- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Câu Được Hoa Hoa Công Tử
- Chương 4
Câu Được Hoa Hoa Công Tử
Chương 4
Thật thoải mái!
Đêm qua, khắp nơi yên tĩnh, chỉ có lá cây xào xạc cùng tiếng sóng vỗ bờ.
Lắng nghe âm thanh từ thiên nhiên, Vũ Khiết vừa nhắm mắt đã ngủ rất say, ngủ suốt mười tiếng mới chợt tỉnh giấc.
Không cần phải đếm cừu, cũng không cần thuốc an thần, đây là lần đầu tiên từ sau khi chia tay Nhan Lập Khải, cô có thể ngủ một giấc yên bình.
Có lẽ là do sức mạnh của thiên nhiên! Ở trong hoàn cảnh tươi đẹp thảnh thơi thế này, tâm hồn Vũ Khiết khó có dịp được thả lỏng.
Tắm rửa xong, cô thay một bộ quần áo thể thao khỏe khoắn, tập vài vận động tác cho khỏe người, mới đi tới nhà ăn.
Gần tới nơi, hương thơm café và bánh bao lan tới.
Ngửi được mùi ngon, Vũ Khiết không khỏi cảm thấy dạ dày xôn xao, ừng ực vang dội, cuối cùng cũng có cảm giác đói bụng ghê gớm.
Chuyện chia tay khiến cô ăn không ngon ngủ không yên, bây giờ thân thể của cô cũng có thể khôi phục bình thường.
Vui vẻ đi vào phòng ăn, cô cầm món trứng cuộn phương tây cùng bánh sừng bò, đi theo nhân viên phục vụ lấy một tách café.
Cô hít hà hương café thơm nồng.
A...Đây chính là hương vị của hạnh phúc!
Cô cảm thấy thật thỏa mãn, cầm tách đường lên, bắt đầu đặc chế café “Đinh thị”.
Bất chợt –
“Em lại muốn uống trộm café hả?” Một thanh âm cười như không cười vang lên.
Quỷ mặt dày...
Nghe thế, cô miễn cưỡng ngẩng đầu lên, “Ai uống? Tôi chỉ nhìn không được sao?”
“Lừa gạt ai đây?” Nhan Lập Khải ôm Đường Tĩnh Tĩnh đứng bên cạnh bàn cô.
“Thế sao phải cầm sữa tươi với lọ đường, nói dối cũng phải viết bản nháp chứ?”
“Hừ, mắc mớ gì tới anh?”
Quả nhiên, hai người kia cãi nhau, đầu giường đánh, cuối giường hòa, nhìn anh và Đường Tĩnh Tĩnh thân mật, lòng tốt của cô lại ít đi phân nửa.
“Tại sao lại không liên quan đến anh?” Thần sắc Nhan Lập Khải bình tĩnh, không có nửa điểm tức giận. “Nếu em ngã bệnh, sẽ ảnh hưởng tới tiến độ tung ra sản phẩm của chúng ta, nói gì thì nói, anh cũng phải quan tâm đến sức khỏe của em.”
Lời còn chưa dứt, Nhan Lập Khải đã kéo Đường Tĩnh Tĩnh ngồi xuống cạnh bàn cô.
Vũ Khiết nhìn anh chằm chằm, “Khắp nơi đều có chỗ ngồi, anh ngồi cạnh tôi làm gì?”
“Như vậy mới có thể đảm bảo em không uống trộm café!” Anh cười cười đáp lời.
“Hừ!” Quay mặt đi, thầm hỏi thăm tổ tông tám đời nhà anh, cô chuyên tâm ăn bánh sừng bò của mình, không thèm để ý tới anh.
Mặc dù, không cam tâm ngồi bên cạnh Vũ Khiết, nhưng Đường Tĩnh Tĩnh vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, mặc dù từ hôm qua cô và Nhan Lập Khải đã hòa hợp trở lại, nhưng mà tràng bạo phong kia, vẫn để lại dư âm khiến cô khϊếp sợ. Cô ta cuối cùng cũng hiểu rõ, người đàn ông này, căn bản không thích cô ta làm nũng, om sòm la lối, cô ta dĩ nhiên sẽ không ngu tới mức, mới cách ngày, lại tìm chuyện chọc giận anh.
Lòng thù hận với Vũ Khiết chỉ có tăng chứ không giảm.
Nhan Lập Khải thà hủy bỏ hợp đồng với cô ta, chứ nhất định không chịu thay Vũ Khiết. Trừ bên ngoài không cho cô ta mặt mũi, bên trong chứng tỏ trong lòng anh cô ta không quan trọng bằng đối phương. Cho dù hôm qua, Vũ Khiết giải vây cho cô ta, nhưng Đường Tĩnh Tĩnh vẫn nghiến răng nghiến lợi.
“Tổng giám đốc Nhan, buổi sáng tốt lành! Mọi người, buổi sáng tốt lành!” Lúc này, chủ nhận bộ phận tuyên truyền bưng khay thức ăn, đột nhiên xuất hiện, “Nơi này có người ngồi sao?”
Anh chỉ vào chỗ ngồi đối diện Vũ Khiết.
“Không có.” Vũ Khiết vội chào hỏi, “Không có ai, mời ngồi.”
“Vậy sao?” Mặt chủ nhiệm Lương hớn hở, “Vậy anh cũng không khách khí!”
Hôm qua thấy được mị lực của mỹ nữ Đinh Vũ Khiết, coi như không theo đuổi cô, có thể tiếp cận cô cũng tốt.
Sắc mặt Nhan Lập Khải trầm xuống.
Tên sắc lang này rốt cuộc muốn làm gì?
“Lập Khải, anh không đi lấy đồ ăn sao?”, Đường Tĩnh Tĩnh lên tiếng nhắc nhở anh.
“Em bưng tới giúp anh.” Anh một chút cũng không muốn rời khỏi chỗ này.
Nghĩ đến việc tên sắc lang này bình luận Vũ Khiết, trong lòng lập tức vang lên chuông báo động, vẫn là ở chỗ này theo dõi nhất cử nhất động của tên đó mới an tâm được.
“Vậy cũng được.” Bĩu môi, trong lòng Đường Tĩnh Tĩnh tức giận rời đi.
Cô biết, mấy ngày nay phải ngoan ngoãn, bằng không chiếc ghế phu nhân Tổng giám đốc còn chưa kịp tới gần, đã bị anh quăng khỏi cửa.
“Đinh tiểu thư tối qua ngủ ngon giấc không?” chủ nhiệm Lương nhét bánh bao vào miệng, hỏi.
“Cũng không tệ lắm.” Vũ Khiết mỉm cười trả lời, “Ở nơi này còn không ngủ ngon, vậy thì hỏng bét.”
“Quả vậy.” chủ nhiệm Lương gật đầu đồng ý, lại cầm chiếc bánh bao nữa. “Mấy ngày trước nhìn khí sắc em rất kém, hôm nay đã khác, quả là dung quang tỏa sáng, thần thái sáng láng, em ở nhà ăn này là mỹ nữ xinh đẹp nhất rồi.”
“Anh nói đùa.” Vũ Khiết che miệng cười khẽ, “Anh quên ở đây chúng ta còn có một đại minh tinh sao? Người ta vừa xinh đẹp lại trẻ trung, em lấy gì ra so cùng cô ấy chứ?”
Trong lúc nói, cố tình liếc mắt về phía Nhan Lập Khải bên cạnh, chỉ thấy gương mặt anh lạnh lẽo, vạn phần không vui.
“Cũng chưa chắc.” Còn chưa phát hiện ra ông chủ khác thường, chủ nhiệm Lương lắc đầu phản đối, “Em nghe qua câu ‘phong tình vạn chủng’ chứ?” Anh giơ tay làm tư thế khoa trương, “‘Phong tình vạn chủng’ là cần tích lũy theo năm tháng, là một vẻ đẹp thành thục, hoàn toàn khác vẻ đẹp trẻ tuổi của thiếu nữ.
“Như vậy anh nói xem, thành thục tốt hơn, hay là trẻ tuổi tốt hơn?” Vũ Khiết cố ý hỏi anh.
“Đương nhiên là...” Ý thức kịp ông chủ đang bên cạnh, Chủ nhiệm Lươngcố gắng đem câu, “Thành thục tốt” nuốt trở về, “Đương nhiên là mỗi người một vẻ. Trẻ trung có cái đẹp của trẻ trung, thành thục có cái đẹp của thành thục.
Biết ông chủ thích những cô gái trẻ trung xinh đẹp, anh có ngu mới dám chê bai thẩm mỹ của ông chủ.
“Không ngờ cậu mồm ngoa mép giải thế.” Nhan Lập Khải lạnh lùng thốt, “Sao lúc họp không nghe cậu nói nhiều như vậy.”
Nhìn tên tiểu tử này mang theo ý đồ háo sắc, còn nói nói cười cười cùng Vũ Khiết, làm cho nội tâm anh vô cùng khó chịu.
“A, tôi...” Ông chủ đột nhiên mở miệng, Chủ nhiệm Lươngkhông khỏi hoảng hốt, không cẩn thận bị nghẹn bánh bao.
“Khụ...khụ...khụ”. Anh thanh cổ họng, liều mạng ho khan. “Nước... Nước...”
Bây giờ, anh cần nhất một ly nước, không may trên bàn chỉ còn duy nhất tách café của Vũ Khiết. Chuyện cấp bách, cô chỉ có thể đưa cho anh tách café của mình. Mà trên bàn Nhan Lập Khải có ly nước, anh lại vẫn khoanh tay đứng nhìn, giống như thoải mái xem kịch vui.
“Anh uống tạm cái này”. Bất đắc dĩ, cô đưa cho anh ta tách café của mình.
“Tôi pha thêm sữa và đường rồi, sẽ không đắng đâu.”
Dù sao có nước là tốt rồi. Chủ nhiệm Lươngđoạt lấy café, uống ừng ực vài ngụm.
“Khụ khụ... Tốt hơn nhiều, tốt hơn nhiều... Cảm ơn em.” Ho xong, anh cuống quít cảm tạ Vũ Khiết.
“Không có việc gì là được rồi.” Cô cười cười, “Café uống được không?”
“Dĩ nhiên là ngon.” Mới bị sặc đến khổ sở, anh nào có tâm tình thưởng thức café ngon hay dở, có điều về tình về lý, vẫn nên khen mới được.
Để chứng minh mình không nói dối, Chủ nhiệm Lươngbưng lên tách café uống một ngụm lớn.
“Uống ngon, rất tuyệt”
Thấy thế, khuôn mặt tuấn tú của Nhan Lập Khải lập tức biến sắc.
Tên khốn đáng chết, dám uống café của anh?
Anh chọn vị trí này, nói dễ nghe là giám thị Vũ Khiết, kỳ thực là muốn tìm cơ hội vụиɠ ŧяộʍ thưởng thức tách café tự cô pha chế.
Thế nhưng bây giờ tách café lại vào bụng tên khác.
Thật là đáng chết!
“Lập Khải, anh sao không ăn một chút gì đi.” Vừa bưng thức ăn tới, Đường Tĩnh Tĩnh cầm một chiếc bánh bao nhét vào tay anh, “Anh ăn một chút đi, ngon lắm đó.”
“Được.”
Thần sắc Nhan Lập Khải có mấy phần không kiên nhẫn, cho dù chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng cũng không qua được mắt hồ ly của Đường Tĩnh Tĩnh.
Rốt cục xảy ra chuyện gì?
Mới vừa rồi còn vui vẻ, sao giờ đã mất hứng?
Đối với phản ứng cảm xúc của Nhan Lập Khải, Đường Tĩnh Tĩnh có chút mơ hồ, cho nên cô ta vừa nhìn thấy Đinh Vũ Khiết và Chủ nhiệm Lươngngồi cạnh đang nói cười vui vẻ, cô ta lập tức cảm nhận được, Nhan Lập Khải bị người phụ nữ này ảnh hưởng.
Người phụ nữ đáng ghét này.
Đường Tĩnh Tĩnh cực kỳ ghen tức.
“Tôi muốn đi lấy nước trái cây.” Lúc này, Vũ Khiết đứng dậy, “Anh có muốn tôi mang giúp hay không?” Cô hỏi Lương chủ nhiệm.
“Được! Đồ uống mỹ nữ mang là tốt nhất.” Người đẹp lại có thể nguyện ý phục vụ anh, tim chủ nhiệm Lương không khỏi nở đầy hoa.
Nhan Lập Khải hừ một tiếng, sắc mặt càng khó coi hơn, cũng không tiện mở miệng nói thêm gì.
Anh có thể nói gì?
Cùng lắm, anh và Vũ Khiết cũng chỉ là quen biết cũ mà thôi, dù sao hai người cũng đã đường ai nấy đi.
Mọi người đều mang tâm sự trong lòng, không ai chú ý đến phía dưới bàn, một cái chân vụиɠ ŧяộʍ đưa ra.
Đường Tĩnh Tĩnh giả bộ ngoan ngoãn ăn uống, nhưng lúc Vũ Khiết đi ngang qua, đưa chân ngáng cô.
“A!” Giữa tiếng thét thê thảm, Vũ Khiết lảo đảo, cả người ngã xuống.
“Em không sao chứ? “
“Em vẫn tốt chứ?
Hai người đàn ông đồng thời chạy về phía cô, ngay cả tên đầu sỏ gây ra, cũng đứng dậy quan tâm – có tật giật mình bao giờ cũng đến hiện trường vây xem.
“Không sao, không sao...” Cầm lấy tay trái bị thương, cô miễn cưỡng đứng dậy.
Quái, vừa rồi cô đạp phải cái gì? Chẳng lẽ là chân bàn?
Quơ quơ, đầu đang ong ong, cô xác định không phải như thế, đau đớn dữ dội làm tay trái tê dại.
“A, em chảy máu. “chủ nhiệm Lương giật mình sợ hãi.
“Để anh xem.” Nhan Lập Khải bất chấp, cầm tay trái của cô, xem xét cẩn thận. “Chân có đau hay không? Có bị trật hay không?” Mắt thấy cô bị thương, những giận dữ vừa rồi nháy mắt tiêu tan, thay vào đó là quan tâm, lo lắng.
Chứng kiến thần sắc Nhan Lập Khải khẩn trương, Vũ Khiết hơi giật mình, cũng có chút vui mừng, anh quan tâm vẫn chạm tới tiếng lòng yếu ớt, cùng thần kinh nhạy cảm của cô.
A, may mắn.
Trừ tay trái chảy máu, các bộ phận còn lại cũng không có gì đáng ngại.
Nhan Lập Khải rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Anh dẫn em đi bôi thuốc.” Thấy ông chủ lôi kéo tay người đẹp, chủ nhiệm Lương cũng nhao nhao muốn thử.
“Không cần, để tôi đưa cô ấy đi.” Chuyện này Nhan Lập Khải đương nhiên sẽ không nhân nhượng.
“Không sao đâu! Ông chủ cứ bồi Đường tiểu thư ăn điển tâm, tôi đảm nhiệm chức trách bồi Đinh tiểu thư là được rồi.” chủ nhiệm Lương tự ình thông minh an bài.
“Đúng vậy, cứ để Chủ nhiệm Lươngbồi Đinh tiểu thư là được.” Đường Tĩnh Tĩnh ở bên hát đệm, cô ta chỉ muốn chỉnh Vũ Khiết, không phải chế tạo cơ hội cho bọn anh.
“Tôi nói không cần là không cần.” Nhan Lập Khải nghiêm mặt, trên mặt rõ ràng hai chữ, “Anh dám”, tranh cùng tôi cũng phải xem sắc mặt tôi. “Không cần để ý đến tôi, hai người tiếp tục ăn sáng đi.”
Cũng không quản Vũ Khiết có nguyện ý hay không, anh đỡ bờ vai cô dời đi.
Trước khi đi, anh cũng không quên thưởng cho chủ nhiệm Lương ánh mắt khinh thường.
Xoạt! Vẻ mặt đó cũng quá kinh khủng rồi.
Toàn thân run rẩy, thần kinh yếu ớt của chủ nhiệm Lương lại bị đả kích sâu sắc.
***
“Còn đau không?” Nhan Lập Khải đưa Vũ Khiết về tới phòng, lấy hòm thuốc, thay Vũ Khiết sát trùng vết thương.
“Đau...” Cồn chạm phải vết thương, cô đau đến nhíu mày.
“Chịu khó một chút, một ít nữa thôi... vù vù...” Anh đau lòng thổi nhẹ vết thương, nghĩ cách giúp cô giảm nhẹ đau đớn.
Đợi khử trùng xong, anh lấy băng OK trong hòm thuốc, tỉ mỉ dán lên.
“Ừm, như thế là được rồi.” Giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật của mình, anh gật đầu hài lòng.
“Cảm ơn anh”. Cõi lòng cô ngập tràn cảm kích nói cảm ơn.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt cô chưa từng rời khỏi người anh, mỗi cái giơ tay nhấc chân của anh toàn bộ đều rơi vào trong mắt cô.
Cô biết anh có một mặt ôn nhu săn sóc này, tuy rằng không ngờ, sau khi hai người chia tay, anh còn có thể khẩn trương, quan tâm, tỉ mỉ chăm sóc cô như vậy.
Có lẽ...
Anh có thể... còn thích cô hay không? Chia tay là vì suy nghĩ cho hạnh phúc của mình, hay là vì trong thời gian ngắn anh còn chưa muốn kết hôn?
Nếu thật là như vậy...
Nghĩ tới đây, trái tim cô lại không tự chủ tăng thêm mấy nhịp.
Vậy anh cần gì phải chia tay với cô?
Ngoài anh ra, ai cũng không có khả năng khiến cô động lòng, càng chưa nói đi vào lễ đường kết hôn, chia tay chỉ khiến cô thống khổ, làm sao có thể nói hai từ hạnh phúc?
Có lẽ cô nên nói cho anh tiếng lòng của mình mới phải.
“Em vẫn ổn chứ?” Anh ngồi xổm xuống, đưa mắt nhìn cô, “Sao không nói chuyện? Sẽ không phải là bị ngã hóa đần chứ?”
“Tôi...” Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy đôi đồng tử tĩnh mịch, bên trong ngập tràn nụ cười cùng quan tâm lo lắng.
Haizz, cô cỡ nào mong muốn trở về bên anh, ôn lại nụ hôn ngọt ngào cuồng dã cùng l*иg ngực ấm áp, mạnh mẽ kia. Cho dù không có cách nào thiên trường địa cửu, chỉ mong đã từng có được.
Chỉ cần có thể tiếp tục một ngày thì một ngày.
“Anh...” Cô quyết định hỏi anh cho rõ ràng, “Vì sao anh đối tốt với tôi như thế?”
“Em là nói?” Anh không biết định nghĩa đối “tốt” của cô là như thế nào.
“Anh...” Vũ Khiết chần chờ, bận rộn tìm từ thích hợp để miêu tả, “Anh đưa tôi về phòng, còn tỉ mỉ thoa thuốc giúp tôi.”
“Như vậy là đối tốt với em sao?”
Anh không nhịn được nhếch khóe miệng.
“Không đúng sao?” Cô đỏ mặt, có chút lúng túng.
Chăm chú nhìn cô hơi ngượng ngùng, hai má trắng hồng, tim anh không khỏi đập thình thịch, trực giác mách bảo muốn đi lên hôn lên cánh môi anh đào đang hé mở kia.
“Anh...” Mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của anh đang tiến lại gần, cô kìm lòng không được thì thào, “Anh...Thích tôi sao?”
“Thích...” Nhan Lập Khải hơi thất thần.
“Vậy anh...” Tay cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, “Vậy sao lại muốn chia tay với em?”
Chia tay?
Hai chữ này, không khác gì sấm động trời cao, khiến Nhan Lập Khải lập tức tỉnh táo.
Anh đang làm gì?
Phát hiện môi anh cùng cô cách nhau chưa đến năm phân, anh vội vàng lui về phía sau.
Phù, may là anh kịp tỉnh táo lại, nếu không lại tạo ra sai lầm lớn, hai người đã đường ai nấy đi, anh sao có thể có ý nghĩ không an phận được chứ?
“Anh nói rồi.” Anh đứng dậy, tạo khoảng cách với cô. “Chia tay là vì suy nghĩ cho hạnh phúc của em, tự anh biết mình là hạng người gì, tự nhận là không có biện pháp mang hạnh phúc tới cho em, em đáng giá có được một người đàn ông tốt hơn anh trăm ngàn lần yêu thương em.”
“Vậy sao không hỏi tôi, cái gì mới khiến tôi hạnh phúc?” Cô siết chặt bàn tay, “Xin đừng tùy tiện quyết định thay người khác.”
“Anh có sao? “Anh lắc đầu, “Hôn nhân và con cái là tiêu chuẩn hạnh phúc của hầu hết phụ nữ, là xã hội định nghĩa, không phải thứ anh có thể làm được.”
“Nếu như anh nhận định điều tôi muốn là hôn nhân, vậy anh sai mười phần rồi, hiện giờ tôi không muốn kết hôn, hơn nữa...”
“Đó là bởi vì em chưa tìm được đối tượng thích hợp.” Anh ngắt lời cô. “Chỉ khi chúng ta chia tay, em mới có cơ hội gặp gỡ người đàn ông khác, ở cùng anh, chỉ làm chậm trễ em thôi.”
“Anh...”
Cô cỡ nào muốn cho anh biết tình cảm của bản thân, nói cho anh, cô không muốn hôn nhân, con cái, cô chỉ cần ở bên cạnh anh, thế là đủ rồi.
Nhưng mà lòng tự ái, không cho phép tiết lộ quá nhiều tâm tư của mình.
Anh đã cố tình chia tay, cô còn mặt dày níu kéo làm gì?
Tuy anh nói thích cô, nhưng chỉ là yêu thích có giới hạn, nếu không sao anh có thể giao cô cho người đàn ông khác?
Dù là với cô, hay những người phụ nữ từng ở bên anh, yêu thích trong miệng anh, không phải giống nhau sao, đều chung một loại mà thôi, không phải vì ở chung lâu mà khác biệt, cho nên mới có thể chia tay cô.
Cô ở trong lòng anh không có vị trí gì đặc biệt.
“Không cần nói nữa, tôi hiểu ý của anh.” Vốn dĩ cô còn ôm chút hi vọng, nhưng mộng đẹp hoàn toàn tan vỡ.
Cứ tưởng rằng, trong lòng anh, cô có chút khác biệt, không ngờ...
Nếu anh không cần mình, cô cần gì phải lấy mặt nóng dán mông lạnh?
“Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?” Thấy sắc mặt cô không tốt, Nhan Lập Khải trầm giọng hỏi, vô cùng không muốn giống như lúc trước, cô coi anh như kẻ qua đường.
“Đó là đương nhiên.” Cô lạnh lùng thốt. “Dù sao anh cũng rất tốt với tôi. Đúng không?”
Nôn, chia cũng chia rồi, người đàn ông này cần gì phải đối tốt với cô. Rỗi hơi săn sóc khiến cho cô hiểu lầm nghiêm trọng.
“Tôi không sao rồi, anh có thể đi.”
Vũ Khiết cúi đầu sửa sang lại hòm thuốc, không thèm liếc anh một cái.
“Nhưng mà...” Bản năng, anh muốn lưu lại chăm sóc cô.
“Nhưng nhị cái gì?” Giọng cô càng lạnh hơn, “Bạn gái Đường muội muội của anh đang còn chờ ở nhà ăn, người anh nên bồi là cô ấy, không phải tôi.”
Anh lại quên mất Đường Tĩnh Tĩnh.
Liếc nhìn cô, Nhan Lập Khải cũng không nhiều lời nữa, chẳng qua là lẳng lặng rời khỏi phòng của Vũ Khiết.
Biết rõ mình không còn lý do gì để lưu lại, nhưng trái tim mất mát không cách nào lái đi được.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Câu Được Hoa Hoa Công Tử
- Chương 4