Câu Được Con Rùa Vàng

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dịch giả: Thanh Loan Nhiều khi cuộc gặp gỡ anh chàng định mệnh trong đời bạn rất là....... Nói đúng ra bạn chẳng thể nào mong mỏi một anh chàng điển trai cưỡi trên lưng con người trắng tiến đến bên bạ …
Xem Thêm

Chương 10: Sẽ có người phụ nữ dám ra tay với anh 3
Lệ Lệ tỏ ra vô cùng cảm kích trước sự giúp đỡ của tôi, nói rằng muốn hẹn tôi ra ngoài ăn cơm để cảm ơn nhưng tôi từ chối, nói rằng sau này cô ta chỉ có thể dựa vào khả năng của chính bản thân, Lâm Diệu không phải là loại dễ tán tỉnh đâu. Tôi không nói hé răng chuyện Lâm Diệu là con riêng cho cô ta biết, cũng không nhẫn tâm nói ra thực rằng Lâm Diệu chẳng có ý gì với cô ta. Thực ra tôi cũng sợ ngộ nhỡ Lâm Diệu có tình cảm với người ta thật lại bị tôi phá hoại, thế chẳng phải thành người có tội hay sao! Giờ tôi chỉ có thể giữ im lặng mà thôi.

Sau bữa tiệc hôm ấy, tôi và Lâm Điệu bắt đầu chiến tranh lạnh. Thực ra cũng không hẳn là chiến tranh lạnh, chỉ có điều anh ta chẳng buồn đếm xỉa gì đến tôi nữa. Thỉnh thoảng lúc tâm trạng tốt tôi có chủ động chào hỏi anh ta, nhưng anh ta cứ coi như không nhìn thấy tôi vậy. Hầy, những đứa trẻ con một, tính cách thường lập dị như vậy đấy.

Trong khoảng thời gian này tôi cũng không gây chuyện gì thêm, chỉ ngoan ngoãn làm đúng bổn phận của mình, chẳng phải Bầu Trời đã bảo tôi đừng có ôm rơm nặng bụng rồi sao?

Lệ Lệ gần đây bắt đầu tiếp cận Lâm Diệu bằng cách cầm hình vẽ đến hỏi Lâm Diệu như với tôi trước đây. Tôi âm thầm quan sát phản ứng của Lâm Diệu, anh ta chỉ nói dăm ba câu chẳng nóng chẳng lạnh rồi tìm cách đuổi Lệ Lệ đi, sau đó ngoảnh phắt nhìn sang tôi, bắt quả tang tôi đang nhìn trộm anh ta, liền cười khinh khỉnh.

Tôi thấy đầu óc rối bời, anh ta sao càng lúc càng khó nắm bắt thế nhỉ? Trưng cái bộ mặt khó hiểu ấy ra để dọa ai chứ? Bà đây còn lâu mới sợ nhé! Tôi không ngồi yên được nữa, liền đứng bật dậy, bắt đầu nói chuyện phiếm:

- Bình ơi, trong nhà vệ sinh hết giấy rồi à?

- Làm sao tôi biết được? - Cô Bình ngây ra.

- Chẳng phải cô vừa đi vệ sinh sao?

- Người vừa đi chẳng phải là cô sao?

- À, tôi nhớ nhầm!

Nghe thấy tôi "à" lên một tiếng, cả văn phòng cười ầm lên, bao gồm cả Lâm Diệu.

Khóe miệng tôi khẽ giật giật. Sao dạo này mình hay hâm hâm thế nhỉ? Đều tại cái tên Lâm Diệu ấy gây ra. Tôi sẽ không bao giờ quan sát hai người bọn họ nữa, cứ để cho mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên đi. Cứ như vậy, tôi và Lâm Diệu duy trì trạng thái chiến tranh lạnh cho đến tận lúc Mạc Lãnh cưới.

Nhận được tin mừng nửa tháng nữa Mạc Lãnh sẽ kết hôn, tôi nhắm mắt lại, cố găng để sự ghen tỵ của mình không bộc lộ ra ngoài.

- Nhân lúc tớ chưa phát điên, cậu mau biến đi!

- Con ranh! - Mạc Lãnh ôm lấy tôi, nói. - Đàn bà mà, lúc nào

tớ cũng mong mình có thể nói với cậu câu này! Khi nào thì cậu lấy chồng đây, tớ rất muốn nhìn thấy cậu sống thật hạnh phúc!

Hầy, đừng nói là đàn ông, ngay cả một người đàn bà như tôi cũng không thể chống lại sự cám dỗ này.

- Đừng có mong tớ sẽ tặng quà! Đừng có mong tớ sẽ ăn ít! Đừng có mong tớ dẫn bố mẹ tớ đi cùng! Đừng có mong...

- Được rồi được rồi! Tớ chỉ mong cậu làm phù dâu cho tớ có được không?

- Được, đừng có mong tớ ăn diện đến nâng váy cho cậu!

Thực ra trong lòng tôi rất vui, Mạc Lãnh cuối cùng cũng lập gia đình rồi, như vậy có nghĩa là sau này tôi tha hồ hoành hành trong công ty. A ha ha, ông trời quả là có mắt!

Mẹ ơi, ông trời ơi... con cũng phải cố gắng để lấy chồng thôi!

Ngày tổ chức hôn lễ, tôi cố tình chải chuốt rất tỉ mỉ. Cái gì có thể phô bày nét đẹp tôi đều đeo lên người, cái gì có thể che đi khuyết điếm tôi đều trát lên mặt, dù sao cũng đâu phải tôi bỏ ra. Hầy, nhờ đó mà cái mặt tôi trông cũng chẳng đến nỗi nào. Đúng là phép lạ biến vịt thành thiên nga.

Tôi chưa kịp vui hết đã thấy khuôn mặt đểu cáng của Lâm Diệu xuất hiện, anh ta đang đứng dựa vào cửa, cười tinh quái với tôi.

- Nhìn gì mà nhìn, chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ à? - Chẳng phải anh không đếm xỉa đến tôi nữa sao? Hừ, còn lâu tôi mới chịu thua nhé!

- Tôi đang chờ phù dâu của tôi! - Lâm Diệu cười khẩy.

- Hả, ý của anh là, anh là phù rể ư? - Tôi hoang mang.

- Tôi có ý đó đấy! Hơn nữa lại vô cùng rõ ràng! – Lâm Diệu không lạnh lùng nữa, xem ra anh ta định bắt tay giảng hòa với tôi rồi, hoặc cũng có thể anh ta đang gặp phải một khách hàng nào đó không thể giải quyết được. Cho dù thế nào đi chăng nữa, khuôn mặt kia cũng rất đẹp trai! Tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái. Đúng là con riêng có khác, tiếp cận người khác cũng có chiêu cả, mới có mấy ngày mà đã thân thiết với Bầu Trời đến vậy rồi.

Chủ trì hôn lễ đang khua môi múa mép, cô dâu chú rể tiến vào lễ đường trước ánh mắt quan sát của mọi người, tôi với Lâm Diệu đóng vai trò là chân lon ton, rót rượu, đưa hoa, đưa nhẫn cưới... mệt đến toát mồ hôi. Thủ tục lằng nhằng mất cả buổi sáng, tôi đứng trên đôi giày cao đến mười phân mà chân như tê dại. Tôi hận bản thân vì sao cứ muốn cao hơn cô dâu mà tự đi giày vò bản thân như thế này cơ chứ? Cho dù có cao hơn cô dâu thì mày cũng đâu đẹp bằng đâu? Cho dù có đẹp hơn cô dâu đi nữa thì cô dâu cũng đâu phải là mày? Tôi ân hận quá, đức Chúa nhân từ ơi, hãy cứu lấy con!

Đợi hôn lễ hoàn tất, khách khứa cơm no rượu say ra về, tôi mới lao đến cái ghế dựa như lao vào Bồ Tát sống, ngồi

phịch xuống ghế không muốn đứng lên nữa.

- Sao thế? - Lâm Diệu nhíu mày hỏi.

- Hãy cho tôi bát cơm trắng, tôi sẽ hôn lên chân của anh! -

Tôi ngẩng đầu yếu ớt nói. - Mau đi đơm cho chị bát cơm đi, chị sẽ mua kẹo cho mà ăn, nhé!

Lâm Diệu cười xòa, cầm lấy bát của tôi và đi về phía nồi cơm.

Tôi ăn ngấu nghiến như hổ đói, chén liền một lúc ba bát cơm đầy, lau sạch dầu mỡ trên môi rồi toét miệng cười.

- Đi thôi, mọi người về hết cả rổi, về nhà thay quần áo nghỉ ngơi một lát, tối nay vẫn còn phải đi đỡ rượu cho họ đấy!

- Tại sao chứ?

- Vì người ta còn phải động phòng!

- Động phòng? Tôi ngây người, cái đầu anh ta sao mà xấu xa thế, lại còn "đêm xuân đáng giá nghìn vàng" nữa chứ. Tôi nghĩ anh ta chắc đã có cả tỷ lượng vàng rồi ấy chứ.

- Cho dù thế nào thì tối nay cũng là đêm tân hôn của họ, những chuyện trước đây đều không tính! - Lâm Diệu định dìu tôi đứng dậy.

- Tôi đi không nổi nữa rồi! - Tôi ngồi gục xuống bàn, lười biếng nói. - Anh vào thay chân bố hay mẹ tôi chơi bài đi, hoặc không đi thay chân sếp cũng được!

Lâm Diệu sầm mặt, nhấc tôi lên vai rồi đi thẳng ra xe.

Toàn thân tôi như mềm nhũn ra! Thôi xong rồi, bệnh hám trai đẹp của tôi lại nổi lên rồi! Cái gã này ngay cả lúc hung dữ cũng thật cá tính! Tôi bị anh ta vác đi như vác một con gà ra ngoài. Bố mẹ tôi hoàn toàn không phát hiện ra, rốt cuộc hai người đang đánh mạt chược ở đâu chứ, con gái bố mẹ đang bị người ta "ngược đãi" đây này! Hơn nữa Mạc Lãnh và Bầu Trời cũng chẳng hề phát hiện.

- Anh... anh có biết đường không đấy? – Cuối cùng tôi cũng định thần lại, phát hiện ra đường anh ta đang đi không dẫn về nhà tôi.

- Không biết đường nên đành phải vác chị về nhà tôi vậy! Yên tâm, trong nhà tôi có mấy bộ quẩn áo dành cho người giúp việc, chắc là hợp với chị lắm! - Lâm Diệu nói mà chẳng thèm quay sang liếc tôi lấy nửa cái.

Người giúp việc? Tôi tức điên lên, trợn mắt nhìn anh ta.

Thật không ngờ anh ta lại lôi tôi về nhà anh ta.

- Này, anh định mang quần áo của người làm ra cho tôi mặc thật đấy à? Dù gì tôi cũng là phù dâu, dù gì tối nay tôi và anh cũng phải đỡ rượu cho bọn họ, dù gì đây cũng là thể diện của anh, anh làm như vậy còn ra cái thể thống gì nữa? - Có đánh chết tôi cũng sẽ không mặc quần áo người làm.

- Chị cứ bình tĩnh đã nào! Nhà số mấy, tầng mấy? Chìa khóa đưa đây, giờ tôi về nhà chị lấy quần áo cho chị là được chứ gì! - Anh ta cười tinh quái nhìn tôi.

- Anh định vào nhà tôi lấy trộm đồ à? - Tôi trừng mắt gắt, sau đó tôi mới sực nhớ ra và dẹp ngay cái suy nghĩ vớ vẩn ấy.

- Tôi đi lấy quần áo cho chị thay! - Lâm Diệu có vẻ càng lúc càng bực.

Tôi lấy chìa khóa ra, mắt ngân ngấn nước:

- Lấy cái màu đỏ ấy, màu đỏ ấy...

...

Tôi nghe thấy tiếng đóng sầm cửa, đưa mắt nhìn quanh căn phòng, đồ đạc không nhiều, nhưng rất ngăn nắp, bài trí rất có phong cách, quả không hổ danh là con riêng của chủ tịch. Mở cánh cửa tủ quần áo ra, tôi ngây người rồi chửi thầm: Đồ cặn bã, súc sinh... Cả một tủ đầy quần áo, giày dép bày ngay ngắn, toàn là hàng hiệu. Cái xã hội này thật đáng ghét, giữa người với người sao lại cách biệt quá lớn như vậy?

Tôi chọn một bộ quần áo thể thao có vẻ đắt giá nhất rồi bắt đầu tắm rửa. Lúc gột sạch lớp phấn trang điểm trên mặt, nhìn vào trong gương, lại lần nữa tôi cảm thấy đau lòng. Cùng một con người ở trong các giai đoạn khác nhau đã khác biệt rất lớn, huống hồ không phải là một người.

Đáng tiếc là cái quần rộng bụng quá, không có cách nào khác, tôi đành dùng một tay xách quần để cho nó khỏi tụt xuống.

Cửa mở, "con riêng" bước vào, nhìn thấy tôi, kinh ngạc hỏi:

- Sao chị lại ăn mặc thế này?

- Anh còn cái gì thích hợp hơn cho tôi mặc không? - Tôi nhăn nhó.

- Tôi mang quần áo ngủ lại cho chị đây này! - Nói rồi anh ta ném về phía tôi, tôi vội vàng lao vào nhà vệ sinh thay bộ quần áo thể thao kia ra. Trên bộ quần áo có mùi thơm thoang thoảng, rất giống mùi hương trên người chủ nhân của nó. Á, thôi ngay! Mình lại bắt đầu rồi đấy!

Cuối cùng tôi cũng đã chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường của anh ta.

Nhưng mà cái điện thoại chết tiệt kia, tại sao mày cứ phải ông ổng bên tai tao đúng lúc tao đang ngủ ngon chứ?

- Nói đi! - Tôi áp điện thoại vào tai.

- Lâm Sảng, đồ vô lương tâm, cậu đang ở đâu hả? - Mạc Lãnh gào lên.

- Vô lương tâm ư? Cậu có lương tâm thế có biết tớ đã rời khỏi khách sạn như thế nào không hả? Cậu có lương tâm có biết hiện giờ tớ đang ở đâu không? Cậu có lương tâm có biết trưa nay tớ ăn mấy bát cơm không? Hừ! - Xét về tài ăn nói thì xưa nay tôi chưa bao giờ thua Mạc Lãnh, đương nhiên bao gồm rất nhiều người khác ngoài Mạc Lãnh.

- Vậy... vậy cậu mau đến đi! Con ranh, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời tớ, cả đời chỉ có một lần thôi, cậu không cãi lại tớ thì chết à? - Mạc Lãnh tức điên lên.

- Hầy, đến ngay đây! - Con người tôi thật quá lương thiện mà!

Thay quần áo đi ra, phát hiện Lâm Diệu đang ngủ trên sôpha phòng khách, tôi cúi đầu nhìn đôi mắt của anh ta, nhìn đôi lông mày, nhìn đôi môi... ừm... cực kỳ đẹp trai! Lúc nhắm mắt lại càng đẹp trai! Người này mà là con trai tôi thì cho dù có bắt tôi già đi ba mươi tuổi tôi cũng cam lòng.

Đột nhiên Lâm Diệu mở mắt, cười ranh mãnh với tôi.

Tôi cũng nhăn nhở cười đáp lại.

- Nhìn đủ chưa? - Lâm Diệu hỏi.

- Chưa! - Tôi trả lời chắc nịch.

- Hả? - Lâm Diệu có vẻ bất ngờ.

- Đúng vậy, tôi đang quan sát, rốt cuộc anh có điểm nào giống con người, ha ha ha!

Cười mãi cười mãi, cuối cùng tôi không cười nổi nữa, Lâm Diệu đang nhìn tôi chăm chú bằng đôi mắt đen láy của anh ta, khuôn mặt từ từ ghé sát vào tôi, một bầu không khí âm u bao trùm lấy chúng tôi. Tôi đứng bật dậy, chạy vù ra ngoài cửa, không cần biết anh ta có chạy theo không.

Thêm Bình Luận