Đêm qua Sầm Duẫn vào viện lập tức kéo Ân Xu vào nội thất, cũng chưa ăn bữa tối.
Ngày hôm sau, muốn kéo Ân Xu lên hầu hạ hắn dùng bữa sáng, Ân Xu chỉ ngủ không đến một canh giờ, mí mắt dính chặt không chịu thức dậy.
Sầm Duẫn nhìn sắc trời còn sớm, lôi nàng từ trong chăn ra, từ từ mặc quần áo cho nàng, lạnh lẽo bên ngoài chợt đánh úp lại, Ân Xu nhịn không được hơi run, hai tay che người, cuộn tròn.
Con ngươi Sầm Duẫn tối sầm lại, kéo tay nàng, hôn xuống.
Ân Xu cả kinh, phút chốc mở mắt, hoảng loạn đẩy hắn ra, “Hôm nay ngài không đi làm sao?”
Sầm Duẫn ngẩng đầu, liếʍ liếʍ môi, “Cho dù ta đi muộn, ai dám nói ta câu nào?”
Người này thật là ngông cuồng ngang ngược.
Cứ như thế, chờ Sầm Duẫn cưỡi ngựa đi Cẩm Y Vệ, quả nhiên đã muộn, Thận Thường theo phía sau hắn, lau mồ hôi trên trán, trời biết, khi hắn ở bên ngoài gọi công tử ra, ánh mắt kia của công tử như muốn gϊếŧ hắn. Hắn thở ra một hơi, vẫn là hy vọng công tử hồi phủ đi Cẩm Y Vệ.
Liên tiếp mấy ngày, ban đêm Sầm Duẫn đều ở lại ngõ nhỏ Phương Nguyệt.
Người trong Cẩm Y Vệ đều đã biết, gần đây đại nhân của bọn họ luôn bóp thời gian về sớm, thậm chí giờ về ngày càng sớm. Đại nhân bận rộn, một lòng bận việc công vụ Cẩm Y Vệ mọi người đều biết, mọi người chỉ cho là đại nhân có công vụ ngầm phải xử lý, không dám hỏi nhiều.
Chỉ có Thận Thường khổ không nói nổi. Còn Khổng Đuốc mỗi lần thấy Thận Thường đều phải lén hỏi vài câu, đều bị Thận Thường ậm ừ qua loa lấy lệ.
Xung quanh ngõ nhỏ Phương Nguyệt vốn rất ít hộ nhà, tiếng vó ngựa vang lên cũng không ai chú ý.
Hôm nay Sầm Duẫn hạ xưởng trị lại đi ngõ nhỏ Phương Nguyệt. Hôm sau nghỉ tắm gội, Sầm Duẫn sống đến ngày đêm đảo lộn.
Cho dù Ân Xu đoán trước sẽ như thế, nhưng cũng ăn không tiêu. Chờ đến mặt trời ló dạng, Sầm Duẫn còn ôm Ân Xu ngủ ngon lành.
Ân Xu tỉnh dậy trước, trong mắt nhập nhèm, nàng mơ hồ đẩy đẩy người bên gối, “Công tử, nên đi làm.”
Sầm Duẫn cũng mở to mắt, tỉnh táo hơn nàng rất nhiều, ôm chầm nàng, hơi thở nóng rực phả lên cổ nàng: “Hôm nay nghỉ tắm gội, ở cùng ngươi.”
Tới khi mặt trời lên cao, tà dương chiếu vào trong phòng, hai người mới ngồi dậy.
Ân Xu ngồi trước gương trang điểm, nhắm hai mắt, chống cằm, mặc Linh Hoàn đùa nghịch ở trên đầu nàng, cả người uể oải buồn ngủ.
Chải đầu sức lực lớn, kéo tóc đau nàng, nàng nhăn chân mày, khẽ nói, “Nhẹ chút.”
Thanh âm mang theo khàn khàn, là kết quả đêm qua người nọ làm xằng làm bậy.
Nàng vừa nói, động tác quả nhiên nhẹ rất nhiều. Tóc đen như mây tán loạn trên vai nàng, xúc cảm mềm nhẹ thật tốt.
Ân Xu cảm thấy hôm nay tay chân Linh Hoàn thô lỗ, chải hồi lâu cũng không thấy tốt hơn, nàng phất phất tay, “Thôi, không cần búi tóc, cho dù búi đẹp cũng bị tên Thế tử gia khốn nạn kia làm rối.”
Người phía sau không buông tay, tóc mây đen bóng cầm ở trong tay, như là sờ không đủ, Ân Xu cảm thấy không đúng, mở to mắt, lập tức tỉnh táo lại. Gương đồng phản chiếu người phía sau, đang cúi đầu thưởng thức tóc nàng.
Thấy nàng phát hiện, hắn hôn lêи đỉиɦ đầu nàng, đôi tay đặt ở trên vai nàng, trong mắt lộ ra nguy hiểm, “Ai khốn nạn?” Một bàn tay xoa khuôn mặt nàng, một bàn tay khác sờ soạng về phía eo nàng, chóp mũi hừ ra một tiếng “Hửm?”
Ân Xu chớp chớp mắt, ngoan ngoãn cười hì hì: “Ta khốn nạn, ngài đừng so đo với tiểu nữ tử.”
Sầm Duẫn cười nhạo nàng, “Miệng lưỡi trơn tru.”
Ân Xu bị hắn lăn lộn nhiều ngày, thật sự không muốn tiếp tục, đè tay hắn lại, “Công tử, chúng ta dùng bữa đi, Ân Xu đói bụng.”
Sầm Duẫn mới thu hồi tay, chặn ngang bế nàng lên, mổ môi đỏ của nàng một cái, “Tạm thời tha ngươi.”
Lại nói mấy đêm liên tiếp Sầm Duẫn đều ở lại ngõ nhỏ Phương Nguyệt, tắm gội cũng không rảnh nói gì đến hồi phủ, Hòa Hương trưởng công chúa không khỏi nghi ngờ, phái người hỏi thăm một phen, người trong Cẩm Y Vệ đều nói hắn thật sự bận rộn công việc không rảnh về nhà. Mà trưởng công chúa tất nhiên không biết, đây đều là Sầm Duẫn sắp xếp trước.
Tới ngày thứ hai không tắm gội, trưởng công chúa sắp xếp hoa yến ở quận vương phủ, ra lệnh cưỡng chế Sầm Duẫn hồi phủ.
Lúc này Sầm Duẫn đang chọn lựa dược liệu với Ân Xu, Thận Thường ở ngoài cửa do dự có nên vào hay không, bầu không khí bên trong rất hài hòa, nhưng lá thư trong tay cũng nóng phỏng tay. Hắn cắn răng một cái, gõ cửa, “Công tử, trong phủ gửi thư tới.”
Sầm Duẫn ngửi vị thuốc cay đắng trên tay, Ân Xu cầm khăn tẩm nước thuốc rửa tay cho hắn, nước thuốc này rửa sạch mùi thuốc. Đầu ngón tay trắng mềm nhẹ như gió xuân, Sầm Duẫn thư giãn trong lòng, lại nghe tiếng người ngoài cửa, chân mày nhíu lại, “Chuyện gì?”
Thận Thường cúi đầu, tận lực hạ thấp giọng, “Hôm nay ngắm hoa yến, trưởng công chúa lệnh ngài tức khắc trở về.”
Khăn trên tay Ân Xu hơi dừng, môi đỏ mỉm cười, tiệc ngắm hoa phải làm chuyện gì, trong lòng nàng hiểu rõ, là hắn tuyển thế tử phi.
Sầm Duẫn cũng im lặng, rũ mắt quan sát nữ lang trước mặt, tựa hồ từ ngày ấy cầu hắn lưu lại cùng nàng, nàng thật sự ngoan hơn nhiều.
Ân Xu rửa tay cho hắn xong, rũ mắt nói: “Ngài có việc, vậy đi trước đi.”
Ngón tay Sầm Duẫn nhéo mặt nàng, cười: “Giận?”
“Ân Xu nào dám giận ngài.” Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng khuôn mặt nhỏ nhăn lại, ngữ khí tủi thân, khiến lòng Sầm Duẫn sung sướиɠ, hắn vui vẻ.
Hắn cắn vành tai của nàng, “Buổi tối chờ gia.”
Trở về trong phủ, trước cửa đậu rất nhiều xe ngựa, Sầm Duẫn hơi nhíu mày đi vào cửa, ma ma bên người Hòa Hương trưởng công chúa nghênh đón, “Thế tử, ngài đã trở về, công chúa bảo ngài đổi xiêm y, đi Nguyễn Hương Các.”
Sầm Duẫn gật gật đầu, thuận miệng hỏi, “Hôm nay bao nhiêu người tới?”
Ma ma cười đáp, “Quận vương phủ chúng ta đưa thϊếp mời, tất nhiên là mời tất cả danh môn quý nữ Thượng Kinh, ít nhất cũng có mấy chục nhà.”
Bước chân Sầm Duẫn hơi ngừng, nghĩ đến một phòng oanh oanh yến yến không khỏi đau đầu, sao nhiều như vậy?
Xuyên qua hành lang gấp khúc, lại vòng qua mấy hồ nước đến Nguyễn Hương Các.
Mới vừa đi đến không xa, nghe bên trong truyền ra một trận tiếng cười.
Không biết quý nữ nhà ai nói “Người Thượng Kinh đều biết Tích Nhi tỷ tỷ biết Thục thêu, thêu nghệ số một ở Thượng Kinh, tỷ tỷ đừng khiêm tốn.”
Hòa Hương trưởng công chúa làm như có hứng thú, “Bổn cung già rồi, thời tuổi trẻ thêu nghệ không tốt, hiện tại cũng không học được, nhưng hy vọng người mới các ngươi tới dạy bổn cung thêu.”
“Công chúa ngài nói ngài già rồi, Uyển Nhi lại thấy không đúng, mẫu thân Uyển Nhi cực kỳ hâm mộ ngài, nghe nói Uyển Nhi tới hoa yến, kêu Uyển Nhi hỏi ngài phương thuốc dưỡng dung nhan đấy!”
Lời này lấy lòng Hòa Hương trưởng công chúa, không khí nhất thời náo nhiệt lên.
Sầm Duẫn vào cửa, bên trong tiếng cười đột nhiên im bặt.
“Nhi tử tới muộn, thỉnh mẫu thân thứ tội.” Sầm Duẫn khom người cúi đầu, dáng người cao lớn, hoa phục màu đen càng tôn lên sự kiêu căng, sắc mặt nhàn nhạt nhìn Hòa Hương trưởng công chúa, chung quanh các quý nữ trang điểm hoa hòe lộng lẫy, nhưng hắn nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Thế tử gia Quận vương phủ Thượng Kinh, môn đình hiển quý, mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng, là đối tượng ái mộ của các quý nữ, nhưng Thế tử gia hai mươi lăm, chưa cưới thê tử, khiến các cô nương không đợi nổi.
Lần này quận vương phủ mở hoa yến người sáng suốt đều nhìn ra được trưởng công chúa muốn tuyển phi cho Thế tử gia, hôm nay các quý nữ được mời đều dùng hết một thân thủ đoạn, quyết phải được Thế tử gia coi trọng.
Hòa Hương trưởng công chúa gọi người bày tòa, lại nói: “Đừng câu thúc, cứ tự nhiên đi.”
Tiếp nhận cái khay người hầu bưng tới, bên trên đặt một chồng sách, “Ngôn Chi, đây là một ít họa thơ, con nhìn xem?”
Danh môn quý nữ đang ngồi không khỏi khẩn trương, đó là họa và thơ các nàng vừa làm, ý của trưởng công chúa là muốn Thế tử gia tự mình lựa chọn.
Sầm Duẫn tùy tay cầm một tờ, nhìn lướt qua lại buông xuống nói, “Tạm được.”
Mỗi một tờ đều là một dạng khác nhau, ai cũng không biết tờ giấy đó của ai.
Có quý nữ đánh bạo nói: “Tiểu nữ tài hèn học ít, mong thế tử cho lời bình.”
Sầm Duẫn liếc nàng ta một cái, nàng ta e lệ ngượng ngùng, Sầm Duẫn cười “Biết tài hèn học ít, còn dám tới tìm ta nêu lời bình?”
Không khí nhất thời đông cứng, Sầm Duẫn buông tờ giấy trên tay xuống, khom người cáo lui.
Thế tử gia chỉ ngồi trong chốc lát, đã đi rồi, chúng quý nữ không khỏi mất mát.
Hòa Hương trưởng công chúa lúc này mới an bài đi hậu viện ngắm hoa.
Chờ hoa yến tan đi, Sầm Duẫn bị gọi vào chính sảnh.
Trước khi vào cửa, Sầm Duẫn giơ tay ý bảo Thận Thường, Thận Thường tiến lên, hắn nói “Sau nửa canh giờ, đi vào thông báo Cẩm Y Vệ có việc.”
Thận Thường theo Sầm Duẫn nhiều năm, tự nhiên biết ý của hắn, Cẩm Y Vệ nào có việc, đơn giản là tới lúc công tử phải về ngõ nhỏ Phương Nguyệt.
Hòa Hương trưởng công chúa cầm tập tranh quý nữ bà hợp ý ra, vẫy tay về phía Sầm Duẫn, “Hôm nay Ngôn Chi vừa ý cô nương nhà nào?”
Hòa Hương trưởng công chúa tạm thời không truy cứu việc hôm nay hắn vô lễ, cưới thê tử cho hắn mới là việc chính.
Sầm Duẫn bình tĩnh nói, “Toàn nghe mẫu thân làm chủ.”
Hòa Hương trưởng công chúa cũng không biết nên vui hay buồn, toàn nghe bà làm chủ cũng tốt, đang đúng ý bà, chẳng qua nhi tử cũng không đặt việc mình cưới thê tử ở trong lòng.
Bà lấy ra một bức họa, đưa tới trước mặt Sầm Duẫn, nói “Đây là đại tiểu thư nhà Từ thừa tướng, tài hoa rất nhiều, bộ dạng cũng thượng thừa, con xem coi thế nào?”
Sầm Duẫn nhìn thoáng qua, nhớ lại đây là người vừa vào cửa nói muốn phương thuốc dưỡng dung nhan sau đó lại cầu lời bình của hắn. Miệng lưỡi ba hoa, tài hoa nhiều sau khi nhập phủ, trong phủ cũng sẽ không an bình, huống chi, Từ thừa tướng dòng dõi cao, gia thế thâm hậu, lỡ như nàng ta lấy gia thế so đo với tiểu hồ ly thì làm sao bây giờ? Không có hắn che chở, tất nhiên không thể.
Hắn lắc đầu, tìm lấy cớ: “Quá xấu.”
Hòa Hương trưởng công chúa nhìn nữ tử trong họa, tuy không phải dung mạo thiên tiên nhưng cũng là xinh xắn như ngọc, không khỏi cảm thán ánh mắt nhi tử nhà mình quá cao.
Bà lại rút ra một bức họa đưa cho Sầm Duẫn, Sầm Duẫn có chút ấn tượng, là quý nữ biết Thục thêu, bà nói “Đây là tam tiểu thư nhà Trần thượng thư, ôn nhu hiền huệ, tri thư đạt lễ, lại biết thêu thùa, bộ dạng đẹp hơn đại tiểu thư lúc nãy nhiều, rất hợp tâm ý mẫu thân, con cảm thấy thế nào?”
Tuy biết Thục thêu nhưng không muốn khoe khoang, ngược lại khi hắn vào cửa, đôi mắt cũng không nhìn lên trên người hắn, dịu dàng đoan trang.
Sầm Duẫn nghĩ vậy, lần này gật đầu.
Hòa Hương trưởng công chúa thấy hắn cuối cùng cũng gật đầu, nở nụ cười, “Tiệc mừng thọ mười ngày sau, mẫu thân an bài hai người các con gặp mặt, thế nào?”
“Có thể.” Sầm Duẫn nói.
Hòa Hương trưởng công chúa còn muốn với hắn vài câu, Thận Thường đột nhiên vào cửa, khom người nói: “Công tử, Cẩm Y Vệ có chuyện quan trọng.”
Sầm Duẫn trầm giọng: “Đã biết.”
Thận Thường lui ra ngoài, Sầm Duẫn mặt lộ vẻ khó xử, “Mẫu thân, nhi tử cần phải về Cẩm Y Vệ xử lý công vụ.”
Liên tiếp mấy ngày không thấy người, Hòa Hương trưởng công chúa nổi giận, đập bàn, “Cả ngày ngươi đều bận, khi nào rảnh rỗi hồi phủ? Ngày mai ta tiến cung xin thánh chỉ của Thánh Thượng, điều ngươi ra Cẩm Y Vệ, tìm một chức quan rảnh rỗi mà làm.”
“Mẫu thân, nhi tử được Thánh Thượng tín nhiệm mới đảm nhiệm chức vị quan trọng, vì Thánh Thượng phân ưu, chính là trách nhiệm của thần, nhi tử không thể thoái thác.” Một phen lời nói làm Hòa Hương trưởng công chúa động dung, quận vương phủ chỉ trung thành với Thánh Thượng, không tham dự tranh giành đảng phái, mới không suy tàn, tuy bà giận nhưng lúc này cũng không làm được gì.
“Đợi nhi tử bận việc xong, nhất định trở về với mẫu thân.” Sầm Duẫn lại nói thầm, đến lúc đó, tiểu hồ ly cũng nên nhập phủ.
Lần này Thận Thường vẫn chưa nói dối, mà là Cẩm Y Vệ thật sự có việc, Giang Hoài Sơn đã chết trong ngục.
Nguyên nhân chết không rõ.
Sầm Duẫn vào ngục, sau khi khám nghiệm thi thể, cũng không tra ra kết quả. Cũng không biết nguyên nhân chết.
Hắn hoài nghi Cẩm Y Vệ có nội gián, đã nhiều ngày Sầm Duẫn âm thầm tra rõ Cẩm Y Vệ, tuy có, nhưng giờ phút này không nên rút dây động rừng.
Bận đến ban đêm, Sầm Duẫn mới lên ngựa trở về ngõ nhỏ Phương Nguyệt.
Hộ nhà bên trong ngõ nhỏ rất ít, vào thời gian cấm đi lại ban đêm đã sớm không có người, chỉ có tiếng vó ngựa lộc cộc, liên tục không ngừng, nóng nảy mà lại bức thiết.
Trước nhà trong có một cái đèn l*иg mờ nhạt, ánh đèn mỏng manh chiếu rọi trên sườn má nữ lang, nữ lang mặc áo váy hồng nhạt, ống tay áo bay bay theo gió, cánh tay tinh tế gầy yếu giống như lưu li dễ vỡ.
Hắn ném dây cương cho Thận Thường, đi nhanh vào, cởϊ áσ ngoài phủ lên người Ân Xu, “Sao không đi vào?”
Ân Xu chưa phản ứng kịp người lại tới nhanh như vậy, nàng nhất thời ngơ ngẩn, đôi mắt ngơ ngác nhìn hắn, lẩm bẩm nói “Là ngài nói Ân Xu chờ ngài mà!”
Sầm Duẫn bị nàng chọc giận cười “Nếu ta không tới, ngươi sẽ đứng một đêm chờ ta?”
Ân Xu gật đầu.
Sầm Duẫn mím môi mỏng, hắn nói nàng chờ, nàng lại thật sự một mình chờ ở trước cửa, đêm lạnh như vậy cũng không biết đi vào. Trong lòng thế nhưng sinh ra chua xót. Chua xót rồi lại có một tia ngọt ngào, như là ăn nhầm mật đường, xưa nay hắn không thích ngọt, thế nhưng bắt đầu quyến luyến loại hương vị này.
Một nụ hôn rơi trên trán nàng, vô cùng mềm nhẹ, trong mắt hàm chứa ý cười, lưu luyến nhìn nàng. Duỗi tay ôm nàng vào trong lòng ngực, sờ đến độ ấm người trong lòng ngực, lành lạnh rồi vẫn là lạnh, ánh mắt hắn trầm xuống, cau mày, nói “Lại phát bệnh?”
Ân Xu gật đầu.
“Hồ đồ!” Sầm Duẫn quát lớn một tiếng, chặn ngang bế nàng lên, đưa vào trong phòng, “Phát bệnh cũng không biết phái người đi tìm ta!”