#tien161099 đã beta
Không khí xung quanh quầy bán quà vặt như ngừng lại, Giang Lê nắm tay, muốn nhấn đầu của Ninh Trăn vào bồn cầu cho rồi!
Cậu ám chỉ rõ ràng như vậy mà còn không hiểu hả? Rõ ràng là không muốn mua cho cậu!
Giang Lê tức giận nghĩ, lúc nhỏ cậu bị mù rồi mới cho Ninh Trăn bánh quy socola, còn cho hắn kẹo, cậu bị mù mới xem "Nhóc con nhà hàng xóm" trở thành bóng ma cố gắng sinh sống nười tám năm nay!
Còn ba phút, Giang Lê nắm tay cười tươi, nói: "Anh xem, điện thoại sạt pin mở ra cũng rất phiền nha, phía sau còn có rất nhiều người đó."
Ninh Trăn liếc mắt nhìn cậu, gật gật đầu, một tay kéo Giang Lê đang đứng trong hàng đi ra ngoài, tay dù bận vẫn ung dung nhìn Giang Lê, nói: "Anh ở đây với em, chờ mấy người kia trả tiền xong."
Giang Lê: "!!?"
Nhìn bộ dáng Ninh Trăn cố ý chọc tức mình, Giang Lê vỗ ngực, tự nói với mình "Người khác chọc mình giận mình không được giận, giận đến bị bệnh không ai thay", sau đó cậu cố gắng gượng cười, da mặt dày của cậu nhăn lại làm mặt quỷ nói: "Chuyện là...... Truyền thống tốt đẹp của Dân Tộc Trung Hoa chúng ta, nhận quà của người khác thì phải trả lễ a."
Ninh Trăn lạnh nhạt nhìn Giang Lê, nhàn nhạt nói một câu: "Mắt em bị rút gân?"
Giang Lê hít sâu một hơi, muốn ngất xĩu, mẹ nó tâm hồn cậu mới bị rút gân! Ba Gianh hôm nay muốm dạy anh cách làm người!
"Bạn học Ninh Trăn, anh không cảm thấy, nhận quà của người khác, anh không phải nên tặng quà lại cho người ta sao?" Giang Lê vươn ngón tay mỉm cười, khéo léo vừa ưu nhã vừa không biết xấu hổ mà nói.
Được rồi, cậu biết tôn nghiêm của một người đàn ông bị cậu vứt ra ngoài vũ trụ rồi, cậu cũng biết mình ra tay mua nước cho Ninh Trăn là vì cảm ơn người ta đã giúp mình, hiện tại lại mở miệng đòi người ta mua cho mình chai nước có ga mắc tiền hơn.
Nhưng mà để có được cuộc sống khỏe mạnh, mất mặt thì có làm sao?
Ninh Trăn nhìn bộ dáng sốt ruột đến đau đầu của Giang Lê, thờ ơ gật gật đầu: "Đúng, anh cũng nên trả tiền lại cho em, vậy mua cái này."
Nói xong, Ninh Trăn giơ tay, từ trên kệ lấy một chai nước suối đưa cho Giang Lê.
Giang Lê rũ mắt, sắc mắt hơi ghét bỏ mà nhìn chai nước kia, y chan chai nước cậu mua cho Ninh Trăn.
Lúc trước sau cậu không phát hiện nam thần trúc mã của cậu keo như thế?
Cậu hiện tại rất hối hận tại sao lại muốn Ninh Trăn mua nước cho mình chứ, hối hận nhất là tại sao lại tiếc 5 tệ mua một chai Nông Phu Sơn Tuyền cho Ninh Trăn chứ!wattpadtien161099
Ninh Trăn nhìn Giang Lê đột nhiên trợn mắt, bộ dáng không thể tin, khóe môi cong lên, ra vẻ lạnh nhạt nói: "Sao? Không cần?"
Giang Lê ngụy trang cả một ngày, vừa khen vừa cười, còn đặc biệt lấy lòng, hiện tại chịu không nổi nữa.
Hiện tại chỉ còn 30 giây nữa, Ninh Trăn vẫn không chịu mua nước có ga cho cậu, còn cố ý hành hạ, trêu ghẹo cậu, công sức cả một ngày uổng phí hết rồi.
Giang Lê tức giận đến đỏ mắt, phát điên nắm cổ áo Ninh Trăn, quát: "Em muốn uống nước có ga! Em chỉ muốn uống nước có ga, anh mua cho em nước có ga là được, sao lại nói nhiều như thế! Biết rõ em chỉ thích nước có ga, vậy mà còn muốn mua nước suối cho em, anh có còn là người hay không......"
"Được rồi, đừng khóc, anh mua cho em." Ninh Trăn nói khẽ với Giang Lê, tiện tay cầm lấy một cây socola, quay đầu nhìn dì bán quà vặt, "Dì, con lấy thêm một cây socola tổng cộng 5 tệ."
"Tích" một tiếng, bên tai vang lên âm thanh quét mã thành công, Ninh Trăn nhìn Giang Lê, đưa giao diện quét mã trả tiền thành công, 5 tệ cho cậu coi.
Nhiệm vụ hoàn thành trong một giây cuối cùng, Ninh Trăn gíup Giang Lê qua được nhiệm vụ.
Tuy rằng chỉ là vô tình, nhưng cũng đã cứu Giang Lê một mạng.
Vui sướиɠ khi hoàn thành nhiệm vụ không có đến, ngược lại sau lưng Giang Lê lại chảy đầy mồ hôi lạnh, chân hơi nhũn, muốn ngồi xuống đất.
Ninh Trăn nắm lấy tay Giang Lê lôi cậu ra bên ngoài, không cần tiếp tục ở trong quầy bán quà vặt cho người ta nhìn nữa.
Hai người ngồi trên ghế ngoài quầy, Giang Lê mở chai nước có ga uống một ngụm, mắt chớp chớp, lầu bầu nói: "Em mới không có khóc."
Ninh Trăn không thèm quan tâm đến khẩu thị tâm phi của Giang Lê, lấy điện thoại ra tiếp tục xem từ đơn, chờ Giang Lê tự mình bình tĩnh lại.
Vì một chai nước có ga mà tức giận, Ninh Trăn yên lặng thở dài một hơi, Giang Tiểu Lê vẫn chưa lớn.
Giang Lê hai tay siết chặt chai nước có ga màu hồng, trong lòng rối rắm, lúc trước cậu nóng lòng hoàn thành nhiệm vụ, cầm một chai nước có ga vị táo mà mình không thích nhất, nhưng Ninh Trăn trả tiền xong lại đặt chai nước vị táo lại trên kệ, giúp cậu lấy chai nước có ga vị đào.
Cậu trộm liếc nhìn Ninh Trăn, Ninh Trăn thân cao chân dài, một cặp chân dài đến chiếm cả lối đi, đang chơi điện thoại, gương mặt lạnh lùng sắc bén, làn da trắng nõn như là bước ra từ trong truyện tranh.
Thật sự cậu cũng không phải sợ đau tay mà nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, mà là cậu sợ lực lượng thần bí của Nhật ký ước nguyện.
Nhật ký ước nguyện có thể tự nhiên mà trừng phạt cậu, có thể khống chế cô Lý giận mình mà chửi nguyên tiết, có lẽ còn có chuyện đáng sợ hơn, mà tất cả mọi chuyện đều xảy ra một cách hợp lý.
Giang Lê không dám khiêu chiến với sức mạnh của Nhật ký ước nguyện, cậu sợ cso một ngày mình sẽ biến khỏi đây, trong khi đó, mọi người đều không nhớ cậu là ai, giống như cậu chưa bao giờ xuất hiện trên đời này.
Ninh Trăn nhìn thoáng qua Giang Lê đang đắm chìm trong thế giới thần tiên, đổi một tư thế tiếp tục chơi game.
Giang Lê cầm chai nước có ga vị đào trong tay, trong lòng đau khổ mà nghĩ, lỡ đâu nột ngày nào đó cậu biến mất trên thế giới này, tất cả mọi người đều không nhớ cậu đã từng xuất hiện, vậy Ninh Trăn có nhớ không?
"Đi thôi, về lớp, sắp vào học rồi." Giang Lê càng nghĩ càng cảm thấy mìng yếu đuối, dứt khoát đứng lên gọi Ninh Trăn về lớp.
Ninh Trăn cất điện thoại, đến bên cạnh Giang Lê hai người cùng nhau về lớp.
"Còn khó chịu không? Không phải đã mua nước có ga cho em rồi sao?" Ninh Trăn bỗng nhiên nói.
Giang Lê bĩu môi, không trả lời.
Đừng tưởng cậu không nghe được cậu "Đừng khóc, anh mua nước cho em"?
Bởi vì nghe được câu này, cậu mới đau lòng như vậy, mới sợ lỡ mình biến mất rồi sẽ không còn ai nhớ, sợ sẽ xuất hiện một Giang Lê khác tiếp tục ở bên cạnh Ninh Trăn.
Khi còn nhỏ, hai nhà cùng đi siêu thị, tiểu Giang Lê muốn một con búp bê, khóc lóc không đi, một hai phải mua.
Ba mẹ Giang Lê cảm thấy cậu là con trai không thể có sở thích như con gái vậy được, hơn nữa lúc trước mới mua một con gấu bông, không thể tập cho cậu có tật xấu, muốn cái gì là phải mua cho bằng được.
Buổi tối lúc ăn cơm, tiểu Giang Lê trốn vào nhà vệ sinh khóc, tiểu Ninh Trăn chạy tới ôm cậu giọng đầy mùi sữa nói: "Đừng khóc, anh mua cho em."
"Thật sao?" Tiểu Giang Lê khóc đếp chóp mũi đỏ lên, đôi mắt long lanh nước trợn to.
Tiểu Ninh Trăn đột nhiên nóng đầu, thò lại gần hôn một cái vào chóp mũi cậu: "Thật sự, em gọi anh trai tốt, anh liền mua cho em."
Tác giả có lời muốn nói:
- -------*--------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Còn nhỏ mà đã biết dỗ vợ rồi!