*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.#tien161099 đã beta.
Ngay hiện tại, Giang Lê cực kỳ xấu hổ.
Tuy rằng trong một năm này cậu không còn chơi chung với Ninh Trăn nữa mà cùng anh ta đối đầu với nhau, nhưng làm chuyện ấu trĩ như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Vẻ mặt cậu rất hốt hoảng.
"Giải thích." Giọng nói của Ninh Trăn lạnh lùng như ngọc trong băng, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng.
Giang Lê không thích Ninh Trăn như vậy, việc này làm cậu cảm thấy rất xa lạ và sợ hãi, giống như hành động của mình trong mắt Ninh Trăn là chuyện không đáng để tâm, nhưng chuyện cậu muốn làm là làm cho Ninh Trăn tức giận, cười to, cười như điên.
"Không có gì để giải thích, xì bánh xe của anh, chính là muốn cho anh cùng tôi về nhà." Giang Lê vừa nâng cằm, không biết xấu hổ mà nói, "Cho nên hiện tại anh chỉ có thể cầu xin tôi đưa anh về nhà."
Ninh Trăn nhìn Giang Lê nét mặt giống như một con gà đamg chuẩn bị chọi nhau, cười nhạo nói: "Đồ ngốc, tôi có thể ngồi xe buýt về."
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, Giang Lê liền hốt hoảng.
Ninh Trăn lắc lắc đầu, không ngờ được hành vi trẻ con của bạn mình, bước ra khỏi nhà xe.
Giang Lê nhìn bóng dáng càng đi càng xa, trong lòng gấp gáp, cuối cùng cắng răng dứt khoát, bước chân về phía sau, chạy nhanh đến gần lưng Ninh Trăn, nhảy lên lưng hắn, gắt gao ôm chặt.
"Về chung với ông đây!" Giang Lê gấp đến đỏ mắt, ở trên lưng Ninh Trăn nói, "Anh hôm nay phải cùng tôi về nhà, nếu không tôi liền nói với mẹ anh, anh khi dễ tôi!"
Ninh Trăn bị cậu kẹp chặt, đứng thẳng không xong, không có tâm trạng cãi nhau với cậu, chỉ âm thầm đỡ lấy cậu, sợ cậu ngã xuống, sẽ bị mẹ đánh cho một trận.
Học thần từ đó đến bay đầu tóc luôn gọn gàng bây giờ bị Giang Lê làm đến như cái ổ gà, không nhịn nổi cậu cố tình gây sự nữa đột nhiên khom lưng đem người trên lưng mình để ngã xuống.
"A --" Giang Lê đầu cúi xuống đất, trọng tâm không vững hét lên một tiếng.
Không có đau đớn giống như trong dự đoán, trước khi cậu rơi xuống đất Ninh Trăn đã ôm eo cậu, nhấc người lên, cho cậu đứng vững, tay kia chỉ chỉ trán Giang Lê, trầm giọng nói: "Đủ rồi, anh cùng em về nhà."
Giang Lê còn muốn giơ vuốt đánh Ninh Trăn, nhưng trán cậu bị hắn giữ chặt, tay chân không dài như Ninh Trăn, cuối cùng chỉ có thể thở dốc, cũng may đã đạt được mục đích.
"Anh yên tâm, tôi tuyệt đối chỉ cho anh về chung lần này!" Mặt mũi của anh Giang đâu mất được, Giang Lê tròng mắt vừa chuyển, cắn ăng nói dối, "Nếu không phải mẹ tôi nói tôi cùng anh về nhà, tôi cũng không làm mấy chuyện nhàm chán như vậy."
Nói xong, Giang Lê giơ tay đẩy Ninh Trăn, xoay người chạy.
Ninh Trăn buồn bã mất mát mà đứng tại chỗ, nhìn thoáng qua tiệm sửa xe ngoài cổng trường, cuối cùng cái hì cũng không làm.
*
Giang Lê thấy mình sắp chết rồi.
Cậu sống mười bảy năm nay chưa bao giờ làm chuyện như vậy, quá xấu hổ.
Trong mắt của cậu, Ninh Trăn nếu muốn về nhà chỉ có thể cầu xin mình, nhưng mà trên xe đạp chỉ có một cái xà ngang có thể chở người, cho nên Ninh Trăn chỉ có thể giống như một cô gái nhỏ ngồi trong lòng cậu, để cậu chở về.
Nói thật, nghĩ lại cmn sướиɠ.
"Em ở đây cười ngu cái gì đấy?" Trên đầu truyền một câu hỏi lạnh lùng, phá tan ảo tưởng của cậu.
Giang Lê ngồi trên xà ngang, đôi tay đang cầm tay lái, giống như một cô bé ngồi trong vòng tay của Ninh Trăn, thu hồi lại gương mặt tươi cười, thở hổn hển nói: "Ai cần anh lo!"
Ninh Trăn nhìn gương mặt của cậu, trong lòng sớm đã hiểu rõ, nhàn nhạt nói: "Anh chỉ sợ em đem nước miếng nhĩu lên tay anh thôi."
Giang Lê ngồi thẳng lưng: "Nói bậy, tôi sẽ không bao giờ chảy nước miếng!"
Ninh Trăn kêu lên một tiếng, cằm liền bị đầu Giang Lê đυ.ng vào, nhất thời thất thần, tay run, xe lập tức chạy hình chữ S.
Giang Lê đang ngồi trên xa ngang, vốn ngồi không vững, theo quán tính, gương mặt liền đυ.ng vào ngực của Ninh Trăn, tay theo bản năng ôm lấy eo của Ninh Trăn.
"Anh, Anh được không đấy? Không được thì để tôi chở." Mặt Giang Lê đỏ ửng vì thẹn thùng, ra vẻ không sao hỏi.
"Lên dốc, ngồi xong." Giọng Ninh Trăn trầm thấp vang lên bên tai.
Giang Lê chưa kịp lấy lại tinh thần, đã chạy lên dốc, cả người liền gần Ninh Trăn hơn.
Đến cửa nhà Ninh Trăn, Giang Lê vội vàng từ trên xe đạp nhảy xuống, mạnh miệng nói: "Kỹ thuật lái xe của anh quá kém, nguyên một đường làm mông tôi đau gần chết."
"Ừ, vậy em ngày mai đừng đến tìm anh cùng nhau về nhà." Ninh Trăn nhàn nhạt nói.
"Hứ, ai thèm kiếm anh." Giang Lê lớn tiếng nói. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, sổ nhật ký không có khả năng cho hai cái nhiệm vụ giống nhau!
Biệt thự của hai người rất gần nhau, Giang Lê mông đau, dứt khoát dẫn xe về nhà.
Vào cửa cởi giầy liền chạy lên phòng ngủ, vào phòng liền lấy quyển nhật ký ra ngay, chờ mong nhiệm vụ của mình hoàn thành.
Nhưng trong sổ nhật ký vẫn là mấy chữ đó, không có gì thay đổi.
Giang Lê mặt đang tươi cười bỗng nhiên buồn bã: "Sao không có phản ứng vậy?"
"Đm!, mày mau thay đổi a!" Giang Lê điên cuồng mà đánh quyển nhật ký, "Xe đạp phiên bản giới hạn của tôi, nguyên một đường tôi nhịn nhục như vậy, xe của tôi......"
Bỗng nhiên, chữ trong sổ nhật ký thay đổi, chính xác là, nhiều thêm một hàng.
Nhắc nhở: 【 nội dung nhiệm vụ là hai người ngồi hay xe khác nhau, ngồi một chiếc, thừa một chiếc không tính nha. 】
Giang Lê trước mắt tối đen, lẩm bẩm nói: "Xong rồi, tôi không có."
Nhắc nhở: 【 thời giạn 27 giờ, cậu còn có một lần tan học nữa ~ cố lên ~】
Giang Lê mắt lóe sáng, đúng vậy, tan học ngày mai chưa có vượt qua 27 giờ, cậu còn một cơ hội cứu vớ xe của mình!
Bỗng nhiên, lời cậu nói ở nhà xe vang lê trong đầy: 【 tôi tuyệt đối tuyệt đối chỉ cho anh đi chung lần này! Nếu không phải mẹ tôi kêu tôi với anh cùng nhau về nhà, tôi sẽ không bao giờ làm mấy chuyện nhàm chán như vậy! 】
Đạ mấu! Lại là một ngày tự đào hố chôn mình...
- --------***---------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
*xe đạp leo núi phiên bản giới hạn 2020.
$3,699,99