Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầu Được Ước Thấy

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giây tiếp theo, eo rõ ràng truyền đến cảm giác ngứa ran khi bị người nào đó chọc.

Tôi nhất thời không chịu thiệt, bỗng chốc một tiếng “Bốp” thanh thúy vang lên.

Mu bàn tay thon dài trắng trẻo của Bùi Chiêu Dã nhanh chóng ửng đỏ.

“Cậu làm gì thế!”

Tôi xoa xoa phần eo bị đầu ngón tay cậu chạm vào, hung dữ chất vấn.

Cậu lại khẽ cười một tiếng, dường như tâm trạng đang cực kỳ tốt.

Dùng tay vuốt qua mái tóc đen nhánh của mình, giọng điệu trêu chọc.

“Sao, lần này cố ý nhường làm anh đây thấy hối hận à~”

Âm cuối Bùi Chiêu Dã đá lưỡi, khiến người ta thêm vài phần mơ màng.

Làm anh tôi, mơ cũng đẹp đấy.

Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn không kiềm được mà nóng lên.

Ý cười của cậu càng sâu, cái miệng trời đánh vẫn không chịu buông tha.

“Chỉ là anh vẫn muốn xin cậu lần sau lại nhường anh tiếp đây…”

“Đừng nói nữa…”

Tôi không thể nhịn nổi nữa, cuối cùng cam chịu ngồi xuống sô pha.

Ánh mắt u oán nhìn Bùi Chiêu Dã.

Làm bạn cùng lớp với cậu bắt đầu từ lúc học mẫu giáo.

Người khác không biết chẳng lẽ tôi còn không biết sao?

Nếu ngày thường cậu không cho tôi chút thời gian ôn thi, tôi nhất định là muôn đời đứng thứ hai!

Thế nhưng từ nhỏ đầu óc Bùi Chiêu Dã đã thông minh hơn hẳn người bình thường rồi.

Người khác nửa ngày không thể giải được một bộ đề nghiên cứu, cậu chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể tiện tay đưa ra vài lời giải.

Càng nghĩ càng tức, sao lại có người vừa đẹp trai vừa học giỏi như vậy chứ!

Tôi lén nghiến răng nghiến lợi với cậu.

Bùi Chiêu Dã như thể nhìn ra tâm tư nhỏ bé của tôi, yết hầu chuyển động lên xuống, cắn môi bật cười ra tiếng.

Quả là vô cùng nhục nhã.

Trong tích tắc, lý trí giảm đi phân nửa.

Tôi đột nhiên đưa tay tập kích bịt kín miệng cậu.

“Không cho cười!”

Có lẽ là do hai ngụm rượu vang tôi mới vừa lén uống giờ mới ngấm vào người.

Sau đó lại bị k1ch thích bởi vẻ mặt vô tội của Bùi Chiêu Dã.

Nổi khùng cắn lên yết hầu không ngừng chuyển động lên xuống của cậu, dấu răng như ẩn như hiện.

“Bảo cậu đừng nói nữa mà, Bùi Chiêu Dã, tớ ghét cậu…”

Trong lòng tràn ngập tủi thân, nước mắt lăn dài trên mặt.

Sao lại có người đáng ghét như vậy chứ, tôi rõ là cũng đã cố gắng thế này rồi nhưng vẫn không thể đuổi kịp.

Chỉ là không biết từ khi nào thì thằng cha đáng ghét này đã bất giác bước vào tim tôi.

Có lẽ ai cũng sẽ bị một người xuất sắc hơn mình hấp dẫn nhỉ.
« Chương TrướcChương Tiếp »