Editor: SilA Viên vẻ mặt đề phòng nhìn
cô
gái
đẹp như trăng sáng trước mặt, ánh mắt hung hăng.
Nàng vốn tưởng rằng Nhiêu Ca
sẽ
tức giận,
không
nghĩ tới nàng ta chỉ
không
để ý hành lễ, giọng
nói
vô cùng dịu dàng: "Tâm ý
đã
đưa, nhiệm vụ của Nhiêu Ca xem như
đã
hoàn thành."
Tề Uyên trầm mặt, khoát tay cho nàng ta ra ngoài.
A Viên yên lặng nhìn chiếc khăn tay kia, hàng mi thanh tú khí nhíu thành
một
đường: Kỹ thuật thêu còn tinh xảo hơn cả mình...
Nàng theo bản năng nhìn bàn tay
nhỏ
bé trắng như tuyết của mình,
ẩn
ẩn
thở dài: Tay mình đoán chừng chỉ cầm được dao mà thôi.
Giữa trán Tề Uyên phủ lên luồng khí lạnh nhè
nhẹ, đột nhiên đứng dậy cầm khăn
đi
vào nội điện.
A Viên sững sờ trong chớp mắt, chăm chú nhìn chiếc khăn trong tay Tề Uyên, chậm rãi mở miệng: "Ngài muốn làm gì?"
"Thu lại thứ chướng mắt này."
"Thu?" A Viên theo bản năng xem
nhẹ
hai chữ "chướng mắt" này,
không
dám tin vào tai mình.
Tề Uyên quay đầu lại, giật mình nhìn vào đôi mắt mù kia, lòng hoảng hốt,
đang
định mở miệng giải thích, chỉ thấy A Viên tức giận đứng dậy, quay đầu chạy ra ngoài.
A Viên muốn khóc, vội vàng chạy xuống dưới hành lang, lòng như bị ai khoét
một
đao vậy, mang theo từng nỗi chua xót, vô cùng khó chịu.
Bụng kêu lộc cộc
một
tiếng, cái miệng
nhỏ
nhắn của nàng mím lại, tủi thân sờ bụng, trong đầu ngay lập tức
hiện
lên cảnh Tề Uyên ôm lấy Nhiêu Ca, thân mật đút cho nàng Bánh canh.
A Viên cắn chặt răng, quay đầu trở về, đôi mắt long lanh như bùng lên hai ngọn lửa
nhỏ.
"A Viên, Trẫm..." Tề Uyên đuổi theo, vừa vặn thấy A Viên quay người lại
đi
về, lòng mừng rỡ.
A Viên ngực tức
anh
ách, cũng
không
thèm đáp lại, chỉ rũ mắt nhìn đường,
không
liếc nhìn dù ngài chỉ
một
cái.
"Chiếc khăn kia..."
"không
được nhắc đến chiếc khăn kia với ta!" A Viên lạnh giọng, còn mang theo chút nức nở, hiển nhiên
đang
cực kỳ tủi thân, khuôn mặt
nhỏ
trắng nõn
không
có chút ý cười nào.
Gân xanh
trên
thái dương Tề Uyên dựng lên, im lặng chậm rãi theo sau A Viên.
A Viên
đi
vào Điện, đưa tay bê đĩa Bánh canh trắng trắng tròn tròn lên, cúi người lại
đi
ra ngoài.
Tề Uyên khẽ nâng mi, nhìn bóng lưng gầy yếu của A Viên,
không
biết nên tức hay cười: Nàng trở về lại chỉ vì đĩa Bánh canh
nhỏ
này thôi sao?
"cô
nương đây là..." Thanh Niệm vốn
đã
ước chừng được thời gian, bưng lên trà hoa quả còn mới, còn chưa vào đến cửa liền đυ.ng phải A Viên
đang
bê Bánh canh trốn
đi: "Sao mắt lại đỏ?"
A Viên nhíu cái mũi
nhỏ, lúng túng
nói: "Thanh niệm tỷ tỷ, ngài đến Thượng Thiện Phòng ra lệnh
một
tiếng, sau này
không
được làm Bánh canh."
Dứt lời, liền bê Bánh canh đến phòng Trình Tầm, tức giận ăn sạch cả
một
đĩa Bánh canh.
"Có muốn uống
một
hụm canh
không
?" Trình Tầm biểu cảm lo lắng, đẩy bát canh trong tay đến trước mặt A Viên.
Miệng A Viên phồng lên, có thể do ăn no, trong lòng vốn
đang
vô cùng tủi thân, giờ đây lại dần dâng lên mấy phần
không
cam lòng.
Nàng uống vài hụm canh, lòng thoải mái hơn
không
ít. Nàng nghiêng đầu nhìn Trình Tầm, chần chừ mở miệng: "A Tầm,
cô
nói
có phải đàn ông đều thích những
cô
gái
dung mạo xuất sắc, vừa đẹp lại còn thông minh hay
không
?"
Trình Tầm nâng cằm cẩn thận suy nghĩ, giọng
nói
trong veo như suối: "Sao lại có người
không
thích những
cô
gái
dung mạo xuất sắc, vừa đẹp lại còn thông minh?"
"Vậy... Biết thêu thùa may vá có phải càng khiến người ta thích hay
không
?"
Trình Tầm nghiêng đầu nhìn về phía nàng,
nhẹ
giọng ân cần
nói: "Sao tự dưng lại hỏi những chuyện này?"
"không
có gì, tam thẩm của ta của lo lắng đến việc chung thân đại
sự
của tứ tỷ tỷ, ta thuận miệng hỏi
một
câu." A Viên uống
một
ngụm trà xanh, mặt
không
đổi sắc.
"Như vậy sao..." Trình Tầm
không
nghi ngờ gì cả,
nhẹ
nhàng gật đầu: "Có tay nghề thêu thùa tốt
thì
chắc chắn có lợi! Bằng
không
tại sao ngay cả tiểu thư khuê các đều
đi
theo tú nương học nữ công từ
nhỏ
?"
Tim A Viên cứng lại, chiếc khăn tay được thêu tinh xảo kia ở trong đầu
không
vứt
đi
được. Nàng bỏ chén đũa xuống, đột nhiên đứng dậy: "A Tầm,
cô
có thước dây
không
?"
"Thước dây?" Trình Tầm bị hành động đột ngột này của A Viên dọa sợ, cũng
không
hỏi nhiều, lấy thước dây từ trong sọt đựng kim chỉ đưa cho nàng.
A Viên nhận lấy, kéo váy chạy ra ngoài.
******Trong Điện Dưỡng Tâm
một
bầu
không
khí lạnh như băng, Ngụy Toàn ngoan ngoãn đứng
một
bên, chỉ cảm thấy xung quanh như đông lại, tóc gáy
trên
người đều lạnh run.
Ngụy Toàn rũ mắt nhìn mũi chân mình, trong lòng
ẩn
ẩn
thở dài: Những lúc lạnh băng, lo lắng đề phòng như vậy
đã
bao nhiêu năm rồi chưa trải qua?
Cánh cửa kêu "ken két"
một
tiếng, Ngụy Toàn ngước mắt nhìn bóng lưng mảnh khảnh phía sau cửa kia, bỗng nhiên cảm thấy mình như hồi sinh.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng,
cô
nương A Viên
đang
đứng bên ngoài."
Ngòi bút Tề Uyên run lên, tảng mực rơi lớn
trên
tấu chương, trông rất ghê rợn.
"Cho nàng tiến vào."
Giọng
nói
lành lạnh,
không
phân biệt được vui giận. Ngụy Toàn rụt cổ
một
cái, chậm rãi lui ra ngoài, Điện Dưỡng Tâm lớn như vậy chỉ còn lại có Tề Uyên và A Viên, yên tĩnh
không
nghe được
một
tiếng gió nào.
Tề Uyên rũ mắt nhìn chấm mực
trên
tấu chương, càng buồn phiền, liền nâng tay ném sang
một
bên, nhàn nhạt ngước mắt lên nhìn A Viên đứng ở phía dưới.
A Viên bị hành động bất ngờ của ngài dọa sợ đến trái tim
nhỏ
bé run lên. Nàng mím môi, khẽ hất cằm, mang gan đến trước mặt Tề Uyên, giọng
nói
không
kìm được run rẩy: "Ngài... Ngài đứng lên."
Vừa dứt lời, A Viên liền nhắm mắt lại lùi về phía sau theo bản năng: Đo rồi chạy!
không
sợ!
Nàng hít thở sâu
một
hơi, bình phục
một
chút mới mở mắt ra, chỉ thấy Tề Uyên
đang
yên lặng nhìn mình,
không
nhúc nhích nhúc nào.
"Đứng lên
đi
!"
A Viên trong lòng có hơp hồi hộp,
không
kìm được mềm giọng, hàm chứa chút nũng nịu.
Tề Uyên nhướng đuôi mày, chậm rãi đứng dậy, từ từ bước về phía A Viên hai bước.
Bóng người đổ xuống, mùi hương mát lạnh quen thuộc vương vấn xung quanh, A Viên ngơ ngác nuốt
một
hụm nước bọt, ngữ khí yếu dần,
một
chút khí phách cũng
không
tỏa ra nổi: "Nâng, nâng cánh tay lên..."
Tề Uyên cúi đầu nhìn A Viên mềm mại ngọt ngào trước mặt, khóe môi cong lên khó có thể nhìn ra được, cánh tay vô cùng phối hợp nâng lên.
A Viên
không
ngờ tới ngài ấy
sẽ
phối hợp như vậy, bàn tay
đang
cầm thước dây ngay lập tức rối loạn
không
thôi.
Mùi hương mát lạnh như nước suối bao trùm bầu
không
khí xung quanh nàng, động tác
trên
tay A Viên dần dần chậm lại, nhìn thắt lưng cường tráng trước mặt, ma xui quỷ khiến định giơ tay ôm lấy.
Nàng cắn răng, lắc đầu
thật
mạnh:
không
được!
Chỉ trong giây lát, lòng A Viên bị đánh tan tác, cả người chôn trong ngực Tề Uyên, nội tâm rơi lệ đầy mặt: Đồ vô dụng!
A Viên gắt gao vòng quanh thắt lưng Tề Uyên, trong tay còn nắm chiếc thước dây
không
tìm được đầu kia.
Nàng thở dài yếu ớt: Thôi, đến Cục Thượng Phục tìm số đo của Tề Uyên
đi...
Nghĩ vậy, A Viên liền buông tay, im lặng xoay người
đi.
đang
định trốn
đi
liền bị ai đó kéo gáy lôi về, ôm chặt trong ngực
không
động đậy được.
Luồng khí nóng ôn hòa phun bên tai, thấp giọng
nói
khẽ: "Vừa phi lễ
đã
muốn
đi
rồi sao?"
"Ta..."
Ánh mắt Tề Uyên trầm xuống,
nhẹ
nhàng hôn lên rái tai xinh đẹp màu hồng phần của nàng, giọng khàn khàn: "không
được."