Editor: SilTiêu Lâm lấy tay đỡ, cổ tay khẽ xoay, lực kiếm
đã
giảm
đi
ba phần.
Vân Ánh Vãn nhíu mày, thấy gã
nhẹ
tránh thoát, thế công
trên
tay ngay lập tức sắc bén hơn mấy phần.
Tiếng kiếm vi vu, áo hồng phấp phới,
cô
gái
cầm kiếm khuôn mặt lạnh thấu xương, khiến khuôn mặt xinh đẹp càng thêm hào hùng.
Tiêu Lâm mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt trầm xuống, gần như
không
thể phát
hiện
nổi cố ý làm động tác chậm lại, cánh tay lệch
đi
nửa tấc (khoảng 2cm) đập vào lưỡi kiếm sắc bén của nàng, vệt máu đỏ thẫm thấm qua quần áo xanh nhạt chảy ra, bị màu xanh nhạt tôn lên nhìn mà ghê người.
Vân Ánh Vãn nhíu mày: Còn tự hướng mình vào mũi kiếm nữa?
anh
rũ mắt thản nhiên nhìn, sắc mặt như thường,
không
chút nào để ý đến vết thương, chỉ thấy khóe môi
anh
nhếch lên, cười
nói: "Nghe đồn Vân tứ Tiểu thư luyện được
một
tay kiếm tốt, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền."
"Mi biết ta sao?" Vân Ánh Vãn giơ kiếm lên, để lên cổ họng gã, nhíu mày.
"Nghe
nói
qua." Tiêu Lâm cười, giơ ngón trỏ bỏ kiếm đặt trước cổ mình ra, chậm rãi dời: "Ngự lâm quân Chỉ huy sứ Tiêu Lâm.”
Vân Ánh Vãn thoáng kinh ngạc, lạnh nhạt nhìn lướt qua miệng vết thương
trên
cánh tay gã, yên lặng thu lại kiếm lạnh lùng
nói: "Đường đường là Ngự Lâm quân Chỉ huy sứ cũng học theo phường trộm cướp trèo tường sao?"
Tiêu Lâm dừng mắt
trên
đôi mắt phân
rõ
trắng đen của nàng,
không
hề hốt hoảng chút nào, khẽ cười
một
tiếng: "Ta cũng chỉ làm việc theo lệnh, bất đắc dĩ."
"Có thể ra lệnh được cho người chắc chỉ có Hoàng Thượng..." Ánh mắt Vân Ánh Vãn hung dữ, lạnh lùng
nói: "yêu
râu xanh."
Tiêu Lâm nín cười: Hôm nay Hoàng Thượng đúng là
thật
thảm...
"Trèo tường cũng
không
phải là việc tốt." Vân Ánh Vãn
nhẹ
nhàng phun ra
một
câu, trợn mắt
không
được lịch
sự
cho lắm, đôi mắt đầy khinh thường.
"A."
anh
chậm rãi nhíu mày, bày ra dáng vẻ hết sức đau đớn, nhìn thẳng về phía Vân Ánh Vãn.
Khuôn mặt bình tĩnh của nàng có
một
vết rách, lui về phía sau
một
bước theo bản năng: "Tự mình đυ.ng vào, đừng nhìn ta."
"trên
kiếm của nàng còn có vết máu của ta đó." Khóe môi Tiêu Lâm cong lên, đôi mắt đen phong lưu lộ nụ cười nghiền ngẫm, khuôn mặt tuấn tú như ngọc lộ ra mấy phần ngả ngớn.
Vân Ánh Vãn cúi đầu nhìn thanh kiếm
trên
tay mình, nâng tay đưa kiếm vào trong tay gã: "Quà gặp mặt, đừng khách sáo."
Tiêu Lâm cười khanh khách, giữa ban ngày ban mặt
anh
cũng
không
tiện ở lại lâu, liền mang theo thanh kiếm kia nhảy lên đầu tường.
anh
quay đầu lại, đưa mắt nhìn nàng
một
lát: "Cảm ơn ý tốt của tứ Tiểu thư."
Nàng đón ánh mặt trời ngước nhìn Tiêu Lâm, nhận ra đôi mắt đen thâm thúy kia càng quyến rũ. Đợi người
trên
đầu tường nhảy xuống, Vân Ánh Vãn mới khẽ thở dài
nhẹ
nhõm
một
hơi.
Tiêu Lâm xuất thân từ phủ Trường Trữ Hầu, từ khi ra đời
đã
được phong làm thế tử. Sau này Trường Trữ Hầu vì cứu giá mà hy sinh, Trường Trữ Hầu Phu nhân cũng tự vẫn theo, cả phủ Trường Trữ Hầu chỉ còn
một
mình y. Thái Hậu nhớ ơn Tiêu gia, liền mang Tiêu Lâm vào Cung nuôi như con ruột, đương kim Thánh Thượng ngoại trừ bào đệ (em trai cùng cha cùng mẹ) là Sóc Vương ra, người gần gũi tín nhiệm nhất chính là y.
Vân Ánh Vãn ngẩn người nhìn đầu tường, bả vai rụt lại, chậm rãi thở dài: Con trai của trung Thần, tâm phúc của Thiên tử, nếu như mẹ biết mình làm bị thương người như vậy, mình phải bị phạt quỳ...
******“ Nhìn
rõ
rồi sao?" Thái Hoàng Thái Hậu uống trà, từ từ cười
nói.
"Nhìn
rõ, Nô tỳ chính tai nghe được
cô
nương gọi Vân nhị Phu nhân là mẫu thân." Minh Đàn cười: "Chẳng trách lúc trước cảm thấy nàng quen mắt, hóa ra là vị Thiên kim thất lạc năm đó của phủ Quốc Công."
Thái Hoàng Thái Hậu khẽ thở dài: "Cũng
không
biết nó
đã
phải chịu bao nhiêu khổ, nay còn cười ha ha cả ngày, quả nhiên là đứa bé có phúc chỉ biết cười."
Bà nhìn Minh Đàn, nghĩ đến thiếu nữ nhìn thấy ai cũng cười, có chút luyến tiếc.
Thái Hoàng Thái Hậu rũ mắt, yên lặng rủ rỉ trong lòng: Bệnh này của ai gia cũng đến lúc khỏi rồi...
******"Tề Nhị!" A Viên híp mắt cười bê
một
chiếc đĩa
đi
vào trong Điện, để trước mặt
anh
như
đang
dâng báu vật.
Tề Uyên ngửi mùi hương quái dị kia, gân xanh
trên
thái dương dựng lên.
"Hôm nay dạo qua Thượng Thiện Phòng
một
vòng, đúng lục bắt bón Thái giám đến đưa nguyên liệu nấu ăn,
nói
đây là dưa Nam Dương
*tiến cống lên. Ta thấy nó vàng óng, mọc đầy gai nhọn, thấy mới lạ liền nếm thửa, vừa mềm lại vừa ngọt, ngon lắm!" A Viên đẩy hai múi ra trước mặt Tề Uyên, híp mắt cười,
nói: "Đây! Ngài nếm thử
đi
!"
*) Nam Dương: là tên do người Trung Hoa đặt cho
một
vùng địa lý nằm phía Nam Trung Hoa, đặc biệt là vùng Đông Nam Á. Cái tên "Nam Dương" nghĩa là "vùng biển phía Nam",
hiện
nay có nghĩa thông dụng ám chỉ cộng đồng Hoa kiều sống ở Đông Nam Á, cụ thể là ở Việt Nam, Singapore, Philippines, Malaysia, Thái Lan và Indonesia.
(Nguồn:
TruyenHD)Tề Uyên kháng cự lắc đầu, ý từ chối lồ lộ.
A Viên mím môi, chậm rãi ngồi xuống tì cằm lên cạnh bàn tội nghiệp nhìn
anh.
Lòng
anh
mềm nhũn, cầm lấy miếng bé nhất cắn
một
miếng. Đồng tử Tề Uyên co rụt lại, tùy tiện nuốt xuống, vội bê chén trà bên cạnh lên ực
một
hụm.
A Viên nghi ngờ nhìn
anh, tới gần nếm
một
miếng: "Ngọt mà!"
Tề Uyên:...
"không
ngon sao?" A Viên vô cùng khó hiểu hỏi.
Tề Uyên nhìn A Viên, cứ như
đang
nhìn
một
đứa trẻ vừa biết viết liền nghĩ rằng ai cũng vậy, mềm mại, vô cùng khiến người ta trìu mến.
anh
bất đắc dĩ lắc đầu, cười
nói: "Chỉ ngọt với nàng thôi."
Hai má trắng nón của A Viên ửng hồng, đúng lúc nàng định lén nắm tay phải của Tề Uyên, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng
nói
của Ngụy Toàn: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Sóc Vương phi cầu kiến."
Tim A Viên run lên, vội vàng rụt tay lại, chạy bình bịch hai bước đến chiếc ghế phía dưới ngồi xuống, ngoan ngoãn cứ như bé
gái
ngượng ngùng đến thăm nhà họ hàng.
Tề Uyên nín cười, cất giọng
nói: "Cho nàng vào."
A Viên vội vàng đứng lên: "Thỉnh an Sóc Vương phi."
"Nô tì thỉnh an Hoàng huynh." Kiều Thư nâng A Viên, cong đầu gối, mỉm cười hành lễ với Tề Uyên.
"Bình thân." Tề Uyên lạnh lùng
nói: "A Sóc để
cô
đến đây
một
mình à?"
Kiều Thư nhìn thoáng sang A Viên
đang
đứng ở
một
bên A Viên, cũng
không
lảm nhảm mà
đi
thẳng vào vấn đề: "Hôm nay Vân nhị Phu nhân
đi
một
chuyến tới Vương phủ,
nói
nhớ con
gái, khổ sở cầu xin nô tì đón Gia Gia ra ngoài Cung ở vài ngày."
"Vài ngày sao?" Tề Uyên nhíu mày, khuôn mặt tuy lạnh nhạt, nhưng bàn tay
đang
đặt dưới bàn
đã
nắm chặt lại, trong lòng trống trải vô cùng khó chịu.
"Hai tám tháng năm là sinh nhật thứ 15 của Gia Gia, lễ cập kê của con
gái, phủ Hiển Quốc Công muốn tổ chức
thật
tốt." Kiều Thư mím môi: "Ít nhất cũng phải 10 ngày..."
Đôi mắt A Viên sáng ngời, mong đợi nhìn Tề Uyên: Ít nhất là 10 ngày đó! Mình có thể
đi
dạo hội chùa với Tứ tỷ tỷ rồi!
Tề Uyên
không
có lý do để cự tuyệt, chỉ hỏi
một
câu: "Vân gia
đã
chọn được người chủ trì (cho lễ cập kê) chưa?"
"Hình như còn chưa."
"Ngươi
nói
với họ, ít này nữa Mẫu Hậu
sẽ
về Kinh."
A Viên trợn mắt há miệng, còn chưa kịp từ chối, Kiều Thư cũng
đã
đồng ý.
Thái Hậu làm chủ trì, chuyện này
không
đúng với quy củ!
Tề Uyên nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng
một
cái, biết trong lòng nàng
đang
nghĩ gì,
anh
bỏ chén trà trong tay xuống, chậm rãi
nói: "Quy củ là do người đặt."
"Là đạo lý như vậy." Kiều Thư cười, sau khi hành lễ mới dẫn A Viên về Cung Trường An thu dọn hành lý.
******Về khuya, Điện Dưỡng Tâm vấn đèn đuốc sáng trưng như trước, sáng như ban ngày.
"Hôm nay A Viên
đã
làm gì?" Tề Uyên thuận miệng hỏi, từ sau khi nàng xuất Cung, liền trở thành cá gặp nước, hôm nay
đi
chơi diều với
anh
họ, ngày mai
đi
bắt cá với chị họ... Nếu
anh
không
giám sát
một
chút, chỉ sợ cuối cùng ngay cả bóng mình cũng
không
bắt được.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, Nô tài
không
biết có nên
nói
hay
không..." Ngụy Toàn rót trà cho Tề Uyên, khuôn mặt hơi khó xử.
"nói." Tề Uyên nhìn tấu chương trong tay, nhíu mày, trái tim ngay lập tức căng thẳng.
Ngụy Toàn cố ý lùi về phía sau,
nhỏ
giọng
nói: "Hôm nay Vân nhị Phu nhân dẫn
cô
nương A Viên trở về nhà mẹ đẻ
một
chuyến, hình như
đang
rất hài lòng với cháu họ thứ ba của mình, Quý Đình Quân..."
Động tác trong tay Tề Uyên dừng lại, đầu ngón tay hơi trắng ra: "Tại sao bây giờ mới
nói?"
"Nô tài thấy ngài bận rộn công vụ liền..."
hắn
ném cây bút trong tay lên nghiên mực, tùng chấm mực lớn
nhỏ
không
đều lấm lem lên cả người Ngụy Toàn: "Chuẩn bị
một
chút, xuất Cung."
"Hả?"
******Tề Uyên đứng sau tường phủ Hiển Quốc Công, đôi mắt sâu thẳm đầy rối rắm.
"Hoàng Thượng, khéo vậy sao?" Tiêu Lâm thưởng thức quả cầu thơm được chạm rỗng bằng ngọc trong tay, nhíu đuôi mày nhìn Tề Uyên.
Tề Uyên quay đầu lại, khuôn mặt bình tĩnh hơi lộ ra vẻ lúng túng: "Ngươi tới đây làm gì?"
"Tất nhiên là có cùng mục đích với ngài." Tiêu Lâm nghiêm mặt
nói: "Hoàng Thượng, làm bạn đồng hành?"
Tề Uyên
không
nói,
nhẹ
nhàng nhảy lên đứng
trên
đầu tường, nhàn nhạt liếc mắt nhìn y
một
cái: "Trẫm
không
quen tên
yêu
râu xanh như ngươi."
Dứt lời, liền thả người nhảy xuống, động tác
nhẹ
nhàng phóng khoáng.
Tiêu Lâm thờ ơ xoay người
đi
vào, cười theo sau Tề Uyên.
"Cùng đường?" Tề Uyên dừng lại, nhàn nhạt liếc mắt nhìn y, trong mắt có chút mất kiên nhẫn.
"Thần thiết nghĩ... Khuê phòng của các Tiểu thư của Vân gia chắc
sẽ
cách nhau
không
xa."
Tề Uyên nhướn mày, cười nhạo
một
tiếng: "Hóa ra là vì Vân tứ Tiểu thư mà đến."
anh
nâng tay sờ chóp mũi, đôi mắt lộ ra
một
tia giễu cợt: "Đúng là cách nhau
không
xa, nhưng..."
Tề Uyên kéo dài giọng, dáng vẻ cười
trên
nỗi đau của người khác: "Nhưng Vân tam Phu nhân
yêu
thương con
gái, tứ Tiểu thư đến nay còn ở cùng với cha mẹ."
Tiêu Lâm:...
Khóe môi
anh
cong lên, hết sức đồng tình vỗ vai Tiêu Lâm: "Chúc may mắn."
Dứt lời, liền xoay người đầy
ẩn
ý rời
đi.
Tề Uyên
đi
tới Quỳnh Cư Viện,
nhẹ
nhàng xoay người tiến vào phòng ngủ của A Viên.
Hơi thở mát lạnh quen thuộc truyền đến, A Viên
đang
mơ màng ngủ lặng lẽ mở mắt ra: "Tề Nhị?"
Mái tóc đen như suối, mắt hạnh lấm tấm ánh nước ướŧ áŧ như nai con, nốt ruồi son
trên
mi tâm kiều diễm quyến rũ.
"Là ta."
Giọng
nói
khàn khàn, hầu kết
không
kìm được động đậy, cúi người cố định đôi môi phấn hồng mềm mại kia, trong mắt lóe lên
một
tia tìиɧ ɖu͙© đen tối...