3s tưởng nhớ anh Gió =))))))))))))))))))))))))))))))))) Chương 27: Ấm áp 1 - -
Vào buổi tối cùng ngày, Đoàn Dịch Phong được khẩn cấp đưa đến bệnh viện, sau đó trực tiếp đẩy vào phòng cấp cứu. Phần cổ hắn máu chảy không ngừng, nhưng biểu tình trên mặt lại vô cùng bình tĩnh, cái loại bình tĩnh này càng giống như bị kí©h thí©ɧ nghiêm trọng, rồi hoàn toàn khép mình lại.
Nằm trên bàn phẫu thuật, bị đèn giải phẫu chói lọi kí©h thí©ɧ hai mắt, Đoàn Dịch Phong chỉ nghĩ, La Kiêu thật tàn nhẫn! Em ấy thật sự muốn gϊếŧ mình!
Sau đó hắn lại nghĩ, nếu La Kiêu em không gϊếŧ chết tôi, đời này phải là người của tôi.
Căn phòng bị khóa lại, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, La Kiêu cuộn người ngồi dưới chân giường, toàn bộ thân thể đều đang run rẩy. Cậu hận Đoàn Dịch Phong, hận cái người đã hủy diệt tất cả cậu, hiện tại người đàn ông này lại muốn bắt cậu làm tù binh, dù có đau đớn mãnh liệt sâu sắc thế nào cậu cũng có thể chịu đựng, duy nhất không thể chịu được tôn nghiêm bị xâm phạm. Đoàn Dịch Phong có thể làm A với cậu, nhưng cậu tuyệt đối không thể thích và làm A cùng hắn.
Nhưng mà hiện tại, vì sao bản thân cậu cũng không vui sướиɠ như trong tưởng tượng, thậm chí trong lòng cũng không hề cảm thấy hưng phấn. La Kiêu vùi đầu giữa hai đầu gối, biểu tình mê mang, đầu óc của cậu đều là hình ảnh Đoàn Dịch Phong dùng tay che lại cổ, ánh mắt tuyệt vọng không thể tin nhìn chằm chằm mình.
Cậu hoảng sợ phát hiện, bản thân cậu vậy mà cũng không muốn Đoàn Dịch Phong chết!
- --------------
"Cậu vừa lòng rồi ha! Cậu ấy sẽ chết! Cậu tra tấn cậu ấy đủ rồi đi!" Trần Côn dùng sức ấn La Kiêu lên cửa kính phòng chăm sóc đặc biệt, thống khổ gào rống.
Hai mắt La Kiêu trống rỗng nhìn chằm chằm Đoàn Dịch Phong nằm trong phòng bệnh không nhúc nhích, con người kiêu ngạo ương ngạnh kia sẽ chết, hắn sẽ chết.
Sau này không còn ai sẽ nhốt mình lại, không còn ai sẽ cưỡng bách mình, cũng không còn ai luôn quản thúc mình chặt chẽ mọi lúc mọi nơi nữa.
Tự do, thật sự tự do!
"Anh muốn thế nào?" Cậu suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn hỏi một câu.
Trần Côn nở nụ cười châm chọc, anh đẩy La Kiêu ra, vẫy vẫy tay giống như vừa ném rác rưởi tanh tưởi, "Cậy ấy nằm trong đó sắp chết, cậu chỉ là lo lắng cho bản thân? Tôi có thể làm gì cậu! La Kiêu, tôi thừa nhận, nửa năm đầu thiếu gia đối xử với cậu thực sự rất kém, nhưng về sau cậu ấy luôn cố gắng bồi thường cho cậu, phương thức của cậu ấy...... được rồi, phương thức có lẽ hơi bá đạo, nhưng tôi lớn lên từ nhỏ với cậu ấy, trước nay chưa từng thấy cậu ấy đối xử với ai cẩn thận như vậy, đã hơn một năm, dù cậu ấy có chuộc tội cũng đã chuộc xong rồi!"
"...... Anh muốn thế nào?" La Kiêu tùy ý anh công kích, biểu tình lạnh nhạt trước sau như một không chút biến hóa, nhưng thân thể đã bắt đầu cứng đờ, bọn họ rốt cuộc tính gϊếŧ cậu thế nào.
—— Lúc động thủ, cũng đã làm tốt chuẩn bị sẽ phải chết.
"Nếu...... Nếu không phải!" Trần Côn giận dữ trừng cậu, một cổ lửa giận kịch liệt thiêu đốt trong l*иg ngực, anh siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ tôi thật sự rất muốn hung hăng cho cậu một đấm!"
La Kiêu nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ không đánh trả."
"Thật mắc cười, ha ha, tôi con mẹ nó thật mắc cười, cậu đi đi, đừng có xuất hiện trước mặt thiếu gia nữa, cho dù lần này cậu ấy không chết, lần sau gặp được cậu có khi chết thật đấy, cậu thương xót chút đi, buông tha cậu ấy, cách xa cậu ấy ra." Trần Côn cong eo, cười so với khóc còn khó coi hơn, sau đó anh ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn La Kiêu mở miệng nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Bọn họ...... Không chuẩn bị gϊếŧ chết mình sao? La Kiêu có chút nghi hoặc, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề mà hữu lực truyền đến từ bên cạnh nhưng lại bị cố tình thả nhẹ.
Đó là lần đầu tiên La Kiêu nhìn thấy đại ca của Đoàn Dịch Phong.
Chỉ mới liếc mắt một cái, cậu đã ý thức được người đàn ông này rất đáng sợ, so với Đoàn Dịch Phong càng hung hiểm đầy sát khí hơn, đó là thạt sự trải qua gϊếŧ chóc mới có thể có được.
"Cậu ta chính là người nam kia?" Đối phương liếc nhìn La Kiêu, sau khi thấy Trần Côn gật đầu, lại hận sắt không thành thép nói, "Thế mà bị một người như vậy thọc yết hầu, thật vô dụng."
Trần Côn cung cung kính kính đứng một bên, nghe vậy bất đắc dĩ.
"Nhóc con, cậu nghe, tôi không đánh kẻ yếu, nhưng chuyện này cậu thật sự chọc giận tôi." Người đàn ông nọ thân thể cao lớn, toàn thân đều tràn đầy lực lượng không thể chống cự. Sắc mặt của y rất khó nhìn, trong mắt là khói mù che trời lấp đất, động tác của y càng nhanh hơn, vừa dứt lời liền động thủ, một quyền kia như mang theo lửa gào thét ập đến, mạnh mẽ đến không khí cũng hơi vặn vẹo.
La Kiêu bay lên trời, thân thể va vào vách tường cứng rắn, cậu nhịn không được rên lên một tiếng rồi ngã mạnh xuống đất, sau đó yết hầu tanh ngọt, phun ra một búng máu.
"Đợi đã! Cậu ta không thể chết được!" Trần Côn vội vàng nhảy ra, nói đỡ cho La Kiêu, một quyền như thế cũng muốn nửa cái mạng của cậu ta rồi.
Người đàn ông nhìn chằm chằm nắm tay của mình, sau đó hừ lạnh một tiếng, "Fuck, còn yếu hơn so với tưởng tượng, không có hứng thú." Y nói xong xoay người vào phòng chăm sóc đặc biệt, tấm lưng thẳng tắp giống như cái cọc.
Trần Côn lạnh nhạt liếc La Kiêu nằm trên mặt đất, không chút động dung bước đi.
La Kiêu đau đến mặt vặn vẹo, một quyền nện xuống kia cứng như cục đá, càng đáng sợ chính là, cậu cảm giác người đàn ông kia cũng chưa dùng toàn lực. Thân thể chịu đựng quá tải, xương cốt toàn thân mềm xốp như sắp rã ra, mấy ngày liên tục chỉ uống chút cháo thanh đạm, bây giờ cậu muốn bò dậy cũng không có sức.
Nửa năm kia, Đoàn Dịch Phong làm không ít mấy việc tàn nhẫn đáng sợ, khi đó những người này đều lựa chọn trầm mặc, điều bọn họ làm duy nhất chính là đồng tình, nhưng vì sao hiện tại mình chỉ làm một chuyện như thế, thậm chí cũng đã ôm tâm tình chết cùng hắn, cậu sai rồi ư.
Giống như...... Phản bội toàn thế giới.
Ánh mắt La Kiêu trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà, chung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua nhánh cây, mà không khí áp lực khẩn trương sắp không thể hô hấp.
- ---------------
"La Kiêu?" Trong trung tâm thành phố đông đúc, đột nhiên vang lên một giọng nói thật lớn, La Kiêu còn chưa kịp quay đầu, đối phương đã vòng đến trước người, một tay ôm lấy bả vai cậu, vui vẻ nói, "La Kiêu, đúng là cậu rồi, thằng nhóc cậu chạy đi đâu vậy? Giống như biến mất ấy, trường học cũng không có tin tức gì."
Hứa Dương, bạn học cao trung của La Kiêu, thân cao 1m8, làn da ngăm đen, còn có biệt danh "Hắc Tử".
Nhìn thấy cậuu ta, La Kiêu cảm thấy giống như cách một thế hệ, Hắc Tử vẫn như xưa, nói chuyện tùy tiện, chỉ là da càng đen hơn, cả người cũng có vẻ trưởng thành.
"...... Hắc Tử." La Kiêu kích động nói không nên lời.
"Tiểu Tiếu, Nham Tử, các cậu mau tới đây, xem tôi tìm được ai này." Hứa Dương nhón chân vẫy tay về hướng cách đó không xa.
"La Kiêu! Trời ơi! Cậu mẹ nó rốt cuộc cũng xuất hiện!" Nham Tử vọt mạnh lại đây, một chân giẫm hụt chút nữa đã vồ ếch.
Tiểu Tiếu trực tiếp đổ ập xuống mắng to, "La Kiêu cậu con mẹ nó không nghĩa khí, ông đây thiếu chút nữa cho rằng cậu bị người ngoài hành ngoại trói đi làm thí nghiệm."
La Kiêu nhìn mấy gương mặt quen thuộc, không cách nào khống chế vui sướиɠ trong lòng, cho dù bị mắng cũng vui vẻ tiếp nhận, "Có thể nhìn thấy các cậu thật sự rất vui!"
Tiểu Tiếu lại gần một chút, quái dị nói, "La Kiêu cậu không sao chứ, tôi mắng cậu đó!"
"Đừng để ý đến cậu ta, cậu không biết đâu người lo lắng cho cậu nhất chính là cậu ta đấy, lúc này giả tàn nhẫn cũng không gạt được người đâu!" Hắc Tử đẩy Tiểu Tiếu một cái, cười ha ha.
"Tôi biết, các cậu sao lại ở đây?" La Kiêu gật đầu, cười hỏi.
"Không có chuyện gì, đi dạo thôi, còn cậu? Hiện tại thế nào? Có gì không?"
La Kiêu giật mình, cười không sao cả nói: "Tôi không có việc gì, năm đó sau khi tốt nghiệp thì không muốn vào đại học, nên đến thành phố khác làm công, năm nay mới trở về, vốn muốn tìm các cậu, không ngờ lại gặp ở đây, ừm, hiện tại tạm thời làm việc ở cửa tiệm bánh kem này." Cậu vừa nói vừa chỉ cửa hàng bánh kem bên cạnh.
"Sao không vào đại học? Cậu thi tốt thế mà, rất đáng tiếc đó!" Nham Tử khó hiểu hỏi.
La Kiêu trầm mặc, không biết nên trả lời thế nào.
Hắc Tử vội vàng đẩy cậu ta một cái, chỉ cho rằng nói đến chỗ thương tâm của La Kiêu, lập tức nói sang chuyện khác, "Được rồi, mọi người khó khắn lắm mới gặp mặt, đi chơi bóng rổ đi, La Kiêu cậu xin nghỉ đi, hôm nay chúng ta nhất định phải chơi thật sảng khoái."
La Kiêu ngày thường làm việc cần cù chăm chỉ, chưa bao giờ lười biếng, ấn tượng của chủ cửa hàng đối với cậu cũng không tệ, lúc này thấy cậu gặp lại bạn, nên hào phóng cho cậu nghỉ một ngày, để cậu chơi cho sảng khoái.
Bốn người vừa nói chuyện phiếm vừa đi đến sân bóng rổ gần đó, bọn họ nói từ câu lạc bộ trong trường, đến hoa hậu giảng đường, La Kiêu căn bản không thể chen miệng vào, ở một bên có vẻ hơi im lặng, Tiểu Tiếu thấy thế trêu chọc nói: "La Kiêu, cậu ở bên ngoài trộm bò lết hai năm, chắc quen không ít con gái rồi, thế nào? Hiện tại có bạn gái chưa?"
"Đúng vậy! Chúng tôi vẫn là một đám FA, cậu có xinh đẹp cũng không thể độc chiếm." Hắc Tử cũng nhân cơ hội phụ họa theo.
La Kiêu mím môi, sau một lúc thì cười nói: "Không có."
"Sao có thể!" Nham Tử quả quyết.
"Thật sự không có." La Kiêu bất đắc dĩ cường điệu.
"Chậc, ánh mắt của con gái bây giờ sao ấy nhỉ." Tiểu Tiếu lắc đầu cảm thán, sau đó lại dùng khuỷu tay chọc chọc Hắc Tử, vuốt cằm đánh giá La Kiêu, "Nói thật, Hắc Tử cậu có phát hiện không, La Kiêu đẹp ra kìa."
Hắc Tử: "......"
Nham Tử: "......"
La Kiêu: "...... Có thể đổi từ khác không?"
"Không đúng lắm!" Tiểu Tiếu nói thầm.
"Sao thế?" La Kiêu kỳ quái hỏi.
"Bình thường, nếu tôi nói cậu đẹp thì cậu đã tán đầu tôi vài cái rồi, sao bây giờ lại im lặng như thế." Tiểu Tiếu không giải thích được.
La Kiêu thật sự không khống chế được tán đầu cậu ta một cái, động tác rất mới lạ, nhưng không hiểu sao đã giúp cậu dung nhập bầu không khí này, cười mắng: "Thế nào? Hiện tại thoải mái rồi?"
"Thoải mái! Thoải mái!" Tiểu Tiếu gật đầu dữ dội, chịu ngược đưa đầu qua bên La Kiêu, "Tới tới tới, tán thêm vài cái đi, để tôi nhớ lại những ngày xưa thân ái."
La Kiêu đá cậu ta, "Lăn xa chút đi, ai mà thích tán đầu cậu, toàn là mồ hôi."
"Hiu hiu, Hắc Tử, tôi bị ghét bỏ......" Tiểu Tiếu giả vờ lau nước mắt, tìm Hắc Tử khiếu nại.
"Đừng, cậu làm như tôi không chê cậu vậy." Hắc Tử tránh chỗ khác, cười ha ha.
Hắc Tử kéo một người ở sân bóng rổ vào đội ngũ, năm người vừa vặn tạo thành một đội cùng luyện tập hữu nghị với một đội khác tại sân bóng rổ. La Kiêu đã hai năm không chạm qua bóng, nhưng khi sờ đến tay vẫn còn cảm giác, đáng tiếc loại đồ vật như cảm giác này có khi không đáng tin cậy. Bóng truyền tới tay, cậu trực tiếp tin tưởng đã chuẩn bị đầy đủ ném bóng ba điểm.
Bóng rổ trong sự tin tưởng tràn đầy bay vυ"t ra, đáng tiếc không vào rổ, La Kiêu trợn mắt há hốc mồm, toàn bộ người trong sân cũng nhìn chằm chằm cậu.
Hắc Tử đỡ trán, cảm giác sâu sắc cái gì gọi là giả ngầu bị sét đánh.
Bóng rổ thể hiện chính là tinh thần tập thể, ở điểm này bọn họ phối hợp rất ăn ý, sai lầm La Kiêu phạm phải lúc đầu cũng dần giảm bớt.
Không kiêng nể gì ở sân bóng rổ vận động ra một thân mồ hôi, áo sơmi trên người dán sát vào phần lưng, cảm giác đổ mồ hôi đầm đìa làm La Kiêu sảng khoái cả người, nửa tháng này, đây cũng là ngày cậu vui vẻ nhất.
—— Cậu gần như đã sắp quên mất những ký ức màu xám trước kia.
Đánh xong cầu đã sắp 6 giờ, bốn người ngồi bên cạnh sân bóng rổ nói chuyện, La Kiêu vặn nước dùng sức uống một hơi, mồ hôi trên người bị gió lạnh thổi hơi lạnh.
Khi tách ra cũng để số di động lại cho nhau, Tiểu Tiếu cũng luôn cưỡng bức La Kiêu tuyệt đối không thể chơi trò mất tích lần nữa, La Kiêu liên tục đáp ứng, nhưng chưa đi được bao xa, cậu lại bị kéo về hiện thực đáng sợ.
Trần Côn mở cửa xe, anh gác tay trên xe, quét La Kiêu qua liền dời tầm mắt đi, mở miệng nói: "Chơi đủ rồi thì theo tôi về."
La Kiêu tươi cười cứng đờ, chậm rãi nhạt đi, cậu đề phòng nhìn chằm chằm Trần Côn, hỏi: "Anh muốn làm gì?"
"Tôi còn có thể làm gì!" Trần Côn bực bội gãi gãi tóc, anh mím môi, cắn chặt khớp hàm sau đó không kiên nhẫn nói: "Thiếu gia sắp chết, đi gặp cậu ấy lần cuối cùng đi!"
La Kiêu cả người chấn động, cậu theo bản năng siết chặt ngón tay, mới phát hiện không biết khi nào lòng bàn tay đã đổ mồ hôi lạnh.
Tác giả có lời muốn nói: Thiệt là ấm áp nha ~~ kế tiếp tuyệt đối không ngược ~~~