Chương 1.1: Gặp hắn

Sau khi từ hồi tưởng trở lại hiện thực, Cố Tê Trì liền quay đầu đi, đem ánh mắt đặt lên trung tâm của cuộc nói chuyện --- Cố Dư Ninh.

Đáy mắt trào phúng của cậu không che dấu chút nào, Cố Tê Trì đem champagne trong tay vứt sang một bên.

Ly champagne chạm vào cái bàn, phát ra một thanh âm thanh thúy, tạo ra động tĩnh không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý của người bên cạnh.

Cố Tê Trì nới nút áo sơ mi xuống, cảm nhận không khí trong lành chui vào lục phủ ngũ tạng, cậu bỏ qua một bên mắt, không chút để ý mà trả lời ba Cố: “Không có.”

“Nếu không có việc gì quan trọng, phụ thân đại nhân, con muốn rời đi trước.”

Vừa dứt lời, cậu liền rời đi mà chẳng thèm quay đầu lại, chỉ để lại ba Cố đang nổi giận đùng đùng.

Thân thể khô nóng cứ rảo bước về phía trước, đáy mắt Cố Tê Trì đã nhiễm lấp lánh ánh nước, trên trán cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Cậu đã xuyên tới đây rất lâu nhưng vẫn bị nhốt trong thân thể của nguyên chủ, một lần lại một lần nhìn thấy nguyên chủ đi lên con đường đã bị chú định, một lần lại một lần hắc hóa, sau đó đi tới kết cục tử vong.

Cậu bất lực, chỉ có thể lạnh nhạt thờ ơ nhìn hết thảy những chuyện hoang đường ấy.

Nhưng thật sự là rất lâu rồi, lâu đến nỗi cậu đã không còn nhớ rõ số lần cậu bị nhốt trong thân thể của Cố Tê Trì.

Một năm?

Hai năm?

Hoặc là 5 năm, mười năm?

Cậu cứ như vậy mà bị khóa trong thân thể của nguyên chủ, gian nan duy trì lý trí đang bên bên bờ sụp đổ, thời gian dài cô độc trong đêm tối dường như đã đem cậu ép đến điên.

Cậu nhìn linh hồn bản thân đang giãy giụa trong thân thể này mà bất lực không thôi, thậm chí cậu đã tuyệt vọng đến nỗi muốn tìm đến cái chết, mưu toan kết thúc tất cả những chuyện hoang đường này.

Nhưng vô dụng, cậu không có cách nào khống chế thân thể này, sau khi cậu bỏ mình trong biển lửa cũng vẫn như cũ trở về cái năm 16 tuổi, cái ngày mà nguyên chủ tiến vào Cố gia, thanh tỉnh nhìn chủ nhân thân thể lại một lần nữa đi lên trên con đường kia, tiếp tục mở ra một vòng tra tấn mới.

Nghĩ tới đây, Cố Tê Trì liền hít một hơi thật sâu, môi gợi lên, ánh mắt diễm lệ, dựa vào tay vịn của thang như không xương.

Bị nhốt lâu như vậy, vốn dĩ cậu đã chẳng còn ôm hy vọng gì, vốn cho rằng bản thân lại phải chịu một vòng tra tấn mới mà không nghĩ đến thế giới đang giằng co đột nhiên bị phá vỡ, cậu trở về cái ngày cậu bị Cố Dư Ninh hạ dược, lần đầu tiên nắm giữ quyền khống chế thân thể.

Đầu ngón tay theo ý nghĩ của cậu cuộn tròn lại, tuy có chút cứng còng nhưng vẫn miễn cưỡng có thể làm ra động tác hoàn chỉnh.

Khóe môi Cố Tê Trì câu lên một nụ cười nhạt.

Tuy rằng thời điểm không đúng lắm nhưng cậu vẫn rất vui vẻ.

Con số phía bên trong thang máy nhảy lên từng chút một, rốt cuộc cũng lên được tầng cao nhất, đinh một tiếng mở ra.

Cậu nỗ lực sờ soạn thẻ phòng của bản thân, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một mảng đen cao lớn.