Thông thường đến nhà Z chơi đều là dì xuống bếp, nhưng hôm nay 6 giờ chúng tôi đến nhà, thì không phải là dì mà là chú đang bận rộn dưới bếp. Z đã từng nói với tôi rằng kỹ năng nấu nướng của chú thật ra không kém hơn dì, nhưng vì ông ấy quá bận rộn với công việc, nên trừ sinh nhật của dì ra thì rất ít khi xuống bếp.
Z đưa quà cho bác gái, “Mẹ, sinh nhật vui vẻ, nhanh xem thử có thích quà hay không, con và Hoa Sen Nhỏ chọn rất lâu đấy.”
Tôi đứng một bên. Nhìn mẹ Z mở món quà, không biết vì sao, nhưng tôi hơi lo lắng. May mắn là mẹ Z thích món quà. Mẹ của Z vừa cài chiếc trâm, vừa hỏi Z: “Chiếc trâm này là HH chọn đúng không?”
Z hiển nhiên bất mãn: “Mẹ cho rằng con trrai mẹ không có mắt nhìn sao?”
Mẹ của Z mỉm cười gật đầu, ngay cả bố của Z ở dưới bếp cũng hét vọng lên: “Dựa vào tâm ý của con, có thể nghĩ ra được tặng cây trâm sao? Đừng giỡn nữa.”
Đối với những gì bố mẹ Z nói, Z biểu thị, nếu không phải vì mẹ cậu ấy thích chiếc trâm, cậu ấy nhất định sẽ đòi lại công bằng.
Vì hôm sau có tiết, nên sau khi ăn tối xong tôi phải trở về trường, đây cũng là lần duy nhất bố Z đặt đồ uống trên bàn thay vì rượu. Sau khi rót đầy 4 cốc đồ uống, Z nâng cốc nói: “Cạn ly, chúc mẹ già sinh nhật vui vẻ.”
Bố của Z cốc đầu Z một cái, “Đem chữ ‘già’ thu hồi lại”. Tôi liền hiểu ngay: “Chính là, dì rõ ràng cùng với chữ ‘già’ không có một chút quan hệ.”
Z cười, “Đồ lươn lẹo.”
Tôi giả vờ như không nghe thấy tiếng phỉ nhổ của Z, nâng ly mình lên và chạm vào ly dì, “Chúc dì sinh nhật vui vẻ, vĩnh viễn cầu được ước thấy.”
Mẹ Z đáp lại: “Hóa ra cảm giác có hai đứa con trai là như thế này.”
Z hỏi: “Sao vậy ạ?”
Mẹ Z đặt đũa vào bát tôi, “Cảm giác sung sướиɠ nhân đôi.”
Tôi không chỉ hơn một lần nói với Z rằng, dì thật sự là người có khí chất nhất mà tôi từng thấy, giống như khí chất của một vũ công bale.
Tôi bối rối trả lời: “Đó là niềm vinh dự của cháu.”
Chưa đầy nửa giờ sau bữa ăn tối, bố của Z bắt đầu giục tôi và Z trở về trường học. Tôi không hiểu, thấp giọng hỏi Z: “Trước đây ba cậu muốn chúng ta ở lại lâu một chút, sao hôm nay…”
Còn chưa nói xong thì đã bị Z cắt ngang: “Bởi vì ông ấy muốn cùng mẹ, hai người một thế giới.”
Tôi lập tức đứng dậy: “Cô chú, vậy cháu xin phép về trường trước.”
Z chậm rãi đứng dậy: “Con cũng đi đây."
Chú mặt tràn đầy nụ cười nói: “Mau đi, mau đi, mau đi.”
Từ khi vào nhà đến khi ra về, tôi và Z chỉ ở chưa đầy hai tiếng đồng hồ.
***
Quen biết Z nhiều năm như vậy, điều tôi hối hận nhất có lẽ là cùng cậu ấy đi tắm suối nước nóng.
Hôm đó có rất nhiều người nên chúng tôi đi loanh quanh và chọn một hồ bơi tương đối ít người. Lúc đầu Z khá bình thường, nửa tiếng sau xác định không có ai đến, hắn liền biến thành đũy.
Z đã học bộ dạng đó trong những bộ phim truyền hình và hét lên gay gắt: "Hoa Sen Nhỏ, nào, để tôi xoa bóp cho cậu."
Không cần suy nghĩ, tôi nói "Đi đi", rồi thận trọng nhìn Z. Mỗi khi Z có ý định di chuyển đến bên cạnh tôi, theo phản xạ tôi lập tức lùi lại.
Z thở dài, "Đề phòng tớ như thế cơ à? Tớ làm sao có thể nấu cậu đây?"
Tôi tựa vào bờ hồ, vẫn thận trọng như thế, "Ngày đầu tiên tôi gặp cậu, không biết cậu đã nghĩ gì?"
Z phấn chấn hẳn ra, "Vậy cậu hãy nói cho tôi biết lúc đó tôi đang nghĩ gì?”
Khi tôi định trả lời, đột nhiên có một người lạ đi vào hồ bơi. Nhờ có người lạ, Z không dám làm điều gì, mà tôi đã thả lỏng cảnh giác một chút, và kết quả là Z đã giúp tôi hiểu rõ hơn về sự táo tợn của cậu ấy.
Cậu ấy không ngừng hỏi: "Nói đi, hiện tại tôi đang nghĩ cái gì?"
Tôi chỉ có thể thay đổi câu trả lời: "Những gì cậu nghĩ bây giờ là cậu phải ăn gì sau khi tắm xong." Z tức khắc bật cười rất lớn.
Tôi nhìn khuôn mặt vô cảm của người lạ biến thành vẻ mặt sợ hãi, cố gắng ngăn cản Z, "Đại ca của tôi ơi, đừng cười."
Z nhìn ta chằm chằm, cười nói: "Hoa Sen Nhỏ, đùa với cậu thật thú vị quá."
Tôi: "…"
Tôi quyết định giữ im lặng.
Sau khoảng mười phút im lặng, người lạ kia trượt chân ngã xuống khi anh ta rời đi. Tôi vô thức nhìn anh ta và hoàn toàn không để ý đến Z. Khi tôi phản ứng, Z đã xâm chiếm xung quanh tôi. Não của tôi nhanh chóng vang lên báo động, nhưng nó quá yếu để phục hồi, ngay khi chân tôi bước lên một bước, Z đã nắm chặt lấy cánh tay tôi.
Không chút do dự, tôi lập tức vươn tay túm lấy khăn tắm quấn quanh nửa người dưới, "Tớ cảnh cáo cậu, đừng có lộn xộn."
Sau khi Z thấy rằng cậu ấy không thể khống chế sự đấu tranh của tôi, Z liền nắm lấy tay tôi, kéo khăn tắm của tôi và nói với một nụ cười: "Tôi sẽ làm rối tung lên." Kết cục vẫn như trước, tôi thua.
Z cầm lấy khăn tắm của tôi, xoay người trèo ra khỏi bể bơi, "Lần nào cũng thua, lần nào cũng phải chống đỡ. Cậu có mệt không?"
Tôi: "... Thật ra nếu cậu không uy hϊếp tôi, tôi cũng sẽ đồng ý yêu cầu của cậu."
Z trịch thượng nhìn tôi một hồi, sau đó quỳ xuống, duỗi ngón tay khuấy nước suối nóng trên chân ta, trên mặt không tự chủ được nở nụ cười, “Lần này tôi chỉ muốn đùa cậu thôi. Ai bảo da mặt cậu mỏng thế?”
Tôi: "Cậu làm thế này không sợ trời đánh à?"
Z đắc thắng cười cười: "Không chỉ không sợ, tôi còn phải đi mua đồ ăn nữa."
Tôi: "…"
Vài phút sau, Z trở lại với đồ ăn, và tốt bụng cho tôi lựa chọn, "Cậu muốn một chiếc khăn tắm hay ăn nó?"
Tôi: "Tất nhiên là khăn tắm rồi!"
Tôi không hy vọng rằng Z sẽ thật sự trả lại chiếc khăn tắm cho tôi. Kết quả là cậu ấy không chỉ trả lại nó mà còn đưa đồ ăn cho tôi. Tôi mở hộp ra và thấy cậu ấy mua đều là đồ ăn tôi thích. Tôi liếc mắt nhìn Z với tâm trạng phức tạp, lại nhận được lời nói không biết xấu hổ của Z, "Hoa Sen Nhỏ, cậu đừng quá xúc động, ai bảo chúng ta là anh em chứ."
Tôi chịu đựng hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng không kiềm được gầm lên, "Cút đi! Ai thèm cảm động chứ!"
May mắn thay, những viên bạch tuộc cũng khá là ngon.