#tien161099 đã beta
Phòng bếp đột nhiên yên lặng tromg chớp mắt, Giang Lê nhìn theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, tự biết đuối lý, nói lắp: "Thì, anh vô đây cũng tạo ra âm thanh một chút chứ, không phát ra tiếng động ai mà không sợ."
Đặc biệt là nói xấu sau lưng người khác sợ người ta nghe được a.
Ninh Trăn lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, xoay người vào nhà vệ sinh rửa mặt. Sau khi trở ra liền đứng bên cạnh Giang Lê, hỏi: "Em muốn anh làm xái gì?"
Giang Lê xoay xoay con ngươi, nói: "Vậy giúp tôi rửa cà tím đi, lát nữa em làm món cà tím om."
"Anh không thích ăn." Ninh Trăn im lặng hai giây, mở miệng nói.
Giang Lê đương nhiên biết hắn không thích ăn, nhưng cậu muốn cuối đầu mà đứng trước đối thủ của mình.
Cậu trừng mắt, hung dữ nói: "Tôi thích ăn!"
Ninh Trăn đành phải xoay người đi rửa cà tím, Giang Lê trong lòng đắc ý, nhìn bộ dáng Ninh Trăn nghe lời mình thấy thật sướиɠ.
Giang Lê không dám gọi Ninh Trăn giúp mìmh làm bánh quy, sợ nhiệm vụ thất bại, cậu một mình làm, vừa đánh trứng vừa xoay người đi lấy bơ với đường, chưa đến một lát liền ngâm nga, rất hưởng thụ thú vui khi làm bánh.
Bà Ôn rất thích nấu ăn, Giang Lê từ nhỏ đã quen, tung hoành nhiều năm, cũng coi như là đầu bếp có tay nghề.
Tuy rằng bên ngoài cậu có cái danh xưng giáo bá, nhưng ở nhà cậu chính là một người đàn ông dịu dàng nha!
"Tôi làm bánh quy trước, anh muốn ăn vị nào?" Giang Lê vừa chọn nguyên liệu vừa không để ý nói.
Hỏi xong, trong bếp vẫn yên lặng, Giang Lê còn tưởng rằng Ninh đại gia đi rồi, quay đầu nhìn, Ninh đại gia đang nhìn chằm chằm cậu, một câu cũng không nói, ánh mắt lạnh nhạt sâu thẳm như đang nói "Em đoán".
Giang Lê: "......"
Cậu im lặng xoay người, đem socola bỏ vào bơ, quậy đều. Đang định đem socola bỏ vào trong túi để trang trí bánh, bên cạnh bỗng xuất hiện một cánh tay ngăn cản động tác của cậu.
"Làm gì?" Giang Lê đứng thẳng gắt gao che lại cái thao, cảnh giác nhìn Ninh Trăn.
Chỉ thấy Ninh Trăn từ trong túi lấy ra thêm một nhúm socola nữa tính bỏ thêm vào, nhưng bơ đựng trong túi được Giang Lê che kỹ, hắn hơi nhíu mày: "Bỏ tay ra."
"Bỏ nhiều socola như vậy, không bầng nh trực tiếp ăn không luôn đi." Giang Lê chết cũng không đồng ý, lỡ đâu Ninh Trăn vào giúp nhiệm vụ khômg thành thì biết làm sao?
Ninh Trăn nhíu chặt mày, tự hỏi trong chốc lát, nói: "Vậy thêm một nữa."
Giang Lê biết Ninh Trăn thích ăn bánh quy socola, sắc mặt hơi dịu lại, nói: "Vậy anh bỏ socola xuống, tôi tự mình thêm vào."
"Không cần phiền như vậy." Ninh Trăn tiến lên một bước, chắc chắn nói, "Nah chắc chắn chỉ bỏ một nữa."
Giang Lê nghĩ thầm, nhiều hay ít không phải là vấn đề.
Cậu đem đồ đê xa ra, vươn tay, ý bảo: "Bỏ trên tay tôi, nếu không đừng hòng bỏ thêm."
Ninh Trăn sắc mặt âm trầm mà nhìn cậu, bỏ một nữa vào tay Giang Lê, nữa còn lại bỏ vào miệng mình.
Giang Lê đem socola bỏ vào quậy đều, bắt đầu xuống tay trang trí 25 cái bánh quy, chờ cậu đem bánh quy bỏ vào lò nướng, mới phát giác được nhiệt độ trong phòng bếp hơi thấp, người nào đó đang dỗi.
"Tôi, tôi không phải không tin anh" Giang Lê chà xát tay nói.
Ninh Trăn rửa xong cải đặt lên trên thớt, vươn tay cầm lấy con dao Giang Lê đem qua, giống như một thợ gϊếŧ heo vậy.
Giang Lê vội vàng nhón chân lấy lại con dao của mình, đau lòng nói: "Để tôi, để tôi, anh ra ngoài chờ ăn là được rồi."
Nói xong, nhiệt độ trong bếp càng thấp hơn, Ninh Trăn lạnh mặt liếc nhìn Giang Lê một cái, mang theo tức giận xoay người đi a khỏi phòng bếp, thương cho một anh hùng không có đất dụng võ.
Giang Lê quay đầu nhìn phía bên canh, bồn nước quá dơ, cà tím với cải thì nằm từa lưa trên thớt, tâm tư người nào đó không cần nói cũng biết.
Tác giả có lời muốn nói:
- ------------*------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.