Chương 2.3: Bộ dáng này của mày thật khiến người khác cảm thấy buồn nôn

Cố Tê Trì nheo mắt, đầu lưỡi đỉnh vào hàm trên, ý vị không rõ mà cười.

“Ba ba, anh trai ảnh không có cố ý, bình thường ảnh giấu rất tốt, lần này ảnh không phải là muốn chọc ba tức giận đâu mà, ba tạm tha cho anh ấy đi.”

Một câu này của đóa bạch liên đã trực tiếp đội cho cậu cái nồi thật lớn, những lời giải thích của cậu tất cả đều trở nên vô nghĩa, cậu còn bị Cố Thành Thiên dùng gậy golf đánh gãy cánh tay trái.

Cũng bởi vậy nên cậu bở lỡ buổi thử kính ngày hôm nay của đạo diễn mới Lâm Song Ý.

Nam chính Cố Dư Ninh đã dựa vào bộ phim này một lần nổi tiếng, trực tiếp nhảy lên hàng đỉnh lưu, trong đó thiết lập tính cách vai phụ cũng rất xuất sắc, hắn dựa vào bộ phim này ăn không ít tiền lãi.

Cố Tê Trì bị lỡ buổi thử kính nên đã bị Ôn Hi giáo huấn một hồi, vì cánh tay bị thương nên không thể đi diễn trong vòng 3 tháng.

Hiện tại ngẫm lại, Cố Dư Ninh rất sợ cậu sẽ đi thử kính đi mà, bằng không thì hắn cũng không mất công dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để hãm hại cậu.

Ngón tay thon dài trắng nõn đặt ở thành bồn rửa mặt, sau khi nhẹ nhàng xoa tay hai cái, bên môi Cố Tê Trì gợi lên một nụ cười nhạt, cậu dùng kem che khuyết che sạch hết những vết trên cổ.

Áo sơ mi cao cổ đứng đắn che đi hết thảy những phong cảnh kiều diễm, nhìn thoáng qua chỉ có thể thấy được cậu là một người eo nhỏ chân dài.

Khi Ôn Hi đến thì cô đã thấy Cố Tê Trì đứng đợi sẵn, có làn gió nhẹ đàn chợt thổi qua người thanh niên khiến chiếc áo sơ mi rộng thùng thình cong lên rồi hạ xuống, phác hoạ ra thân hình thon gầy của cậu.

Vừa lên xe, Ôn Hi đã liếc mắt nhìn Cố Tê Trì, thấy tâm tình cậu không tồi, cô thuận miệng hỏi: “Sao tự dưng hôm nay tự dưng cậu tích cực thế?”

Hồi trước, Cố Tê Trì tuy có thể nói là đẹp nhưng tổng quan lại thì lại thấy thiếu chút sinh khí, mặt mày rõ rằng rất xinh đẹp, phong hoa động lòng người nhưng cả người lại mang đến cảm giác âm u, giống một gốc cây uể oải, rêu xanh không phấn chấn, không bao giờ thấy được mặt trời.

Thế nhưng hôm nay lại khác.

Lần đầu tiên Ôn Hi cảm nhận được cảm xúc vui vẻ đến từ Cố Tê Trì, cô không khỏi có chút ngạc nhiên, liên tục đánh giá cậu.

Cố Tê Trì cũng không thèm để ý ánh mắt đang tia đến cậu mà tùy ý dựa lưng vào ghế sau của xe bảo mẫu.

Hẹp hòi, Cố Tê Trì cuộn đôi chân dài lại, để sang một bên.

“Chỉ là đang nghĩ đến một câu chuyện hài hước thôi.”

“Ôn Hi, chị có cầm kịch bản theo không?” Cậu nghiêng đầu hỏi cô, bổ bung: “Em muốn nhìn một chút vai diễn của nam 3.”

Ôn Hi sửng sốt một hồi rồi một bên lấy ra kịch bản bên ghế đưa cho cậu, một bên nói: “Trạng thái của cậu hôm nay không tồi, tiếp tục duy trì. Không có chuyện gì thì cũng nên cười nhiều lên, khi cậu cười thì còn đẹp hơn so với đám đỉnh lưu nhiều.”

Lời này của cô không sai chút nào, Cố Tê Trì chính là người đẹp nhất mà cô từng gặp, thanh niên có mặt mày mỹ lệ, môi hồng răng trắng, mắt đào hoa nhòn nhọn, ánh mắt trong suốt không vẩn đυ.c, có thể nói đẹp như bước ra từ cổ họa.

Nếu không thì Ôn Hi cũng không quấn lấy cậu nửa năm chỉ để thuyết phục cậu ký hợp đồng.

Chỉ tiếc là thể chất của Cố Tê Trì có chút kỳ quái, không những không bạo hồng trong giới giải trí mà còn trêu chọc vào không ít phiền toái, anti-fan thì nhiều vô số kể.

Phẫu thuật thẩm mỹ, động dao kéo, những tin đồn vô căn cứ như vậy cứ ùn ùn kéo đến lên người cậu không dứt.

Cố Tê Trì tuy rằng lạnh nhạt, đối với những ngôn luận vô căn cứ trên mạng chỉ tỏ thái độ thờ ơ nhưng Ôn Hi biết không phải vậy. Trên thực tế, Cố tê trì lại rất để ý đánh giá của ngoại giới, cô đã phát hiện Cố Tê Trì có không ít lần trốn trong nghỉ trộm lau nước mắt.

Ôn Hi suy nghĩ chút, châm chước nói: “Hành trình dạo gần đây có lẽ sẽ không quá thuận lợi, có cần tôi cho cậu nghỉ ngơi một hồi, để lấy lại tinh thần không?”

Cố Tê Trì xem kịch bản đến là nghiêm túc, ngón cái đang dừng ở cuối trang kịch bản, cậu nghe vậy liền đáp: “Không cần đâu Ôn tỷ, bây giờ em chỉ muốn nghiêm túc đóng phim thôi.”

Cậu có thể chất được nổi tiếng bằng những lần bị bôi đen, hồ ly già chính là hình dung không thể tốt hơn của cậu, bình thường cậu căn bản có rất nhiều việc, làm gì có hơi sức đâu để nói về mấy cái này.

Cậu biết Ôn Hi đang lo lắng cho cậu, Cố Tê Trì tiếp tục nói: “Em rất thích vai nam số 3 này, có lẽ khoảng thời gian này sẽ rất bận. Ôn tỷ không cần lo cho em đâu, em rất ổn.”

Xe bảo mẫu rất nhanh đã đến chỗ thử kính, trong đầu Cố Tê Trì cũng đã nhớ đại khái cốt truyện của vai nam 2 Thẩm Khanh Diệp, đối với nhân vật này có thêm phần nắm chắc.

Chỉ là không nghĩ tới người đầu tiên cậu nhìn thấy khi xuống xe không phải là đạo diễn Lâm Song Ý mà là Cố Dư Ninh.

Đối phương hiển nhiên cũng rất sủng sốt, tươi cười bên môi cứng đờ nhưng rất nhanh lại trở nên tự nhiên như cũ.

Hắn có mái tóc vàng nhàn nhạt, làm bộ ngoan ngoãn mà chạy đến trước mặt cỐ TÊ Trì.

Cố Dư Ninh: “Ca ca, sao anh lại ở đây?”

Cho dù là ai nhìn cũng sẽ thấy màn huynh đệ tương thân tương ái, tình như thủ túc.

Cố Tê Trì rũ mắt, tạo ra một màn âm u nhàn nhạt, ánh mắt rất nhẹ nhưng lại mang đến một tầng sương lạnh, cậu hơi cúi người, rút ngắn khoảng cách với Cố Dư Ninh, ngữ khí rất nhẹ:

“Lần sau diễn trò thì nên diễn cho cẩn thận, Cố Dư Ninh, bộ dáng này của mày thật khiến người khác cảm thấy buồn nôn.”

“Ngu xuẩn, nhưng mà thôi, chúc mày may mắn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Tê Trì: Đồ chó!

Bạc Úc: Ta phải làm chó của lão bà! He he he he.

Bổ sung: Thân thế của A Từ là do tui lấy cảm hứng từ chú mèo trong câu chuyện của một bạn cùng lớp, bạn tui có một chú mèo, cô ấy tặng nó cho cặp đôi kia, đôi yêu nhau sau khi chia tay đã đem mèo cưng bỏ vào thùng giấy vứt ra ngoài đường, lúc bạn tui (chủ nhân đầu tiên) hỏi thăm tới chú mèo thì mới biết chuyện này, chờ khi cô ấy đi tìm bé mèo nhỏ thì đã quá muộn, mèo nhỏ mới bốn tháng tuổi đã bị xe đi đường đè, một cục bông nhỏ nhỏ cứ thế mất đi sinh mạng, kết thúc một kiếp mèo.

Cho nên nếu mọi người có nuôi mèo thì cho dù thế nào thì bạn cũng nên đối xử thật tốt với nó, đối xử thật tốt với một sinh mệnh, hoặc có thể tìm chủ nhân mới cho ó. Mèo nhỏ sau khi bị vứt bỏ rất đáng thương, nhà tui cũng có nuôi một bé mèo hoang, bởi vì đã từng bị vuets bỏ nên nó có tâm phòng bị rất nặng, không còn tin tưởng con người nữa. vạn vật có linh, bảo vệ động vật nhỏ thực ra cũng là đang tích phúc khí cho bản thân, hy vọng chúng ta đều sẽ trở thành một người tốt.

Cũng hy vọng bảo bối Tiểu Trì có thể sống hạnh phúc cũng với A Từ, bởi cậu ấy sẽ không bao giờ vứt bỏ mèo của cậu ấy, A Từ vẫn sẽ luôn có một chủ nhân yêu thương nó.

Bổ sung: Có rất nhiều cục cưng bắt lỗi chính tả của tui, khi tui viết về A Từ đều luôn dùng “nàng” thì xin đính chính đây không phải lỗi chính tả nhé, đây là từ riêng tui dùng cho A Từ. A Từ chính là bảo bối của nhà Tiểu Trì, là con gái của cậu ấy, là một cá thể độc lập, rất có linh tính, nó có thể cảm nhận được cảm xúc của Tiểu Trì, dùng toàn lực đi an ủi cậu ấy. Đối với Cố tê Trì, A Từ có ý nghĩa rất đặc biệt, không chỉ đơn giản là pet cưng đâu mà còn là người nhà mà Cố Tê Trì muốn chăm sóc, cho nên dùng “nàng” mà không dùng “nó” sẽ không có cảm giác sai sai đâu nha! (^_^)