Chương 1: Sơ ngộ

Edit: Đậu Moe

Tĩnh Dương năm thứ sáu của Đại Tề, quốc lực hưng thịnh dồi dào, sáu nước láng giềng toàn tôn Đại Tề là lớn nhất, bá tính an cư lạc nghiệp.

Mùng sáu tháng giêng, gió vẫn còn se se lạnh. Người trong cung dù bận rộn chạy ngược chạy xuôi nhưng ai nấy ngay ngắn trật tự,

trên

mặt mỗi người đều lộ ra

không

khí vui mừng.

“Hôm nay chính là tiết Vạn Thọ, các ngươi đều nâng cao tinh thần lên cho ta! Nếu làm cho Vạn tuế gia long tâm đại duyệt, tiền thưởng đều là của các ngươi!” Thượng Thiện Giám chưởng quản thái giám cất thanh

âm

the thé

nói.

Các tiểu cung nữ phí dưới đồng loạt đáp: “Vâng.”

“Được rồi,

đi

thôi!”

Thanh

âm

the thé như tiếng móng tay cào lên tường làm tiểu cung nữ ăn mặc hơi mỏng manh

khôngkhỏi chà xát cánh tay, nàng vươn tay

nhỏ

nhẹ

nhàng hà hơi vào lòng bàn tay, đợi lòng bàn tay ấm lên liền xoa lên lỗ tai

đang

bị đông cứng đến mức đỏ ửng.

“A Viên, lỗ tai ngươi lại đau à?”

một

tiểu cung nữ mặt trái xoan tinh xảo mở to đôi mắt tràn đầy lo lắng nhìn nàng.

A Viên hà hơi vào đôi tay đông cứng của mình, thân mình

nhỏ

gầy có chút phát run, nàng

nhẹ

nhàng lắc lắc đầu: “A Tầm ta

không

sao đâu, quen rồi.”

“Cái gì gọi là quen rồi, lỗ tai ngươi đều

sưng đỏ.” Trình Tầm nhìn thoáng qua vẻ mặt đắc ý của Diêu Uẩn An bên cạnh có chút

không

kiềm được cơn giận trong lòng: “Ngươi đắc ý cái gì? Nếu

không

phải ngươi lén làm ướt áo ấm của A Viên, nàng cũng

sẽ

không

lạnh thành cái dạng này!”

“Là nàng

không

cẩn thận làm rơi áo ấm, liên quan gì đến ta?”

Đôi mắt đẹp của Diêu Uẩn An tràn đầy khinh miệt, đôi môi son hơi hơi cong lên: “Trình Tầm, ta thực

sựkhông

hiểu, ta và ngươi mới có thân phận ngang nhau là tiểu thư nhà quan chính thống, nàng ta là cái gì? Là tiện dân được tuyển vào cho đủ số lượng! Sao ngươi lại che chở nàng như thế?

Chẳng lẽ ngươi thấy nàng ra xinh đẹp, nên nghĩ rằng

sẽ

có 1 ngày nàng ta bò lên long sàng

thì

ngươi

sẽđược thơm lây?”

“Ngươi!” Trình Tầm giận dữ, khuôn mặt

nhỏ

giận đến đỏ bừng, tức giận đến mức giơ tay lên muốn đánh nàng ta.

“A Tầm, ngươi quan tâm nàng ấy làm gì?” A Viên vội vàng giữ chặt bạn lại, Diêu Uẩn An là con

gái

của Diêu Việt Lương, Tư Tham Nghị hàng ngũ phẩm, ở trong cung còn có

một





chưởng quản Thượng Nghi Cục chăm sóc, các nàng

không

thể đắc tội nổi.

Trình Tầm nhìn khuôn mặt

nhỏ

vốn trắng nõn non mịn của A Viên nay bị lạnh đến mức đỏ ửng cả len. Ngay cả nốt ruồi chu sa đỏ như máu cũng đỏ hơn ngày thường rất nhiều, cùng với đôi mắt to tròn long lanh của nàng làm cho nàng càng thêm yếu đuối nhu nhược.

“Đều thất thần làm cái gì? Còn

không

mau

đi

làm việc?”

một

thanh

âm

quen thuộc truyền đến, Trình Tầm vội vàng đem đầu A Viên ấn xuống, lôi kéo nàng muốn

đi.

Đôi mắt ti hí của Phó Truyện hơi nhướng lên quét

một

vòng, đột nhiên liền nhìn thấy

một

tiểu cung nữ có khuôn mặt tinh xảo, phấn điêu

ngọc trác. Ánh mắt của gã trở nên thâm trầm, nhấc chân lên theo vào: “Hai cung nữ phía, đứng lại!”

Trong lòng A Viên giống như có

một

cái xương đâm thẳng vào tim. Nàng khẩn trương mà đem đầu vùi ở trước ngực, trong lòng

âm

thầm cầu nguyện cùng Bồ Tát.

Phó Truyện có ai mà

không

biết? Đây chính là gã thái giám háo sắc có tiếng trong cung

yêu

thích cung nữ xinh đẹp. Khi A Viên mới vừa vào cung, nữ quan phụ trách dạy dỗ tiểu cung nữ liền thông báo cho các nàng, thấy Phó

Truyện

thì

nên trốn

thật

xa. Đặc biệt là người từ thôn quê bị bán vào cung như nàng

thì

càng phải cẩn thận hơn, bởi vì thân phận thấp kém, nếu lỡ có gì

không

may xảy ra

thì

không

ai có thể đứng ra

nóigiúp nàng.

Trong lòng A Viên và Trình Tầm run lên, xoay người sang chỗ khác hành lễ thấp giọng

nói: “Phó chưởng tư.”

Phó Truyện quét mắt liếc hai người, đem ánh mắt dừng ở

trên

người A Viên: “Sao lại mặc áo khoác cũ thế kia? Tay áo đều ngắn

một

đoạn.”

A Viên đem đầu cúi thấp đến

không

thể thấp hơn,

thật

cẩn thận mà đáp lời: “Bẩm chưởng tư đại nhân, nô tỳ

không

cẩn thận làm dơ áo khoác, trời quá lạnh nên đành phải mặc áo cũ……”

A Viên cảm nhận được ánh mắt

trên

đỉnh đầu kia giống như ngọn lửa, trong lòng lo sợ,

âm

thầm đem đầu cúi thấp hơn nữa.

Phó Truyện hệch môi cười, giơ tay sờ sờ cằm:

“Các ngươi là cung nữ nơi nào?”

“Hồi chưởng tư đại nhân, bọn nô tỳ là cung nữ của Thượng Nghi Cục.” Trình Tầm phản ứng mau, đáp lung tung.

Phó Truyện

nhẹ

nhàng chậc

một

tiếng, duỗi tay chạm vào đôi tay của A Viên lộ ở bên ngoài, bị đông lạnh đến đỏ lên, cảm xúc mềm mại làm trong mắt gã nhiều hơn

một

tia hưng phấn: “Xem bị lạnh đến mức này này, tạp gia thấy cũng

không

đành lòng. Ngươi tên là gì? Ngày khác ta bảo bọn

họ làm thêm

một

bộ đông áo đưa cho ngươi.”

A Viên trong lòng căng thẳng, đôi tay vô thức xiết chặt hơn: “Nô tỳ…… Nô tỳ……”

đang

lúc nàng

không

biết nên

nói

như thế nào cho phải,

một

thanh

âm

lanh lẹ truyền đến: “Phía trước

đang

bận tối tăm mặt mũi mà các ngươi còn quấn lấy Chưởng tư đại nhân, còn

không

mau

đi

vào hỗ trợ?”

A Viên cùng Trình Tầm như được đại xá, cong gối thi lễ với người tới, rồi vội vàng thoát

đi, chỉ nghe thấy nữ tử phía sau cười áy náy

nói: “Hôm nay là tiết Vạn Thọ, nhân thủ bên trong

không

đủ, mong đại nhân thứ lỗi.”

Phó Truyện hừ lạnh

một

tiếng, phất tay áo xoay người rời

đi.

A Viên trộm quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy nữ tử mặc cung trang sa sầm mặt vẫy vẫy tay với mình rồi rời

đi.

“Là Hoắc chưởng tư của Thượng Nghi Cục.”

“Cũng may gặp được người của Thượng Nghi Cục, gã Phó

chưởng tư kia nhất định

sẽ

cho rằng chúng ta

thật

sự

là cung nữ của Thượng Nghi Cục.” Trình Tầm thấp giọng

nói.

Trong lòng A Viên lại vẫn có chút lo

lắng, tuy rằng nàng trong cung này chỉ là

một

con tép riu, nhưng Phó

Truyện lại là cá lớn, chỉ cần gã hơi há mồm,

thì

ngay cả

một

ngón tay cũng

không

cần nhúc nhích,

thìmình

đã

bị gã ăn sạch

không

còn xương cốt...

“Đừng sợ, tiểu cung nữ nhiều như vậy, gã có muốn tìm cũng phải tốn

một

thời gian!” Trình Tầm thấy nàng mặt ủ mày ê, mở miệng an ủi.

“Chỉ mong Phó chưởng tư

thật

bận, rồi quên ta luôn

đi.” A Viên khẽ thở dài

một

cái, lời này an ủi

khôngđược nàng. Mùa hè năm trước, Phó Truyện đυ.ng phải

một

tiểu cung nữ, tiểu cung nữ kia thông minh, chạy trốn mau…… Nhưng sau đó Phó Truyện vẫn tìm được, nghe

nói

xác chết của tiểu cung nữ kia

không

có đôi chân……

Với xuất thân của nàng, nếu thực

sự

xảy ra chuyện

không

may, cùng lắm nhà nàng chỉ được bồi thường

một

chút bạc, hoàng cung to như thế, ngày nào mà

không

có người chết?

“A Viên, kỳ

thật

ta có

một

biện pháp.”

Trình Tầm nghĩ nghĩ, nghiêm túc

nói.

“Biện pháp gì?” Đôi mắt ủ rũ thê thảm của A Viên nháy mắt liền sáng lên.

“Tháng tư xuân tuyển, là lúc ứng cử thăng chức, ngươi cố tranh

một

nơi ổn định nào đó,

nói

khôngchừng có thể

tránh được

một

kiếp.”

A Viên nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Trình Tầm đều sắp khóc, nào có dễ thăng chức như vậy chứ. Hoàng cung này chỗ nào cũng đều chú ý quan hệ và thế lực sau lưng. Nàng ngay cả quan hệ cũng

không

có...

“A Viên, bên nữ quan

không

đủ nhân thủ, ngươi

đi

qua đó trợ thủ giúp Liễu Tư Thiện.” Thượng Thực Cục Thôi Chưởng Thiện Thôi Xảo

nói.

“Vâng.” A Viên lên tiếng, xoay người

đi

về hướng Liễu Tư Thiện bận đến mức lông mày gần như dựng thẳng đứng.

"Biết thái sợi

không?" Liễu tư thiện nhìn lướt qua thân hình kiều

nhỏ, hơi có chút gầy yếu của A Viên, có chút hoài nghi nàng có thể hay

không

cầm nổi con dao.

"Biết."

Liễu tư thiện đưa cho nàng

một

cái củ cà rốt, phân phó: "Cắt thành sợi mỏng dài, càng mỏng càng dài càng đều càng tốt."

"Vâng." A Viên biết, Thôi chưởng thiện đem nàng an bài đến bên người Liễu tư thiện là cho nàng

một

cơ hội lộ mặt, nếu làm tốt, Liễu tư thiện

sẽ

nhớ đến nàng. Nàng rửa tay, cầm lấy con dao hít sâu

một

hơi, giơ tay cắt xuống, động tác cực kì quen thuộc.

Liễu tư thiện nhíu mày, nhìn đống cà rốt thái sợi

đã

được cắt xong miễn cưỡng hài lòng

nói: "Ngươi, thái xong

thì

đi

lấy mật đào đông lạnh, lột bot da và cắt thành hình vuông.”

"Vâng." A Viên yên lặng cúi đầu làm việc, động tác dứt khoát xinh đẹp.

Thôi chưởng thiện lắc lắc: Đứa

nhỏ

này chính là nội tâm thành

thật, chỉ biết làm việc, nếu đổi thành người khác

đã

sớm làm quen bắt chuyện với Liễu tư thiện...

Đợi nhóm cung nhân đều chuẩn bị xong,

một

vài vị có địa vị cao đều

đi

xem náo nhiệt, ngay cả tỷ tỷ của Trình Tầm, Trình Tư Nhạc của Thượng Nghi Cục cũng tới tìm nàng.

"A Viên, hay ngươi cũng

đi

với ta

đi?" Trình Tầm nhìn A Viên

nói.

Mắt A Viên sáng lên, thanh

âm

ngọt ngào mềm mại mang theo

một

tia nhảy nhót: "Ta có thể chứ?"

không

đợi Trình Tầm lên tiếng, liền có mấy cung nữ hơi lớn tuổi

một

chút

đã

đi

tới: "A Viên, dù sao ngươi cũng

không

có chuyện gì, hãy lưu lại giúp các tỷ tỷ canh lửa

đi."

một

cung nữ trong đó cười ha hả

nói.

không

đợi A Viên đồng ý, những cung nữ này liền cười đùa bước ra ngoài cửa, chỉ chốc lát sau

đã

khôngthấy tăm hơi bóng dáng.

"A Tầm, mau lên." Trình Úc đứng ở ngoài cửa thấy muội muội còn chưa

đi

ra liền mở miệng thúc giục.

Trình Tầm vẻ mặt khó xử nhìn A Viên, có chút tức giận: "Các nàng quen bức hϊếp người dưới, thấy ngươi thành

thật

liền khi dễ ngươi!"

"A Tầm, ngươi mau

đi

đi, ngươi cũng biết ta sợ lạnh mà." A Viên cười nhéo nhéo của khuôn mặt

nhỏnhắn Trình Tầm, an ủi: "Lúc ngươi về kể ta nghe

một

chút cũng giống như nhau mà!"

"Vậy, vậy ngươi chiếu cố tốt chính mình, chờ ta trở lại mang thức ăn ngon cho ngươi."

"Ừ!"

A Viên tiễn Trình Tầm,

một

mình ngồi trong phòng bếp rộng lớn xoa cổ tay mỏi nhừ của mình, nhìn ra cửa sổ nhìn về hướng bầu trời xanh bên ngoài, đôi mắt đen trong veo như nước suối: Nghe

nói

hôm nay có bắn pháo hoa!

một

trận gió lạnh thổi vào, A Viên quay đầu nhìn thoáng qua liền vội vàng đứng dậy: "Nô tỳ thỉnh an Liễu tư thiện."

"Tại sao ngươi

không

ra phía trước xem lễ?" Liễu Tùng Trân

không

nghĩ tới phòng bếp lại chỉ còn lại

mộtmình nàng.

"Nô tỳ thô bỉ, sợ

sẽ

quấy rầy quý nhân..."

Liễu Tòng Trân cũng

không

tin: "Có tiểu nha đầu nào ở độ tuổi như ngươi lại

không

thích náo nhiệt, nhất định là cung nữ

đang

làm nhiệm vụ quá ham chơi, bắt ngươi ở lại."

"Cũng là do nô tỳ sợ lạnh." A Viên

nhỏ

giọng

nói.

Liễu Tòng Trân

đi

đến trước bếp, từ trong nồi

nhỏ

đang

ùng ục bốc hơi nóng múc ra

một

cốc đường chưng mật đào, lại múc thêm

một

đĩa thịt bằm chưng tương, và

một

dĩa bánh ngọt rồi

nói

với A Viên: "Ăn chút

đi."

nói

xong, liền

đi.

Hương vị ngọt ngào của quả đào cùng với mùi thơm mằn mặn của tương hoac lẫn vào nhau.

một

thanh mát,

một

nồng nàn lại hoà hợp lạ thường.

A Viên cầm lấy thìa

nhỏ

múc mật đào được chưng mềm cho vào miệng, lập tức mở to mắt: Hèn chi Sở thượng thực lại chọn Liễu tư thiện làm đồ đệ!

Nàng tỉ mỉ thưởng thức thịt quả đào bọc nước đường trong miệng, thịt quả mềm mại

không

nhám, trong ngọt mang theo vị chua

nhẹ

của hoa quả, còn có mùi hương thoang thoảng, ngọt mà

không

ngấy còn cực kì ngon miệng.



ràng nguyên liệu sử dụng đều cực kì đơn giản, nhưng A Viên suy nghĩ nát óc cũng nghĩ

không

ra mùi thơm ngát kia từ đâu mà đến.

Phải chi ban nãy nhìn kỹ

một

chút

thì

tốt rồi... A Viên hơi hối hận, lặng lẽ đem mấy thứ đó đặt vào hộp đựng thức ăn, định lưu trữ cho Trình Tầm nếm thử.

Đến buổi tối, cung nữ

đang

làm nhiệm vụ cũng đều trở về.

một

người trong đó

đi

đến bên người A Viên kín đáo đưa cho nàng

một

túi bánh chưng đường và

một

túi kẹo dừa: "Hôm nay đa tạ A Viên!"

"Này là..." A Viên cầm mấy món bánh trong tay

không

biết nên nhận hay

không, điểm tâm của cung nhân trong cung đều cũng có phân lệ riêng, kẹo lại là món ngon hiếm thấy nhất.

"Mau cầm

đi, hôm nay

đã

vất vả ngươi rồi."

"Đa tạ tỷ tỷ."

"Mau trở về

đi!"

A Viên mang theo hộp đựng thức ăn

đi

về hướng Thượng Thực Cục, gió lạnh đến xương,

không

bao lâu sau tay nàng

đã

cảm thấy có chút cứng. Nàng cắn chặt răng, xoay người

đi

sang con đường

nhỏ

bên trái đó là con đường tắt, có thể gần hơn con đường kia rất nhiều.

Sắc trời tối đen, những nhánh cây trơ trụi l*иg vào ánh trăng, giống như quái vật

đang

giương nanh múa vuốt, làm cho người ta có loại cảm giác

âm

u lạnh lẽo. Trái tim của A Viên run lên, cúi đầu bước nhanh hơn, chỉ mong có thể mau chóng trở lại Thượng Thực Cục.

Nàng cúi đầu,

đi

thẳng về phía trước, đột nhiên đυ.ng phải thứ gì đó, cưng cứng, thô ráp đυ.ng nàng choáng váng đầu hoa mắt. A Viên xoa

nhẹ

đầu, đợi thấy



bộ y phục tứ trảo mãng bào, là y phục của đại tổng quản trong lòng nàng lộp bộp

một

tiếng, ngay cả đầu cũng chưa dám nâng trực tiếp quỳ xuống

trên

mặt đất: "Nô tỳ thỉnh an Tổng quản đại nhân."

"Tổng quản?" Tề Uyên nhíu mày, cúi đầu nhìn nhìn y phục

trên

người, sắc mặt càng lúc càng trầm.

một

thanh

âm

trầm thấp vang lên ở

trên

đầu nàng, khác hẳn thanh

âm

lanh lảnh mà A Viên tưởng tượng.

"Ngài

không

phải

đang

mặc y phục dành riêng cho tổng quản sao..." A Viên cảm thấy vị Tổng quản đại nhân này

thật

sự

là có chút kỳ quái, chẳng lẽ là nàng nhận lầm y phục? Trong lòng nàng nhất thời chợt lạnh, đổ mồ hôi lạnh cả người. A Viên đánh bạo ngẩng đầu muốn liếc mắt nhìn lại lần nữa, đột nhiên liền đối mặt với

một

đôi mắt đen thâm trầm sâu như đầm nước,

đang

say vẫn còn lộ ra chút sắc bén, nàng hoảng hốt vội vàng cúi đầu, nhìn hình thức y phục

trên

người

hắn:Ủa?

không

nhận sai nha...

hắn

nhìn tiểu cung nữ

đang

co rúm trước mắt, thản nhiên

nói: "Đứng lên

đi."

nói

xong xoay người muốn

đi,

một

trận gió lạnh thổi qua,

hắn

đột nhiên ngửi được

một

mùi hương thức ăn, dạ dày

đang

cồn cào càng lúc càng khó chịu.

A Viên thở phào

nhẹ

nhõm, chẳng quan tâm xiêm y dính vết bẩn, cầm hộp đựng thức ăn bước nhanh rời

đi.

không

đi

được bao nhiêu bước, liền nghe người ở phía sau khẽ ho

một

tiếng: " Để hộp thức ăn lại."

Tác giả

nói

ra suy nghĩ của mình: A Viên run rẩy: Ngươi muốn làm gì (T ^ T)