Chương 2.2: Lúc ấy Cố Dư Ninh đã nói......

Bóng đèn dây tóc trên đỉnh đầu sáng đến chói mắt, Cố Tê Trì thả nó xuống đất, trong thanh âm cũng không giấu được vẻ mệt mỏi: “Mày tự chơi đi đi nhé, có được không nào?”

A Từ nhìn bộ dáng cậu, cọ cọ lòng bàn tay, ngoan ngoãn ngồi xổm một bên, không quấy rầy cậu nữa.

Điện thoại vẫn luôn yên tĩnh lần nữa kêu vang, ong ong không thôi, Cố Tê Trì đang nằm trên giường lớn, vẻ mặt không biểu tình, cuối cùng vẫn nghe điện thoại.

Dường như sự tức giận của ba Cố đã theo đường truyền dẫn thẳng vào tim Cố Tê Trì: “Cố Tê Trì, tối qua mày đi lêu lổng ở đâu, Tiểu Ninh nói mày…….”

L*иg ngực truyền đến một trận đau đớn, Cố Tê Trì nhắm mắt, cổ họng có chút mất tiếng: “Con ở chưng cư, chỗ nào cũng không đi, nếu ba không tin lời con nói có thể đến xem. Ba hài lòng chưa?”

Dường như ba Cố đã bình ổn lại được cảm xúc nhưng hắn dùng giọng điệu hùng hổ dọa người: “Có nhà mà không trở về, một hai đòi ở cái chưng cư xập xệ, cái nhà này có cái gì làm mày bất mãn sao?”

Cố tê Trì đã trải qua quá nhiều thương tổn những vẫn như cũ khát vọng tình thương của của cha, được quan tâm chứ không phải những chỉ trích cùng nhục mạ vô cớ.

Cố Tê Trì biết, đây là cảm xúc mà nguyên chủ lưu lại, hắn rất đau lòng.

Chỉ tiếc là Cố Thành Thiên không biết, trái tim thân thể này đã bị tráo đổi, “Cố Tê Trì” sẽ vì tất cả những điều ấy mà thương tâm còn cậu thì không.

“Ba, nếu ba thực sự quan tâm con, có thể hỏi con đã làm gì chứ không phải chỉ nghe Cố Dư Ninh nói dăm ba câu bâng quơ bảo con đi chơi bời lêu lổng rồi không chịu xác nhận thực hư sự tình đã vội tới chỉ trách con.”

Vừa nói dứt lời, cậu đã nhanh chóng tắt cuộc gọi, ngả đầu vào gối, không tự hỏi bất cứ việc gì.

Cậu đã quá mệt mỏi rồi, những vòng lặp vô hạn trước đó đã khiến cho thể xác và tinh thần cậu mệ mỏi, thêm cả đêm nồng say hôm qua nữa đã lấy đi hết tinh lực của cậu.

Cậu cần được nghỉ ngơi thật tốt.

Trong bóng tối, thanh niên có sợ tóc mềm mại ấy hô hấp nhẹ nhàng, cậu ngủ rất sâu.

Chỉ tiếc rằng cậu mơ thấy ác mộng, cậu mơ về những ngày tháng lặp đi lặp lại con đường mà “Cố Tê Trì” đã đi qua, làm những chuyện giống hắn, cậu tựa một linh hồn bị nhốt trong con búp bê vải, cho dù hò hét thế nào cũng chẳng phát ra tiếng.

Nước mắt lặng yên chảy xuống, A Từ rón rén nhảy vào ổ chăn của Cố Tê Trì, đôi mắt to tròn tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Lần này chủ nhân nhân trở về, hình như có chỗ không đúng lắm.

Chẳng lẽ là do nó ăn quá nhiều ư?

A Từ liếʍ liếʍ nước mắt đang rơi của Cố Tê Trì, nằm bên cạnh cậu, nó âm thầm hạ quyết tâm hôm nay sẽ ăn ít đi hai hộp đồ ăn cho mèo.

-

Sau khi tỉnh lại, ngoài trừ cảm giác đau nhức ở đùi và eo thì tất cả mỏi mệt dường như đã hóa thành hư không, Cố Tê Trì lắc lắc đầu, khôi phục thanh tỉnh.

Ánh đèn trong phòng tắm mờ nhạt, hơi nước mù mịt bay khắp nơi, nhiều đến nỗi có thể huân đến não khiến người ta phát ngốc.

Làn hơi màu trắng đáp lên tấm gương tụ thành những giọt nước, bị Cố Tê Trì lau đi.

Người trong gương một thân hồng nhạt, bên má trái vẫn còn dấu vết của A Từ để lại, nom cũng khá buồn cười.

Chẳng qua nếu hạ tầm mắt xuống chút nữa, thì sẽ khiến người ta có ý nghĩ sâu xa.

Cố Tê Trì hít sâu một hơi, đầu ngón tay nhẹ nhàng đυ.ng vào làn da hồng hồng, làn da của cậu mềm mại mà lại co dãn, cũng không đau, chẳng qua là có quá nhiều dấu vết, nhìn qua trông hơi dọa người.

……….

Tối hôm qua tên đàn ông đó có lẽ thuộc họ chó đi mà……

Đồng hồ báo thức trên bồn rửa tay kêu lên, người đại diện của Cố Tê Trì – Ôn Hi đúng hẹn gọi tới.

Ôn nữ sĩ là một một người phụ nữ mạnh mẽ, sấm rền gió cuốn, thế nhưng giờ đây cô nói chuyện cũng hơi hấp tấp: “Cố Tê Trì, hai giờ sau, ở dưới lầu chờ tôi.”

Cố Tê Trì đáp: “Được,”

Cố Tê Trì hồi tưởng lại cốt truyện, ngày đó Cố Dư Ninh cùng Cố Thanh Thiên tới khách sạn, thấy cậu cùng một người đàn ông xa lạ chung phòng, quần áo không chỉnh tề, Cố Thanh Thiên liền tặng cho cậu một cái tát sau đó nhục mạ cậu đồi phong bại tục, không có liêm sỉ, Cố Tê Trì chưa kịp giải thích lấy một lời đã bị Cố Thành Thiên đuổi ra khỏi nhà, chỉ kém việc đoạn tuyệt quan hệ cha con với cậu.

Cũng may Cố Thành Thiên bị Cố Dư Ninh có thiện tâm ngăn cản.

Lúc ấy Cố Dư Ninh nói như thế nào nhỉ?