Chương 4.3: Anh hùng cứu mỹ nhân

Hắn một bên đang nói, một bên lại vươn tay muốn sờ đùi Cố Tê Trì, cả người lâng lâng như đang đạp lên trên mây.

Từ trước tới nay Vương Phú chưa từng gặp qua người nào đẹp như Cố Tê Trì.

Có thể nói Cố Tê Trì chính là một soái ca xinh đẹp tiêu chuẩn, phía bên trên có đôi mắt đào hoa đầy kinh diễm, mũi cao thẳng, khóe môi ngậm ý cười, giống hệt như một con hồ ly nam đang câu dẫn người khác.

Ấy thế nhưng khí chất của cậu lại vô cùng sạch sẽ, giống như những bông tuyết đầu đông, lại phảng phát tựa ánh trăng thanh lãnh nơi cuối chân trời, chỉ có thể thể ngắm nhìn từ xa chứ không thể dâʍ ɭσạи.

Vương Phú: “Cố Tê Trì đúng không? Chỉ cần cậu uống ly rượu này, theo tôi thì từ nay về sau sẽ được ăn mặc sung sướиɠ, muốn tài nguyên gì cũng có. Tôi che chở cậu.”

Cố Tê Trì không lên tiếng, mắt không chớp, nhìn chằm chằm cái tay Vương Phú đang duỗi lại gần.

Thật bẩn, thật ghê tởm.

Trên bàn cơm có một bình rượu vang đỏ vẫn chưa mở nút, Cố Tê Trì đang tính toán giá trị cùng tiền thuốc men kế tiếp, không tiếng động hít sâu một hơi.

Vẫn còn tốt, chỉ cần nhịn đau một chút, cậu vẫn có thể đánh được.

Cánh tay cậu rất nhỏ, xương cổ tay nhô lên nhưng lại không gầy, cậu vẫn có những đường cong cơ bắp, rất có lực.

Cố Tê Trì đối phó với người muốn dê xồm cậu thật ra vẫn có công thức, đầu tiên là đá người ra, sau đó cầm lấy bình rượu đập xuống, đập đến bất tỉnh nhân sự là xong, không cần phải bận tâm điều gì nữa.

Ngón tay cậu bỗng hơi cuộn tròn lại, cậu đột nhiên phát hiện hình như bản thân cậu rất thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.

Chỉ tiếc là không chờ được lúc cậu đứng dậy chộp lấy bình rượu vang đỏ kia, cũng không chờ đến khi bàn tay tà ác của Vương Phú vươn đến trước mặt cậu.

Âm thanh giày da sang quý vang lên trên mặt đất, trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một bàn tay có các khớp xương rõ ràng.

Khác với tay cậu, đôi tay này lớn hơn, sức cũng lớn hơn cậu.

Bạc Úc rơi vào tầm mắt Cố Tê Trì, đầu tiên người đàn ông kiềm chế cái tay đang làm loạn của Vương Phú, ngay sau đó hắn dùng một chân đá chân ghế mà Vương Phú đang dựa vào.

Tiếng của một vật nặng rơi xuống truyền đến hòa với tiếng kêu thê lương của một người đàn ông trung niên nghe thật thảm thiết.

“Ông vội tìm chết đến thế à?”

Âm thanh của Bạc Úc thật ra rất êm tai, Cố Tê Trì ở gần nghe được tiếng hắn thở dốc bên tai cậu, nóng bỏng lại mãnh liệt.

Giờ phút này, căn phòng giống như được bao phủ bởi một lớp hàn băng, lạnh đến nỗi muốn đông cứng hết cả người.

Nguy hiểm trước mắt được giải trừ, lúc này Cố Tê Trì mới nhấc mi mắt lên, chính thức đánh giá lại con người Bạc Úc.

Hừm, khuôn mặt kia vẫn là đồ ăn hợp thẩm mỹ của cậu.

Hôm nay Bạc Úc mặc một bộ tây trang màu đen được đặt làm riêng, trùng hợp là áo sơ mi bên trong của hắn giống y hệt cái cậu đang mặc.

Hắn có một cái trán cao, hốc mắt sâu, mũi cao thẳng, môi là một màu hồng nhàn nhạt, khuôn mặt góc cạnh, không soi ra cái xấu nào cả. Hắn có khí chất kieeu ngạo lạnh lùng, còn mang theo cả hương vị sắc nhọn của người ở người ở trên đỉnh.

Bạc Úc duỗi tay đưa ra một cái khăn trắng tinh mang theo mùi gỗ thanh lãnh xa cách.

Bạc Úc: “Hắn ta vẫn chưa cậu đến cậu đúng không, chỗ nào bị đυ.ng thì dùng cái này lau.”

Cố Tê Trì không từ chối, cậu dứt khoát nhận khăn.

“Không có.”

Tuy rằng cái cục phiền phức này bản thân cậu cũng có thể giải quyết nhưng đến cuối cùng, Bạc Úc vẫn vội vàng giúp cậu.

Cố Tê Trì cúi người nói: “Cảm ơn ngài.”

Bạc Úc nhìn cậu chằm chằm, nhìn cậu vô cùng tự nhiên lấy khăn lau tay, không có chút nào gọi là không khỏe cả.

Nhận thấy được ánh mắt của Bạc Úc, Cố Tê Trì khó hiểu nhìn qua.

Con ngươi của cậu có hơi giống màu hạt thông lại hơi giống màu hổ phách được mạ một màu vàng, đôi mắt đào hoa ấy đang ướŧ áŧ liễm diễm, thời điểm ánh mắt chuyển động sẽ khiến con người ta có cảm giác vừa đa tình lại vừa cảm thấy mông lung không biết có phải cậu đang thả hồn hay không. Câu Hệ Mỹ Nhân Cùng Đại Lão Cố Chấp Liên Hôn - Chương 4.3: Anh hùng cứu mỹ nhân

Tâm Bạc Úc nhảy lên hai cái.

Sau khi Vương Phú bị đá lên trên mất đất thì liền sợ tới mức tỉnh cả rượu.

Phàm là người Đông thành thì đều biết, cái vị cầm quyền của Bạc thị kia điên vô cùng.