mặc hồi lâu, trong lòng tuy thoải mái vì một thế lực ngầm trong cung đã bị tiêu diệt ở hậu cung, nhưng hắn cũng không thể vui nỗi bởi vì Hàn Ngọc so với tưởng tượng của hắn thật lạnh lùng. Không có một chút gì rụt rè, nếu nàng ngay thẳng, hậu cung sẽ không sao. Nhưng nếu nàng muốn đạt được mục đích của mình, hậu cung còn bị đe dọa hơn bao giờ hết.
“ Tất cả mọi người lui xuống hết đi, trẫm muốn yên tĩnh”.
Mọi người nghe thấy ngầm hiểu nên tự động rút lui, Hàn Ngọc đi xuống dưới gặp cha bất ngờ chạm mặt với Sở Hán.
“ Hàn Ngọc, ngươi đợi đấy, ngươi dám sát hại cháu gái và con gái của ta, những ngày tháng trong cung sau này, ta sẽ từ từ gϊếŧ chết ngươi, bắt ngươi phải đền mạng cháu gái của ta”- Sở Hàn giờ này đã tức ói máu, mắt hắn đỏ ngần. Bao nhiêu công sức hắn tạo thế lực ở hậu cung giờ lại bị một con nhà đâu mới vô chưa được nửa năm phá nát. Hàn thượng tướng quân nghe thấy, mỉm cười nói chuyện thong dong:
“ Chắc là Hàn Sinh ta chết rồi, dù có chết ta cũng sẽ bảo vệ con gái của mình. Không như ngươi chưng mắt ra để xem cháu gái ngươi chết, con gái ngươi bị tống vào dịch đình.
“ Sở Hán tướng quân, ta xin lỗi nhưng ta muốn ông biết một điều, hãy hạnh phúc khi hôm nay ta không ép chết Sở Linh, nếu không một ngày ngươi sẽ chứng kiến tới hai mạng người ra đi, sợ lúc đó ngươi sẽ không còn máu để hộc đâu”
Nói rồi Hàn Ngọc cùng với cha mình đi về phía Thiên điệp cung, không nhìn hắn thêm một ánh mắt nào nữa. Hắn như rơi tõm vào lỗ đen vũ trụ, máu từ trong hai hốc mắt của hắn cũng muốn tuông ra. Câu nói đó đã chứng minh tất cả. Những gì xảy ra hôm nay đều do Hàn Ngọc sắp đặt. Là Hàn Ngọc không muốn gϊếŧ con gái hắn bởi vì con gái hắn chưa uy hϊếp nổi Hàn Ngọc. Nếu nói như vậy, hắn có thể gϊếŧ được Hàn Ngọc để báo thù cho con gái, cháu gái của mình hay không.
Trong Thiên điệp cung, tất cả cung nữ đều lui xuống chỉ còn Hàn Thượng tướng quân, Hàn Ngọc và A Châu.
“ Hôm nay thật may mắn khi con không lọt vào tròng của họ, nếu không ta thật sự sợ con bị bọn chúng hại chết”- giờ phút này Hàn Sinh mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đáp lại câu nói ấy, Hàn Ngọc chỉ lạnh lùng cười
“ Có gì may mắn ở đây chứ, bọn chúng chết chính là do con sắp đặt”.
Hàn Ngọc vừa nói xong câu đó, Hàn Sinh hai mắt đã cứng đờ, miệng đang uống nước cũng lập tức dừng lại, gáy của hắn lạnh ngắt, mồ hôi của hắn chảy xuống, đôi môi mắp máy
“ Mau, mau kể cho ta biết chuyện gì đã xảy ra”
“ Ngày hôm qua khi con trở lại Thiên Điệp cung, chơi một hồi với A Châu ngoài viện bất ngờ con phát hiện có dư ra thêm một đàn Hồ Điệp. Thục Phi không hề biết rằng trong cung của con nuôi rất nhiều bướm. Nhưng bướm này đều được con tính toán số lượng cẩn thận. Khi phát hiện điểm đáng nghi này. Con tính nhờ A Châu mời thái y trong cung đến nhưng A Châu đề xuất Lưu Thái y, người của mình. Nên con biết được đàn hồ điệp trên người có độc, là thoái hồn đan. Thoái hồn đan này bình thường không có chuyện gì, nhưng nếu hít phải độc của nó thì sau nửa năm đều phải chết. May mắn là con và A Châu cảnh giác, nếu không cái mạng nhỏ này cũng khó giữ. Bọn con đã nhanh chóng uống giải dược của Thoái hồn đan sau đó đi tìm kiếm một vật mà Lưu Thái Y nói – Dẫn điệp đan. Bọn con lục tung hoa viên lên mới thấy có một tấm giấy trong đó chứa chất gì đỏ đỏ như những gì Lưu Thái Y miêu tả. Và Lưu Thái Y cũng nói cho con biết nếu sử dụng Thoái hồn đan và Đạt nhan đan sẽ tạo ra một chất không rõ. Nhưng theo con biết chất đó được gọi là Axit.