Chương 2.1: A Từ

Thân thể không khỏe đã khiến Cố Tê Trì mấy lần hít khí lạnh, người đàn ông đang nằm trên mặt đất ngủ rất say, dù bị lăn từ trên giường xuống cũng chẳng mảy may có chút dấu hiệu tỉnh lại nào, đá hắn dậy sẽ khiến Cố Tê Trì cảm thấy rất phiền.

Trên mặt đất, quần áo rơi lả tả khắp nơi từ cửa cho đến trên giường, hỗn loạn dị thường.

Cố Tê Trì liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, cánh môi đáng thương bị kéo thành một đường thẳng tắp, cậu nhíu mi đem ánh mắt liếc qua cái áo sơ mi bị xé rách tung tóe.

Trong một khoảng thời gian ngắn, cậu không nhịn được mà nhỏ giọng mắng một câu: “Đồ chó má.”

Sau khi từ chọn lựa đồ rơi rớt trên mặt đất, cậu rốt cuộc cũng tìm được quần áo vẫn còn hoàn hảo của Bạc Úc, thành thạo tròng lên người rồi từ bóp da tùy thân rút ra một xấp tiền, để lên trên đầu giường.

Ý tứ rất rõ ràng.

Mọi người đều là người trưởng thành, qua đêm rồi thì nước sông không phạm nước giếng, không quấy nhiễu cuộc sống của đối phương.

Làm xong tất cả, Cố Tê Trì mới vớt lên cái điện thoại thảm thương đang bị lãng quên, lưu loát vỗ mông chạy lấy người.

Hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của nam nhân kia sau khi tỉnh lại, cũng không để bụng việc hắn có quần áo mặc hay không.

Cả đêm mất liên lạc, vừa mới mở điện thoại lên, Cố Tê Trì đã thấy vô số cuộc gọi nhỡ màu đỏ tươi đập vào mi mắt.

Trong đó hầu hết là đến từ ba Cố.

Cố Tê Trì quyết định mắt không thấy tâm không phiền, xóa bỏ lịch sử cuộc gọi, gọi xe chờ ở dưới khách sạn.

Vừa mới lên xe, khi cái mông vừa tiếp xúc đến cái đệm, mày Cố Tê Trì nhăn lại thành một cục, sau đó cậu cố gắng tìm lấy một tư thế thoải mái để ngồi xuống.

“Đến dưới lầu chưng cư Thiên Kiêu là được.”

Cố Tê Trì cũng không ở Cố gia, Cố gia có gia đình bốn người ấm áp hòa thuận cùng cậu không hợp nhau, chi bằng đừng rước lấy phiền phức vào thân, cậu đơn giản liền đi thuê một cái chưng cư nhỏ gần công ty sống một mình.

Vừa vặn cũng hợp ý bọn họ.

Mấy ngày nay cậu vẫn luôn tiến tổ đóng phim, đã lâu không về nhà, vừa vào cửa, cậu chưa kịp bật đèn thì đã cảm nhận được một con vật mềm mại lặng yên không tiếng động mà quấn lên trên ống quần.

Mèo anh lông trắng ngọt ngào kêu một tiếng, vang cả căn phòng nhỏ, nó lấy đệm thịt mềm lay lay ống quần Cố Tê Trì, có chút nóng nảy.

Cố Tê Trì cúi người xuống, một tay đem nó ôm vào ngực, tay còn lại bật đèn lên.

*

Chưng cư vẫn còn được tính là sạch sẽ, cậu đã thuê một dì định kỳ đến dọn dẹp phòng nên nhìn qua thì cũng chẳng khác khi cậu rời đi là bao.

“Meo meo ~”Mèo anh lông ngắn trắng tinh đang cọ loạn trong ngực cậu, lông mèo trắng muốt rụng bay đầy nhà.

Cố Tê Trì vươn đầu ngón tay, gãi gãi cằm nhỏ của nó rồi vuốt một cái: “A Từ, thời gian tao không có ở nhà, mày béo lên không ít nha.”

Dường như cục bông gòn có thể nghe hiểu lời của cậu, tai mèo gục xuống, mềm như bông mà “Meo” một tiếng kháng nghị.

A Từ là một con mèo nhỏ xinh đẹp bị vứt bỏ, bởi vì cặp tình nhân kia chia tay nên bị ném ra khỏi nhà, mới có mấy tháng tuổi đã phải lưu lạc bên ngoài, cũng may nó được Cố Tê Trì nhặt được ở đoàn phim về.

Lúc ấy nó cũng không có bộ lông xinh đẹp, mềm mượt trắng tinh như bây giờ, ngoan ngoãn đến nỗi chọc người yêu thương. Toàn thân bé mèo dơ hề hề, lông tóc dính lại thành một cục, gầy đến nỗi trên người chẳng có mấy lạng thịt, tựa như chỉ có da bọc lấy xương thôi, do bị vứt bỏ nên tâm phòng bị của A Từ rất nặng, người tiếp cận nó đều bị nó đối xử không thân thiện chút nào, nó cũng đã cào qua không ít người.

Duy chỉ đối với Cố Tê Trì là khác biệt.

Thanh niên cong eo, sơ mi trắng tinh được giắt vào lưng quần vô tình lộ ra vòng ro nhỏ nhắn.

Con ngươi của cậu là màu hổ phách giống như được mạ vàng, khi người sẽ khiến cho đối phương chìm vào trong ánh nắng ấm áp, dịu dàng mà mềm mại.

A Từ lần đầu thấy mặt Cố Tê Trì liền đã trông mong mà đi theo cậu, vùng vẫy cái chân ngắn nhỏ để đi theo phía sau cậu, âm thanh của mèo mềm mại vang lên, khát cầu đối phương sẽ quay đầu nhìn nó một cái.

Tốt nhất là đem nó về nhà.

Nhưng Cố Tê Trì chưa bao giờ quay đầu lại.

Thẳng đến một ngày mưa to, béo mèo dơ hề hề bị mưa xối cho ướt nhẹp, con mắt xanh biếc bịt kín hơi nước, toàn thân run bần bật tránh mưa ở gầm xe của đoàn làm phim.

Nếu không phải Cố Tê Trì tinh mắt đem nó xách ra thì có lẽ nó đã kết thúc cuộc đời mèo phía dưới bánh xe.

Một ngày kia, mèo anh lông ngắn mèo trắng thích ăn vạ Cố Tê Trì cuối cùng cũng có nhà, có tên của riêng nó.

Nó không còn là một con mèo hoang lưu lạc nữa, sẽ không lại bi người ta vứt bỏ, nó đã có vị chủ nhân tốt nhất thế giới.