Chương 1
Trong khách sạn sang trọng, lễ đường kết hôn được bố trí rất nhiều bóng bay và hoa tươi, chú rể Diêm Trọng Uy anh tuấn cùng cô dâu Đinh Vũ Thiến xinh đẹp đã hoàn thành nghi lễ kết hôn, đang từ trong phòng nghỉ thay đổi quần áo ra ngoài, chuẩn bị cắt bánh bảy tầng.
Thân là cha cô dâu, Đinh Bá Thực tất nhiên phải vui vẻ cười to, ông hài lòng nhìn cô con gái cả xinh đẹp, vì cô có thể nắm được hôn sự này với tập đoàn Dương Thăng của Diêm gia mà kiêu ngạo. Dương Thăng không những là khách hàng lớn của Đinh thị, hơn nữa còn là một trong hai tập đoàn lớn nhất nước, có thế lực như thế hậu thuẫn, tương lai Đinh thị chỉ có thể tốt lên, ngoài ra tổng giám đốc Dương Thăng Diêm Trọng Uy chẳng những là nhân tài tiêu biểu, có năng lực, có tầm nhìn, đối với con gái mình càng thêm cưng chiều, nhìn thế nào cuộc hôn nhân này đối với Đinh thị là thắng cả hai mặt trận. Chỉ có điều, Đinh Bá Thực cũng không vì thế mà thỏa mãn, ánh mắt ông vẫn như cũ không ngừng tuần tra trong đám đông.
Đúng vậy, ông chính là đang tìm đủ rể hiền xứng đôi với ba cô con gái khác.
Hôm nay, nơi này là hào môn kết hôn, người tới chúc phúc chủ yếu là doanh nhân, chính trị gia nổi tiếng, trường hợp như vậy, đúng lúc cung cấp cơ hội chọn rể tuyệt vời.
Mang theo lòng tin và mưu tính mãnh liệt, hai mắt của ông không sợ người phiền quét qua mỗi người trong hội trường.
“Người này là…” Khi ông nhìn thấy con gái thứ ba là Đinh Vũ Như đang nói chuyện cùng một người cao lớn, tuấn tú đẹp trai thì mắt không khỏi sáng lên, toàn thân hưng phấn. Khà khà, người đẹp trai này không phải ai khác, chính là cậu út Tề Thiếu Yến của tập đoàn Tề Thị, mà Đinh Vũ Như từ trước tới nay đều dịu dàng ít nói, lại đang đứng tán gẫu cùng đối phương.
A, hai người thoạt nhìn dường như có chút… khởi sắc.
Không tệ, không tệ, cô con gái này thật tinh mắt, Tề thị gia nghiệp to lớn, tuy Tề Thiếu Yến chỉ là con thứ, nhưng sau này vẫn có nhiều điểm tốt. Nghĩ đến đây, ông Đinh một lần nữa lại cười toét miệng.
Đắc ý xong, ánh mắt thợ săn của ông lại tiếp tục triển khai tuần tra, vì hai cô con gái còn lại tiếp tục tìm kiếm, ông tin chỉ cần có lòng nhân duyên sẽ tới.
**
Đinh Vũ Như cũng không hề chú ý đến hàng động của cha cô. Ánh mắt của cô hoàn toàn bị người đàn ông trước mắt hấp dẫn. Thân hình cao lớn, ngũ quan biểu cảm, khí chất lạnh lùng hòa cùng mị lực thành thục, toàn thân tỏa ra một lực hút trí mạng với phái nữ.
Một anh chàng đẹp trai!
Hơn nữa lại khốc* (= cool) vô cùng!
Đẹp trai, lạnh lùng, không chỉ như một thỏi nam châm hấp dẫn cô, còn khiến cô căng thẳng đến mức nhịp tim tăng nhanh. Từ lúc người này chủ động đến bắt chuyện với cô, ánh mắt của cô chưa từng rời bỏ khỏi đối phương, trong lòng như nai con chạy loạn, cơ hồ tim cũng muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
"Nói cho tôi biết tên của em được chứ?" Sau khi tán gẫu đôi câu, người đàn ông này hỏi tên họ của cô.
"Tôi..." Cô cắn môi, nén lại l*иg ngực đang đập thình thịch, "Tôi còn không biết anh là ai." Cô rụt rè như vậy, căn bản là không muốn tiết lộ trước thân phận của mình.
"Thật xin lỗi, là tôi sơ sót." Anh duy trì phong độ thân sĩ, đơn giản tự giới thiệu. "Tôi họ Tề, tên là Tề Thiếu Yến, năm nay ba mươi tuổi." Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, cố ý rút ngắn khoảng cách giữa hai người. "Còn muốn biết chút gì cứ thoải mái hỏi, tôi rất vui lòng trả lời cho em tất cả."
Anh vốn không tủy tiện thân cận với người khác, cho dù là nam hay nữ. Cô gái này lại vô tình khơi lên hứng thú của anh. Bởi vì cô sở hữu một mái tóc như dải lụa mềm hiếm có!
Từ lúc nghi lễ tiến hành, dải lụa mềm sau lưng cô, thỉnh thoảng đong đưa vẽ ra những đường cong xinh đẹp, khiến anh không có cách nào phớt lờ sự tồn tại của chúng, cuối cùng, dẫn dụ anh đi tới trước mặt chủ nhân của dải lụa mềm này. Anh thật tò mò liệu cô gái xinh đẹp nhường nào, mới có một mái tóc tràn đầy sức sống nhường ấy? Sẽ là khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần? Hay là gương mặt bình thường, không có gì đặc biệt? Mơ hồ, anh ít nhiều có chút chờ mong.
Chủ nhân của dải lụa mềm mại này có vẻ đẹp thanh khiết thoát tục, khuôn mặt mềm mại tinh tế, anh không cách nào áp chế được yêu mến không thôi trong lòng mình, vì vậy liền chủ động tới đây bắt chuyện với cô.
"Tôi, tôi không có gì muốn hỏi…" Khuôn mặt Vũ Như đỏ bừng lên, khẽ khàng trả lời Tề Thiếu Yến. Lần đầu tiên giao tiếp với một người đàn ông anh tuấn, thành thục như vậy, cô đã sớm lòng dạ rối bời, lại gặp phải nụ cười mê người của đối phương, càng làm cho tay chân cô luống cuống cả lên, nói năng cũng không rõ ràng.
"Không ngờ tới em có thể hiểu rõ tôi như vậy." Nhìn cô e thẹn của cô khiến anh vô cùng vui vẻ. Trực giác nói cho anh biết, trước mắt anh là một cô gái đơn thuần, nhu thuận, không có nhiều tâm cơ, tựa như một trang giấy trắng. Cô không hiểu toan tính, càng sẽ không hại người. Điều đó luôn là điều mà anh hy vọng đạt được, cũng chính là khiếm khuyết của anh, bởi vì sinh trưởng trong hoàn cảnh phức tạp khiến anh không thể nào lựa chọn.
"Tôi, tôi không có… Cái đó… Tôi…" Cô hoàn toàn không có ý đó, nhưng không có cách nào biểu đạt, cuối cùng trước mặt người đàn ông này lại biểu hiện kém cỏi như vậy .
"Tôi đã nói cho em biết tôi là ai, hiện tại đến lượt em nói cho tôi biết." Thấy mười ngón tay trắng mịn của cô căng thẳng đến mức quấn chặt lấy nhau, anh thầm cảm thấy buồn cười, cũng không trêu chọc cô nữa, thuận miệng thay cô giải vây.
"Tôi…" Chần chừ một lát, cô mới ngập ngừng nói: "Tôi tên là Đinh Vũ Như."
"Đinh Vũ Như..." Anh cúi đầu đọc nhẩm lại, mới mỉm cười hỏi: "Em là em gái của Đinh Vũ Thiến - cô dâu ngày hôm nay sao?"
"Dạ." Cô khẽ gật đầu.
"Cái này thật khó trách rồi." Vẻ mặt anh như bừng tỉnh hiểu ra, mỉm cười."Có chị gái xinh đẹp, hèn chi em gái cũng xinh đẹp như vậy" ( Thiến = xinh đẹp)
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền đỏ như trái hồng.
"Như vậy về sau tôi có thể gọi em là Đinh Vũ Như chứ?" Trong lòng anh hiểu ngày sau, hai người nhất định còn có cơ hội gặp mặt, hôm nay cũng không phải lần cuối cùng. Cô gái này cực kỳ hấp dẫn anh, trừ bề ngoài xinh đẹp, còn có tính cách ngây thơ. Sự hồn nhiên kia, dường như điền khuyết vào lỗ hổng đã bong ra từng mảng từ lâu. Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên anh động lòng đối với phái nữ.
"Về sau…" Cô sững sờ nhìn anh.
"Đúng, về sau." Anh vào thẳng vấn đề trực tiếp hỏi: "Nếu như em không để ý, có thể cho tôi số điện thoại di động của em chứ?"
Cô rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của anh. Người đàn ông này muốn hẹn gặp cô! Chẳng qua là thái độ trực tiếp như vậy, khiến cô đáp ứng cũng không được, không đáp ứng cũng không xong. Đáp ứng quá nhanh, sợ anh cho là mình là cô gái tùy tiện, dễ dãi; đáp ứng không dứt khoát, lại có vẻ xấu hổ làm bộ, làm tịch…
"Điện thoại của em có bluetooth không?" Thấy cô đứng hình tại chỗ, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, anh lập tức nghĩ ra biện pháp đánh vỡ căng thẳng của cô.
Cô lắc đầu một cái, đối với sản phẩm điện tử cô gần như là người ngoài trái đất.
"Như vậy để tôi dạy em." Anh duỗi tay về phía cô. "Đưa di động cho tôi mượn chút."
Giống như bị thôi miên, cô ngoan ngoãn lấy điện thoại di động ra đưa cho anh.
"Đến đây, chính là như vậy..." Anh một mặt thao tác dạy cô, đồng thời bấm máy, lưu số của hai người vào máy nhau. Trả lại cô điện thoại, anh thoải mái mời: "Có rảnh rỗi liền cùng đi dùng bữa, em không phản đối chứ?"
Phản đối? Cô đương nhiên sẽ không phản đối. Mối tình đầu của cô, làm sao kháng cự được sức hấp dẫn của anh? https://diendanlequydon.com
Chờ đợi hẹn hò với Tề Thiếu Yến đã trở thành sự kiện quan trọng nhất trong cuộc sống của Vũ Như.
Lúc đầu là cùng dùng bữa, sau đó là hẹn hò đi chơi đây đó, dần dần, lòng của cô từng bước từng bước rơi vào tay giặc, toàn bộ sợi tơ tình ái đều vương trên người đàn ông kia. Cô thậm chí từ bỏ kế hoạch đi du học, hết thảy đều vì trân trọng anh, trân trọng phần tình cảm này.
Đối với sự kiện này, cha cô, Đinh Bá Thực hoàn toàn không phản đối. Theo ý ông, con gái đi học cũng chỉ để gả cho nhà chồng tốt, hiện tại con gái bảo bối đã có đối tượng tốt như thế, cần gì phải lãng phí thời gian, tiền bạc đi đọc mấy thứ sách gì đó làm gì?
Thái độ của Đinh Bá Thực, thật sự khiến Đinh Vũ Như an tâm không ít. Mặc dù trong lòng thực sự có chút mất mát, nhưng cô cho là đáng giá. Chỉ cần có thể ngày ngày nhìn thấy Tề Thiếu Yến, cô cam tâm tình nguyện buông tha tất cả, cho dù chị hai Đinh Vũ Khiết cùng em út Đinh Vũ Du, ai cũng cười cô ngu không thuốc chữa. Chỉ cần Tề Thiếu Yến có thể đối đãi tốt với cô, trong lòng có cô, cho dù có phải chôn vùi ở phòng thiết kế làm trợ lý, cô cũng không oán, không hối.
"Em đang ở đây nghĩ ngợi cái gì mà cười vui vẻ thế?"
Hai người vừa dùng qua cơm tối, như mọi khi trở về khu nhà bí mật của Tề Thiếu Yến. Anh lười biếng nằm dài trên sofa, vui vẻ nhìn mô hình nhà bằng gỗ cô mới mua về, đang bày đầy trên đất.
Cánh môi chúm chím của cô mang theo nụ cười thản nhiên. "Em có sao?" Cô kinh ngạc ngẩng đầu, cười khẽ một tiếng. "Đại khái là thấy mô hình mới, tâm tình rất vui vẻ thôi mà?" Sau đó lực chú ý của cô thật nhanh trở lại trên đống mô hình.
"Xem ra anh còn không sánh được với mấy khối gỗ con con này đâu nhé." Anh cố ý thở dài.
"Thế sao?" Cô cười hỏi, vẫn không ngước đầu lên.
"Chẳng lẽ không đúng?" Giọng điệu của anh có chút chua."Em chỉ nhìn chằm chằm vào bọn nó, vuốt ve bọn nó, nhưng mà ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn anh lấy một cái."
"Em, em nào có chứ..." Cô ủy khuất nói: "Người ta chỉ muốn sớm ghép xong bọn nó thôi mà!"
"Có cần thiết vội vã như vậy không?"
"Đây là thú vui mà!"
"Dạ, anh biết rõ!" Anh trêu ghẹo nói: " Sở thích hàng đầu của em là xây nhà, hơn nữa hy vọng nhất là có thể tự tay thiết kế phòng ở của mình."
"Nếu biết rồi thì đừng làm phiền em nữa." Cô làm mặt quỷ, tiếp tục xếp các khối gỗ.
"Ha ha, vậy em chuẩn bị lúc nào thì xây xong nhà để ở nào?"
"Đây chẳng qua là giấc mộng của em thôi." Cô cười. "Mơ ước chỉ là mơ ước, chỉ mơ mộng một chút là được rồi!" Cô tốt nghiệp ngành kiến trúc, có thể tự tay vẽ bản thiết kế cũng đã rất hài lòng, làm sao còn dám cầu mong quá nhiều? Mặc dù gia cảnh cô không tệ, nhưng cũng không giàu có đến mức có thể để cô muốn làm gì thì làm, một cô bé hiểu chuyện như cô sẽ không đề ra mấy yêu sách để làm khổ ba mẹ mình.
"Em rất dễ dàng thỏa mãn." Anh không khỏi cảm khái. Nếu như anh cũng có thể như cô, dễ dàng thỏa mãn với tình huống của mình hiện giờ, cuộc sống có lẽ dễ chịu hơn nhiều. Đáng tiếc anh không phải là cô. Anh là Tề Thiếu Yến, một kẻ dã tâm bừng bừng, là mẫu người đàn ông để đạt được mục đích không từ mọi thủ đoạn nào. Anh tuyệt đối không cam tâm cả đời phải cúi đầu trước kẻ khác!
"Một ngày nào đó, anh sẽ giúp em thực hiện mơ ước." Anh có tự tin sớm muộn sẽ có một ngày như thế, chỉ là còn chưa tới thời điểm thôi. Trước đó anh phải… Trong con ngươi thâm thúy, xẹt qua một tia gian trá. Tia sáng âm trầm khiến kẻ khác khϊếp sợ kia chỉ lóe lên rồi biến mất, ngay lập tức anh lại khôi phục nụ cười ôn hòa. Anh sáp gần tới hôn ở mái tóc nhu mềm như tơ lụa của cô. Chỉ có cô gái này có thể làm cho anh hoàn toàn buông lỏng, hạ xuống phòng ngự, cũng chỉ có ở nơi này, trước mặt cô gái này, anh mới có thể biểu lộ chân chính bản thân.
Nghe vậy, cô vẫn chỉ mỉm cười, cho là anh ở chọc mình vui vẻ, cũng không cho lời anh nói là thật.
"Trước tiên chơi cùng anh đã, chút nữa chơi cái này tiếp có được không?" Anh từ sau ôm lấy thân thể mềm mại của cô.
"Nhưng mà..." Cầm khối gỗ, cô có chút không bỏ được.
"Như Như, đừng cự tuyệt anh." Bàn tay to của anh bắt đầu xấu xa dạo trên người cô, ý đồ hết sức rõ ràng. "Tối nay ở lại chỗ này qua đêm..."
"Không được." Hơi thở cô dồn dập."Em phải về nhà, nếu không…" Hôm nay không phải là ngày nghỉ, cô không có cớ để đi ra ngoài, ở lại nơi này qua đêm, không thể nghi ngờ chính là nói cho cả nhà biết mình có quan hệ thân mật với bạn trai, có đánh chết cô cũng không thể làm chuyện này được. Tính cô bảo thủ, từ trước tới giờ đều không muốn trước khi kết hôn lại có quan hệ tìиɧ ɖu͙© với đàn ông, thế nhưng người đàn ông này có cách làm cô nói một đằng làm một nẻo, khiến cô hồ đồ, ngốc nghếch giao mình cho anh.
"Vậy cũng được, chờ chút nữa anh sẽ tiễn em về." Anh từ trước đến giờ đều tôn trọng cô, mặc dù anh hận không thể ngày ngày đều ôm lấy cô ngủ. "Nhưng mà bây giờ..." Bàn tay to của anh chẳng biết lúc nào đã cởi cúc áo, lặng lẽ trượt vào trong áo sơ mi của cô. "Trước tiên em phải... Theo anh."
Xinh đẹp, tròn trịa rơi trong lòng bàn tay mềm mại của anh, cô còn có thể đi nơi nào tìm chữ “không” đây? Trừ bỏ nho nhỏ rêи ɾỉ, cô không còn năng lực nói được bất cứ lời nào. Môi của anh rất nhanh thay thế cho đôi tay, trêu chọc quả hồng nho nhỏ trước ngực cô, bàn tay lướt qua bụng bằng phẳng đi tới vùng mẫn cảm đang kìm nén cọ xát. Động tác của anh thanh thoát mà chính xác, vô luận là đối phó kẻ địch trên thương trường hay là cô gái bên cạnh.
Rầm! Khối gỗ trong tay trượt xuống sàn nhà lát cẩm thạch mát lạnh, cô cũng không bắt nổi nữa.
"A… A..."
Trong miệng phát ra tiếng thở dốc yêu kiều, theo bản năng cô vịn vào anh tìm kiếm sự chống đỡ.
Mắt thấy cô vì bị mình trêu đùa mà trở nên mềm yếu, anh tiếp tục tăng thêm sức lực ngón tay.
Đầu trống rỗng, cô hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Thăm dò thấy cô đã trơn ướt, Tề Thiếu Yến biết cô đã chuẩn bị tốt, vì vậy mạnh mẽ ôm thân hình mảnh khảnh đặt trên sofa to lớn, nhanh chóng giải phóng ràng buộc của nhau, chỉ trong giây lát, đã chen vào nơi nhỏ hẹp của cô. Lúc chậm lúc nhanh, anh nắm trong tay tiết tấu cùng với cường độ kɧoáı ©ảʍ.
Vịn vào cơ bắp rắn chắc của anh, bị anh mãnh liệt va chạm, cô kích động để lại dấu tay trên lưng anh. Cảm nhận được thân thể cô buộc chặt, anh càng tăng tốc chạy nước rút. Trong tiếng thét mãnh liệt của cô, tất cả nhiệt tình, kèm theo thỏa mãn trong cơ thể anh gầm nhẹ bắn vào.
Đinh Vũ Như thở hổn hển, bởi vì cao trào mà thân thể không ngừng run rẩy, anh vòng tay ôm chặt cô, dịu dàng vuốt ve cô, cho cô những nụ hôn ngọt ngào.
Cô mềm yếu vô lực, lười biếng co rúc trong ngực anh, yên lặng cảm nhận vuốt ve của anh. Căng thẳng buông lỏng xuống, cô buồn ngủ vô cùng, chỉ sau một phút, tựa hồ cô chỉ muốn ngủ thật say.
Đột nhiên, cô phát hiện dị vật cứng rắn đang mơn trớn vườn hoa của cô.
"Anh ──" cô nhất thời tỉnh táo lại.
"Em cho rằng chỉ một lần có thể thỏa mãn anh sao?" Khóe miệng phiếm một nụ cười tà khí, du͙© vọиɠ của anh chen vào khe hẹp của cô, một lần nữa triển khai công kích.
"Em, em ngày mai còn phải đi làm đó..." Cô suy yếu kháng nghị.
"Đi muộn một chút là được." Kí©ɧ ŧìиɧ vẫn mãnh liệt như cũ.
"Nhưng mà em còn phải về nhà..." Trời ạ! Anh yêu cầu vô độ như vậy, chờ một chút nữa cô nào có hơi sức đi ra khỏi cửa chứ?
"Không sao, anh có thể ôm em trở về!"
"Không được..."
"Hư." anh cúi người hôn lên tất cả kháng nghị của cô, cùng trọn vẹn thanh âm hoan ái.
Tuyến phòng ngự cuối cùng, ý chí mềm yếu của cô từ từ khuất phục trước anh.
"Ngoan, anh sẽ yêu em thật tốt..."
Phóng thích ngọt ngào dụ dỗ, anh bức cô vứt giáp đầu hàng.
Oa, anh yêu cô…
Một chữ yêu rung chuyển lòng cô, làm cho cô không cách nào kháng cự nữa, chỉ có thể mặc anh ta cần ta cứ lấy, từng bước từng bước dẫn mình vào cơn lốc xoáy tìиɧ ɖu͙©, không cách nào kiềm chế.