*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: SilGiản Chiếu che chở trước người Bạch Thấm, quỳ
trên
mặt đất,
nói: "Là ta vẫn còn ái mộ Quý Phi, lấy nhược điểm để bắt nàng gặp mặt với ta, xin Hoàng Thượng khai ân."
"A Chiếu..." Bạch Thấm trong lòng đau xót, khuôn mặt tràn đầy vẻ đau thương.
"Đây có tính là tội Khi Quân
không
?" Tề Uyên nhíu mày, giọng
nói
lạnh lùng.
A Viên nhìn gương mặt kiên định của Giản Chiếu, lòng như bị dây leo chậm rãi cuốn lấy, quấn chặt sít sao. Nàng nhìn về phía Tề Uyên theo bản năng, đánh bạo kéo lấy tay áo của ngài.
Tề Uyên cúi đầu nhìn sang, thấy thiếu nữ khẽ nhíu mày kia
đang
yên lặng nhìn mình.
Nàng
nhẹ
nhàng lắc đầu, trong lòng vô cùng mâu thuẫn. A Viên rũ mắt,
không
biết cuối cùng bản thân ra sao nữa.
Quý Phi của ngài ấy lén gặp ngoại nam, mình nên đứng bên cạnh ngài ấy tràn đầy phẫn nộ mới đúng, nhưng
không
hiểu sao, nhưng nàng lại cảm thấy tim mình vui sướиɠ, nàng hy vọng Tề Uyên sớm biết được chuyện này, hy vọng Tề Uyên thất vọng với Hiền Quý Phi...
A Viên ảo não khẽ vuốt tóc: Tại sao mình lại xấu tính như vậy chứ?
Bạch Thấm nhìn A Viên bên cạnh
anh, đôi mắt xinh đẹp
hiện
lên
một
tia sáng: Có lẽ ý trời là như vậy.
Nàng tao nhã xách làn váy lên, chậm rãi quỳ xuống bên cạnh Giản Chiếu, đôi mắt dịu dàng lại mang theo vẻ kiên định: "Xin Hoàng Thượng tác thành cho thϊếp và Giản Chiếu."
Tề Uyên đứng chắp tay, lãnh đạm hỏi:"Tác thành? Quý phi
đang
coi Trẫm thành cục bột, có thể tùy ý xoa nắn phải
không
?"
"Thϊếp
không
dám." Bạch Thấm nghẹn giọng, lòng bàn tay lạnh căm căm.
Giản Chiếu quỳ lên mấy bước, che chở cho Bạch Thấm ở phía sau, nhìn thoáng qua A Viên, lại chậm rãi mở miệng: "Hoàng Thượng ngài
không
dành cho Thấm nhi
một
nửa vị trí trong lòng, tại sao lại nắm lấy nàng ấy
không
bỏ? Ngài
không
yêu
nàng, tại sao còn giữ nàng lại?"
anh
ta dập đầu, giọng mát lạnh: "Từ lúc nàng vào Cung
đã
ra sức quản lý chuyện lớn chuyện bé trong Hậu Cung,
không
có công lao cũng có khổ lao..." Giản Chiếu ngước mắt lên,
không
hề do dự
nói: "Ngài tha cho nàng
một
mạng, Liễu Ngọc Trai
sẽ
thuộc về ngài."
Đuôi mày Tề Uyên khẽ nhướng lên, trầm ngâm
không
nói, chỉ yên lặng nhìn đôi bích nhân trước mặt, đáy lòng
hiện
lên nỗi ghen ghét: Hai người họ tình đầu ý hợp, còn người của Trẫm vẫn còn như
một
đứa trẻ...
anh
nghiêng đầu nhìn sang A Viên theo bản năng, đôi mắt sâu thẳm mang theo ý cười: Sắp cao đến bả vai Trẫm rồi.
A Viên
đang
rất muốn độn thổ thở dài sâu xa: Mình
đang
gặp phải chuyện gì nữa đây!
Tề Uyên đột nhiên cười
nhẹ
một
tiếng: "Theo như lời của ngươi, nếu Trẫm thả nàng ra, vậy ai
sẽ
quản lý Hậu Cung?"
anh
dừng lại
một
chút, nhìn sang A Viên im như ve sầu mùa đông bên cạnh, ngữ khí chậm dần,
nói: "cô
đi
về Cung Trường An trước
đi, lát nữa Trẫm
sẽ
đến tìm
cô."
"Nô tỳ có thể
nói
chuyện với Giản Thiếu gia được
không
?"
Tề Uyên liếc mắt nhìn Giản Chiếu, đôi mắt tuy
hiện
lên vẻ
không
vui, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
A Viên lo lắng nhìn Bạch Thấm, mím môi
đi
đến trước mặt Giản Chiếu, hỏi
nhỏ: "Liễu Ngọc Trai là sản nghiệp của ngài sao?"
"Đúng."
"Vậy có thể làm phiền Công tử chọn cho ta
một
cây Trâm Ngọc được
không
? Đơn giản trang nhã là được rồi." A Viên nghĩ
một
lúc, lại
nói
thêm
một
câu: "Tìm cho ta
một
đôi Vòng Ngọc Mỡ Dê
*đi."
*) Ngọc Mỡ Dê:(Nguồn:
TruyenHD)Mẫu thân rất thích Ngọc Mỡ Dê!
Tề Uyên im lặng nhìn, lòng thầm ghi nhớ:
thì
ra nàng thích ngọc.
Giản Chiếu gật đầu đồng ý, khuôn mặt lộ ra nụ cười khổ. Còn chưa biết có sống sót hay
không, vậy mà
cô
nương này vẫn nhờ vả mình.
Bàn tay truyền đến cảm giác cứng rắn lạnh như băng,
anh
rũ mắt,
một
luống ánh vàng rực rỡ đập vào mắt.
"Đây là tiền đặt cọc, chờ đến khi ngài mang đồ tới, ta
sẽ
đưa số bạc còn lại cho ngài." Khuôn mặt A Viên cong cong, đứng dậy rời
đi.
Nàng
không
trở về Cung Trường An vội, mà chờ ở cái Đình cách nơi này
không
xa. A Viên từ từ thở dài: Hy vọng Kim Bài Miễn Tử có thể giúp họ...
Giản Chiếu hơi kinh ngạc trong lòng, sững sờ, ngẩn ngơ nhìn theo hướng A Viên rời
đi,
không
hề chú ý tới khuôn mặt càng ngày càng đen của Tề Uyên.
anh
nhìn Giản Chiếu, khuôn mặt phủ lên
một
tầng sương lạnh. Tề Uyên ho mạnh
một
tiếng, cười lạnh hỏi: "Nhìn đủ chưa?"
Giản Chiếu tỉnh lại lại, nhìn lướt qua khuôn mặt tái xanh của Tề Uyên, khóe môi
không
kìm được cong lên: Còn chưa từng thấy dáng vẻ ghen tuông của ngài đó.
"Hoàng Thượng
đã
sớm biết chuyện này sao?" Bạch Thấm hỏi
nhỏ,
không
hiểu sao lại chắc chắn như vậy.
Tề Uyên
đi
tới trước mặt Bạch Thấm, lãnh đạm
nói: "cô
nên sớm
nói
với Trẫm."
"nói
ra, ngài
sẽ
thả thϊếp
đi
sao?" Bạch Thấm cười khổ, thở dài sâu xa.
"Ít nhất ám vệ của Trẫm
không
cần phải vừa canh gác cho hai người, lại vừa phải tránh cho hai người phát
hiện." Tề Uyên vuốt cổ tay, cười khẽ
một
tiếng: "Bớt được
không
ít chuyện."
Bạch Thấm:...
Tề Uyên lạnh mặt nhìn Giản Chiếu, yên lặng nhìn vật sáng màu vàng trong ống tay áo của
anh
ta, đôi mắt lạnh lùng trầm xuống:
đang
yên
đang
lành tự dưng lại hỏi đến ngọc, hóa ra ngọc chỉ là ngụy trang, lén đưa Kim Bài mới là
thật.
"Đưa cho Trẫm." Ngữ khí lạnh lùng, trong lòng có chút
không
vui.
Giản Chiếu đưa Kim Bài Miễn Tử cho ngài, cười
nói: "A Viên là
một
cô
nương tốt."
"Tất nhiên." Tề Uyên nhìn Kim Bài trong tay,
không
biết nên tức hay nên cười, nàng lại tùy tiện đưa vật có thể bảo vệ tính mạng này cho người
không
liên quan.
"Trẫm có thể thả
cô
ra."
Đôi mắt hai người
đang
quỳ sáng lên, nội tâm vô cùng kích động.
"Nhưng..." Tề Uyên nhìn Kim Bài Miễn Tử trong tay, khóe môi khẽ cong lên, giọng
nói
lại mang theo
một
tia vui sướиɠ: "Bất kể Triều đình hay Hậu Cung, Trẫm còn cần Quý Phi tạm thời thay Trẫm chống đỡ đôi phần."
Bạch Thấm dập đầu, khuôn mặt tràn đầy vẻ vui mừng: "Thϊếp tất nhiên
sẽ
cố hết sức." Nàng ta dừng lại
một
chút, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tề Uyên, do dự
nói: "không
biết Hoàng Thượng có thể đưa ra kỳ hạn hay
không
?"
"Kỳ hạn..." Ánh mắt Tề Uyên khẽ trầm xuống, lãnh đạm
nói: "Đợi đến khi A Viên bước lên Hậu vị, thế nào?"
Khuôn mặt Bạch Thấm giãn ra,
không
khỏi trêu chọc
một
câu: "Mong rằng Hoàng Thượng có thể sớm ôm mỹ nhân về."
Tề Uyên chỉ cảm thấy ngực như bị đâm
một
nhát, sắc mặt kỳ dị, đôi mắt thấp thoáng vẻ xấu hổ.
"Còn về Liễn Ngọc Trai..."
"Ta
sẽ
giữ lời." Giản Chiếu gằn từng tiếng, giọng
nói
mạnh mẽ.
Khuôn mặt Tề Uyên bình tĩnh, giọng
nói
lạnh lùng:“ Cứ giữ lại Liễu Ngọc Trai
đi, nếu có ngọc tốt hoặc kiểu dáng mới nhớ đưa cho A Viên."
Giản Chiếu đồng ý, trong lòng suy nghĩ tới việc trở về liền tự tay chọn ngọc, khắc cho A Viên
một
chiếc Trâm Ngọc tạ ơn.
"Lui xuống
đi."
"Dạ"
Giản Chiếu đỡ Bạch Thấm đứng dậy, vừa lui về
một
bước liền nghe thấy Tề Uyên từ từ
nói: "Đợi chút."
Giản Chiếu che chở cho Bạch Thấm theo bản năng, đôi mắt lại
hiện
lên vẻ cảnh giác: "Hoàng Thượng, ngài còn có chuyện gì nữa
không
?"
Tề Uyên nhìn về phía Giản Chiếu, khóe môi khẽ cong lên: "A chiếu, lâu rồi ngươi chưa chơi cờ với Trẫm."
Giản Chiếu sửng sốt, chỉ thấy Tề Uyên
đi
tới trước mặt, lấy tay vỗ lên bả vai mình,
nói
đầy
ẩn
ý: "Về sau ngươi vào Cung chơi với Trẫm thêm
đi."
Dứt lời, liền khoanh tay rời
đi.
Giản Chiếu và Bạch Thấm nhìn nhau cười: "Nàng
nói
Hoàng Thượng thực
sự
muốn để ta chơi cờ với ngài ấy sao?"
"Có phải để chơi cờ hay
không
thì
ta
không
rõ
lắm, chỉ biết sau này ta có thể thường xuyên gặp chàng hơn." Giọng
nói
dịu dàng như nước, nàng nhìn theo bóng lưng Tề Uyên, trong lòng tràn đầy cảm kích.
Ngài ấy cho phép Giản Chiếu thường xuyên vào Cung, cũng là thầm cho phép hai người lén lút gặp mặt.
Nụ cười Bạch Thấm trong trẻo, cong mắt lên nhìn Giản Chiếu, sóng vai trở về cùng
anh
ta.
A Viên ngồi
trên
tay vịn, vuốt cằm, khuôn mặt tràn đầy lo lắng:
không
biết tình hình thế nào rồi.
Tê Uyên từ xa trông thấy A Viên ngoan ngoãn như trẻ con, trái tim mềm nhũn,
nhẹ
bước
đi
vòng qua lưng nàng, hơi cúi người lại,
nói
nhẹ
bên tai nàng: "đang
nghĩ gì vậy?"
Cảm giác ngứa ngáy, giọng
nói
đột nhiên vang lên bên tai dọa nàng sợ tới mức run rẩy, quay đầu lại theo bản năng.
trên
môi truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại, A Viên sững sờ nhìn đôi mắt đẹp thâm thúy được phóng to ra của Tề Uyên, cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Tề Uyên ngửi mùi hương ngọt ngào thơm mát chỉ có
trên
người của thiếu nữ, đôi mắt buồn bã, hơi thở cũng khẽ dồn dập.
"A Viên?" Giọng
nói
khàn khàn, đôi mắt mang theo ý cười yếu ớt, yết hầu lên xuống trong nháy mắt.
Khuôn mặt A Viên đầy bối rối, trong khoảng thời gian ngắn liền quên mất bản thân
đang
ngồi
trên
lan can của chiếc Đình, luống cuống chân tay định né tránh.
Trong lúc hoảng loạn, nàng chỉ thấy bản thân ngả ra phía ngoài, bắt lấy vạt áo Tề Uyên theo bản năng.
Tề Uyên
không
kịp chuẩn bị, bị nàng kéo cho lảo đảo, cả người nhào lên A Viên. Ngay lúc hai người sắp ngã ra bên ngoài,
anh
nắm lấy A Viên,
một
tay chống lan can, khó khăn lắm mới ổn định được cơ thế.
Chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở hỗn loạn, tim đập như sấm dậy.
A Viên nhìn đôi mắt như chứa đựng cả vì sao kia, dường như
đang
bị mê hoặc, giơ tay khẽ vuốt ve đôi mày hơi nhíu lại của
anh.
Cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay khiến nàng tỉnh lại, nàng ngay lập tức rụt tay lại, nghiêng đầu
nhỏ
giọng
nói: "Buông, buông..."
"thật
sự
muốn Trẫm buông ra sao?" Khuôn mặt Tề Uyên khẽ cong lên, yên lặng nhìn nàng rái tai
đang
nhiễm lên sắc đỏ của nàng, ma xui quỷ khiến định phủ người xuống.
"Ừm!" A Viên cảm nhận được hơi thở ấm áp, run lên
một
cái, vội vàng lên tiếng.
Tề Uyên dừng lại, từ từ thả tay ra, cảm giác được cơ thể
đang
chìm xuống, A Viên vội níu lấy cánh tay ngài, hoảng sợ kêu khẽ
một
tiếng: "Đừng! Đừng bỏ ra!"
anh
nín cười, ôm người A Viên thả nàng xuống đất, khẽ búng trán nàng, nghiêm túc
nói: "Sau này còn dám ngồi
trên
lan can hay
không
?"
A Viên lắc đầu
thật
mạnh: "không."
Đuôi mày Tề Uyên lộ ra ý cười, vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, khẽ dỗ dành: "Trẫm đưa
cô
về."
A Viên gật đầu,
đi
theo phía sau Tề Uyên,
không
hiểu sao lại quay đầu nhìn lan can,
thật
ra nàng rất thích ngồi
trên
lan can, từ khi còn bé
sẽ
quấn lấy phụ thân đòi người ôm nàng đến Đình nghỉ mát ở đầu Thôn ngồi lên lan can, ngồi cả
một
ngày, sau này khi vào Cung, chỗ nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí, tất nhiên nàng
không
dám ngồi nữa.
Nàng kéo tay áo Tề Uyên, đôi mắt sáng lên: "Nửa tháng ta lại ngồi
một
lần, được
không
?"
Tề Uyên quay đầu lại, nhìn đôi mắt đen lay láy kia của nàng, mím môi khẽ lắc đầu.
"Vậy...thì
một
tháng, được
không
?"
anh
dừng mắt
trên
đôi mắt hơi ảm đạm của A Viên, khóe môi cong lên: "Chỉ cần
cô
muốn, mỗi ngày đều ngồi cũng được." Tề Uyên dừng lại
một
chút, rồi cười
nói: "Nhưng có
một
điều kiện tiên quyết."
"Là gì?"
"Phải ngồi cùng Trẫm."
Giọng
nói
lạnh lùng hấp dẫn đánh thẳng vào lòng nàng, A Viên che ngực lại, ngẩng đầu lên nhìn Tề Uyên, giật mình hiểu ra, chỉ khi gặp được người trong lòng, trái tim mới đập loạn như vậy.
Mình thích Tề Uyên!
******Tề Uyên
đang
ở bên trong Điện Dưỡng Tâm, phê từng xấp lại từng xấp tấu chương lại hề mệt mỏi chút nào, bên mép vẫn treo nụ cười nhàn nhạt.
Thanh Niệm đổi trà cho ngài, thấy khuôn mặt của ngài vẫn lộ ra ý cười, chỉ cảm thấy bản thân cũng sung sướиɠ theo.
"Giờ gì rồi?"
"Thưa Hoàng Thượng, vừa qua giờ Tuất (7-9 h tối)." Thanh Niệm cười tủm tỉm,
nói: "Có sai người làm
một
chút Điểm tâm
không
?"
Tề Uyên nhìn
trên
bàn dài bày từng bức tượng chim cúc cu nho
nhỏ, lãnh đạm
nói: "không
cần."
Ngụy Toàn ở bên cạnh cười đùa: "Hoàng Thượng muốn ra ngoài ăn sao?"
"Lắm miệng." Tuy
anh
quở trách
một
tiếng, nhưng trong mắt lại tràn ấy ý cười.
******Buổi đêm, sau khi A Viên rửa mặt chải đầu, lại thay quần áo ngủ vừa bò lên giường, sắp
đi
vào giấc ngủ liền nghe thấy tiếng chim Cúc Cu kêu từ bên ngoài.
Nàng giật mình
một
cái, bò dậy, ngồi
một
lúc lâu mới lắc đầu cười, chỉ cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi.
A Viên che miệng lại ngáp
một
cái, vừa định nằm xuống liền nghe thấy tiếng chim Cúc Cu nhịp nhàng vang lên từ phía bên ngoài: "Cúc cu, cúc cu, cúc cu ~ "
Nàng trợn mắt há miệng nhìn ta bên ngoài, đứng bật dậy mặc quần áo chạy bình bịch ra ngoài.
A Viên vội vàng chạy đến cửa Cung Trường An, nhìn đàn ông tuấn tú trước mặt,
không
thể tin nổi dụi mắt
một
cái: "Tại sao ngài lại đến đây?"
"Trẫm đói."