- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình
- Chương 64: Cái tát
Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình
Chương 64: Cái tát
Editor: Sil
Vừa dứt lời,
không
khí trong điện liền ngưng trệ, từng hơi thở của A Viên đều mang theo chút khẩn trương.
Nàng liếc nhìn Tề Uyên
một
cái, chỉ cảm thấy ánh mắt ngài sâu thẳm, yên lặng nhìn mình chằm chằm. A Viên run lên, hoảng hốt vội vàng cúi đầu.
"Ngươi
đi
ra ngoài."
Giọng
nói
trong trẻo lạnh lùng truyền đến, A Viên "A" lên
một
tiếng,
đi
ra ngoài theo bản năng.
"cô
nương..."
một
tiếng
nói
êm tai như chim truyền đến từ phía sau, ống tay áo của mình dường như
đang
bị ai kéo. A Viên quay đầu lại, chỉ thấy tiểu Cung nữ kia run rẩy
nói: "cô
nương, Hoàng Thượng khiến Nô tỳ ra ngoài..."
"A..." A Viên ngơ ngác quay lại, ngồi xuống, làn da phơi ra ngoài đều đỏ lên. Nàng chậm rãi cúi đầu, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt lại thành
một
đường.
Tề Uyên chậm rãi
đi
tới trước mặt nàng, đôi mắt híp lại lộ ra
một
tia nguy hiểm: "Nàng muốn xuất cung?"
"Ừ... Ngày mai ta muốn trở về nhà họ Thường
một
chuyến." A Viên rụt cổ lại: Ta chỉ muốn trở về
một
chuyến thôi, sao lại khiến ngài ấy tức giận chứ?
Sắc mặt
anh
dịu lại, cười tự giễu
một
tiếng, bản thân vừa nghe thấy nàng muốn xuất Cung
đã
loạn cả tiền tuyến, lại quên sạch chuyện của nhà họ Thường.
"Ngày mai Trẫm phái người đưa nàng." Tề Uyên lãnh đạm
nói: "Nhà họ Thường... Nàng định làm thế nào?"
"Ngài biết sao?" A Viên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn
anh.
Tề Uyên khẽ cười: "Phải che chở cho nàng
thật
tốt, để nàng
không
bị người ta ăn vào bụng."
"Ta cũng
không
cầm tinh con thỏ..." A Viên bĩu môi, thở dài sâu xa: "thật
ra, ta cũng
không
biết nên làm gì bây giờ, nhưng cảnh cáo
một
phen luôn tốt hơn việc gặp phải họa lớn về sau."
anh
nhíu mày, cầm lấy Bánh cuốn Váng Sữa tự tay đưa tới bên miệng nàng: "Họ chưa hẳn
đã
cảm kích."
A Viên thuận tiện cắn
một
miếng, lông mày nhíu lại
thật
chặt: "Để ngày mai quan sát tình huống
đi, nếu như mẹ nuôi của ta
đã
ở trong nhà lao
một
lần, sửa lại bản tính, vậy
thì
không
gì tốt hơn..."
Nàng lại cắn
một
miếng, nhét đầy cả miệng, khuôn mặt đầy nét buồn rầu: Nếu như vậy, mình sẵn sàng cho nặn tượng Bồ Tát bằng vàng!
Tề Uyên khẽ nhíu mày, chỉ ôm A Viên vào lòng, khẽ vỗ về lưng nàng.
******
A Viên vẻ mặt nghiêm trọng ngồi trong xe ngựa, xuyên qua khe hở
trên
rèm cửa kính nhìn ra bên ngoài, đất vàng khắp nơi, đường xá lầy lội,
một
vài gian nhà thấp tịt sắp xếp đâu vào đấy đặt cách đó
không
xa, là thôn
nhỏ
mà nàng
đã
sinh hoạt suốt 6,7 năm,
không
thể quen thuộc hơn nữa kia.
Tính ra, cũng vừa vặn 6 năm rồi.
Nàng nhìn thôn xóm, ruộng đồng vô cùng quen thuộc, trong lòng phức tạp
không
thôi. Nơi mình từng tâm tâm niệm niệm, nằm mơ cũng muốn trở về cũng
không
phải nhà mình...
Vó ngựa dần dần chậm lại, xe ngựa chậm rãi dừng lại.
A Viên nhíu mày, trái tim treo lên
thật
cao, lại trì trệ
không
muốn thả xuống. Trước mắt chợt sáng bừng, nàng chậm rãi giương mắt lên, chỉ thấy Thu Lan
đang
cười tủm tỉm vén rèm xe lên,
nói: "cô
nương, đến rồi."
"Ừm." A Viên lên tiếng, vin lên tay Thu Lan đứng dậy, chậm rãi xuống xe.
Mắt Thu Lan hàm chứa ý cười,
nhẹ
giọng êm ái
nói: "cô
nương càng ngày càng có khí phái của Tiểu thư Phủ Quốc Công."
"Còn
không
phải nhờ công của
cô
và Minh Đàn tỷ tỷ sao?" A Viên cong mắt lên, việc mệt mỏi nhất trong Cung Trường An chẳng qua cũng chỉ là học vẽ tranh đánh đàn, hay những chuyện phong nhã như pha trà, Thái Hoàng Thái Hậu
thì
ngay cả quỳ cũng
không
để cho mình quỳ.
Nàng ngẩng đầu lên, đánh giá căn nhà ngói bốn gian đầy khí phách trước mắt, đây
đã
là căn nhà hoa lệ nổi bật nhất trong thôn
nhỏ
này.
A Viên vuốt nước mắt
trên
khóe mắt, trong lòng lẩm bẩm: Nay mỗi ngày mưa, phụ thân và ca ca
sẽ
không
phải đội nón
đi
sửa nhà, các đệ đệ muội muội cũng
không
phải ngủ trong căn phòng rét lạnh ẩm ướt nữa...
"Muội muội..." Thường Xuân Sinh vác sọt tre
đi
ra, thấy A Viên hai mắt đẫm lệ, khuôn mặt đầy kích động: "không
đúng,
không
đúng, nên gọi ngài là Vân Tiểu thư mới đúng."
"Ca ca!" A Viên vẫn cười ngọt ngào như trước.
Thường Xuân Sinh vuốt trán, vội vàng hỏi: "Mau vào nhà nghỉ ngơi
một
chút."
anh
ta nhếch mép cười, vươn đôi bàn tay định dìu nàng, nhưng vừa cúi đầu
đã
nhìn thấy bộ quần áo bằng vải tinh xảo đắt tiền kia liền ngượng ngùng rụt tay về, quặp tay kéo vạt áo
không
yên.
"Ca ca, đỡ muội
một
phen." A Viên híp mắt cười,
nói.
"Ha!" Thường Xuân Sinh cười hắc hắc, cẩn thận đỡ lấy A Viên, giống như khi còn bé vậy
"A Viên trở lại rồi sao?" Vương thị nhìn thấy A Viên, cười híp mắt nghênh đón, thái độ vô cùng thân thiết.
A Viên có chút
không
quen, trong lòng hơi chua chát.
"Đây là vợ của
anh
của con, tên là Hạ Thúy Dung, mau gọi “chị dâu”
đi
!" Vương thị kéo
một
người phụ nữ trẻ tuổi làn da màu lúa mạch, mắt to mày rậm, trông vô cùng tháo vát đẩy đến trước mặt A Viên.
Hạ thị là người hiền lành hào sảng,
không
dám xem
nhẹ
A Viên, cuống quít học theo dáng vẻ của bọn Nha hoàn trong thành hành lễ với Tiểu thư, cong đầu gối trước mặt nàng: "Sao dám nhận của ngài
một
tiếng “chị dâu”? Ngài là Tiểu thư của Phủ Quốc Công, dân chúng như ta..."
"Chị dâu, đều là người
một
nhà cả, cần gì phải khách sáo!" A Viên cởi chuỗi vòng Ngọc trai
trên
tay, cười nhét vào tay Hạ thị: "Ngày ngài thành thân với ca ca ta lại
không
tiện trở về, đây là quà gặp mặt cho ngài."
"Như vậy sao được!" Hạ thị mặt đỏ bừng chối từ: "Phủ Quốc Công cũng
đã
cho rất nhiều, sao có thể lại nhận của ngài..."
Vương thị nhìn Chiếc vòng Ngọc trai từng viên tròn trịa trơn bóng, to cỡ hạt Long Nhãn (quả nhãn), ánh mắt ngay lập tức sáng lên: "Bảo
cô
cầm
thì
cứ cầm
đi, khách sáo làm gì?"
"Đây là quà gặp mặt, nhà ta tặng để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Thường đối với ta,
không
phải cùng
một
thứ! Chị dâu cứ cầm
đi."
Hạ thị
không
tiện từ chối nữa, chỉ phải đỏ mặt dè đặt đứng lên: "Ngọc trai tốt như vậy, sao ta lại nhận nổi..."
"Sao lại
không
nhận nổi? Cho dù nàng ta
hiện
tại thế này cũng là đứa bé do ta
một
tay nuôi lớn, em
gái
của chồng
cô. Chẳng qua chỉ là chuỗi vòng Ngọc trai, thiển cận!" Vương thị vừa
nói, vừa kéo tay A Viên, cố gắn nặn ra hai giọt nước mắt khóc
một
hồi: "Nương lao lực trăm cay nghìn đắng mà nuôi con lớn, con
nói
xem nương đối xử với con như thế nào?"
"Muội muội vất vả lắm mới trở về được
một
lần,
nói
chuyện này làm gì? Nương nhanh
đi
gϊếŧ
một
con gà lên kho
đi, muội muội đến đây từ xa nhất định đói lắm." Thường Xuân Sinh biểu cảm áy náy, lặng lẽ kéo tay áo Vương thị ý bảo nàng
nói
ít
đi
mấy câu.
Vương thị lay tay
anh
ta ra, quay đầu lại hung hăng trừng mắt với
anh
ta: "Con
thì
biết gì?" Bà ta quay đầu lại, nhìn A Viên cười
nói: "Đời này nương cũng
không
được hưởng phúc gì, nếu có thể nếm thử Ngự thiện có mùi vị thế nào, dù có chết cũng đáng..."
"Nương, Ngự thiện trong Cung cần lưu ý rất nhiều việc, gia vị, hương liệu cũng có hàng trăm nghìn loại, trong nhà cũng
không
thể làm ra hương vị đó được." A Viên nghĩ
một
lúc, lại
nhẹ
giọng
nói: "Nếu ngài muốn, lần sau ta
sẽ
đem những thứ này đến làm đủ cho ngài
một
bàn? Hôm nay e là chỉ có thể làm tạm..."
A Viên
đang
nói
thật, nhưng vào tai Vương thị lại là nàng ta
đang
không
nghe lời,
không
còn là bé
gái
bị bà ta ức hϊếp cũng
không
dám thở mạnh kia nữa.
Hạ thị thấy
không
khí có chút vi diệu, liền vội vàng đứng ra hoà giải: "Để con làm, Thịt gà kho tàu là chuyên môn của con, hôm nay làm để muội muội nếm thử tay nghề của ta
đi."
"Đúng, đúng, đúng, cơm chị dâu muội nấu cơm là tốt nhất cả làng
trên
xóm dưới!
không
hề kém so với tiệm cơm, hôm nay muội nên nghỉ ngơi
thật
tốt!" Thường Xuân Sinh hòa giải, ra hiệu bằng mắt cho Hạ thị.
Hạ thị hiểu ý, híp mắt cười lên tiếng, đẩy cửa
đi
ra ngoài.
Vương thị liếc nhìn bóng lưng của nàng ta, hừ lạnh
một
tiếng, phun ra
một
câu: "Đồ
không
có mắt!"
A Viên hơi xấu hổ, đúng lúc
đang
định
nói
gì đó, liền nghe thấy Vương thị mở miệng: "A Viên, lần này con đến có chút bạc hay
không
?"
A Viên mím môi, chậm rãi lắc đầu.
Vương thị vừa thấy vậy, ngay lập tức mũi
không
ra mũi, mặt
không
ra mặt (kiểu xụ mặt ra á), bà nhướng mày
âm
dương quái khí
nói*: "hiện
nay
cô
đã
bay lên đầu cành làm phượng hoàng, cũng
không
quan tâm gia đình sống chết thế nào nữa."
*)
âm
dương quái khí:
nói
mấy lời khó nghe, theo kiểu mỉa mai, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Thu Lan
thật
sự
không
nhìn được nữa, bật ra
một
câu: "cô
nương của chúng ta mang trong mình dòng máu của Vân gia, vốn dĩ chính là phượng hoàng rồi!"
"Mi, con tiện nhân này!" Vương thị
không
ngờ Nha đầu bên cạnh A Viên cũng dám nhục nhã chính mình, tức giận đến mặt trắng bệch.
"Nương,
nói
ít mấy câu
đi
!" Thường Xuân Sinh vội vàng ngăn lại.
"Ta là Cung nữ
đi
theo bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, cũng có phẩm cấp, còn chưa tới lượt bà quở trách ta!"
A Viên chính
đang
khuyên can,
một
bạt tai lại vung ra, đánh đến đầu choáng váng.
"Đồ vong ân phụ nghĩa! Bà đây nuôi mi lớn, mi lại để cho tiện nhân này chống đối ta sao?" Vương thị tức giận đến toàn thân run rẩy, mắng đến nước miếng văng tung tóe.
A Viên kìm lại nước mắt, cơn giận từ đáy lòng đột nhiên dâng lên, vừa định phất tay áo rời
đi
liền nghe thấy
một
giọng
nói
lanh lảnh truyền đến: "Điêu dân lớn mất, dám khóc lóc om sòm trước mặt Thánh Thượng!"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình
- Chương 64: Cái tát