Chương 4
Tô Đình ngẩng đầu lên khỏi ngực nam nhân, môi giật giật , dừng, lại giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì, hắn không còn biết cách nào đối phó với người này rồi. Đáng sợ nhất không phải là người điên mất lý trí, mà là kẻ điên còn tỉnh táo hơn cả người bình thường, Nghiêm Lãng chắc chắn chính là loại sau.
Nam nhân khẽ cười, ngón tay lướt qua môi hắn, trên gương mặt vô tình mang vẻ suy tư: “Đang nghĩ gì thế?”
Đôi mắt hắn rất sâu, một màu đen thuần khiết, khiến cho người khác cảm thấy thật huyền bí, ẩn bên dưới là một chút lãnh đạm nhẹ nhàng, sâu trong đáy mắt, một ngọn lửa đang điên cuồng nhảy múa.
Tô Đình nghiêm túc nói với hắn: “Tôi đang nghĩ, câu kia nói quá chuẩn, mười thằng đàn ông hết chín thằng tồi, thằng còn lại là biếи ŧɦái, Cái *beep* beep*!!”
…
Tô Đình đứng lên, mở cửa kính dòm ra bên ngoài.
Một chiếc xe chở heo đang ấn còi liên tục ở phía sau, tài xế nhô đầu ra rống lên: “Con mẹ nó là Lamborghini thì hay à? Lamborghini thì muốn đứng chặn đường là chặn đường à?!! Mày xỉn rồi đúng không, có tin ông đây gọi cơ động đến cho mày thử cồn không hả!!!”
Tô Đình: “…”
Ngược lại Nghiêm Lãng lại cảm thấy rất thú vị khẽ cười, cũng không khởi động xe, bình tĩnh nhìn ảnh của tài xế đang tung nước bọt kia trong kính chiếu hậu, vẻ mặt như đang nói: “Cứ hét đi, hét khản cả cổ cũng không ai thèm để ý đến anh.”
Tô Đình phát điên lên, nắm lấy ống tay áo của Nghiêm Lãng lắc lắc: “Đại ca, nhanh khởi động xe đi, định chờ cảnh sát giao thông đến thật sao?”
Nghiêm Lãng nói: “Nhưng không phải cậu mới bắt tôi dừng lại sao?”
Tô Đình té xuống, nhưng nhìn vẻ mặt trang nghiêm của đối phương, chợt hiểu ra hắn đang đóng vai nghiện (上瘾 ?? ), đành phải cùng hắn vào tuồng, xụ mặt xuống, vô cùng nghiêm túc, cắn răng nói: “Đó là lúc nãy! Có học Triết Học không? Anh không thể qua một con sông hai lần có nghe chưa? Tôi một giây trước không phải là tôi hiện tại nữa, cái tôi hiện tại cầu mong anh lậptứcláixe.”
Nghiêm Lãng khẽ cười hài lòng, nhấn ga phóng đi.
Đầu Tô Đình đầy mồ hôi, nghĩ thầm A di đà Phật, ngồi thẳng người lên, nghiêm mặt hỏi: “Chúng ta đang đi đâu?”
Nghiêm Lãng vẫn mang trên môi nụ cười kín đáo pha lẫn nét khó lường: “Đi cắt bánh sinh nhật.”
Tô Đình, đã chết lặng: “Ha.”
“… Anh có thể nào đừng chạy giống như vội đi đầu thai không? Tôi không muốn sinh nhật của mình biến thành ngày giỗ.” Tô Đình bình tĩnh nghiêng đầu sang một bên, miệng run rẩy: “Đằng sau có bốn xe cảnh sát đuổi theo rồi.”
Trong gương chiếu hậu, bốn chiếc xe sơn trắng xanh đang dàn hàng đuổi theo, tiếng còi chói tai kêu dài.
Nghiêm Lãng tranh thủ liếc nhìn Tô Đình, trông thấy gương mặt vô cùng đau đớn của hắn, tức thì long tâm đại duyệt, vô cùng nhàn nhã rút một điếu thuốc trắng không biết từ đâu ra, hỏi Tô Đình: “Muốn hút không?”
Tô Đình lắc đầu yếu ớt.
Nghiêm Lãng khẽ cười, đưa điếu thuốc lên môi, dùng bật lửa châm, trông thấy Tô Đình nhìn hắn đăm đăm, đôi mày thoáng nhăn lại, không khỏi tà tà kéo khóe môi, tốt bụng giảng giải: “Không phải thuốc lá.”
“Vậy là cái gì?” Tô Đình kinh ngạc.
“Là kẹo.”
Nghiêm Lãng tao nhã thổi một làn khói, ranh mãnh nháy mắt mấy cái với Tô Đình, sau đó quả nhiên ngửi được mùi bạc hà tràn ngập trong xe, thoang thoảng, thanh khiết, chứ không phải mùi khói làm người khác buồn nôn.
Tô Đình chết lặng.
“Từ khi phát hiện tôi dùng đầu thuốc tự thương tổn mình, bác sĩ tâm lý thay cho tôi bằng cái này.” Nghiêm Lãng nhẹ nhè bật cười, trong đôi mắt có chút hờ hững.
Thánh Mẫu Maria Quan Âm Đại Sĩ a, rốt cuộc con đã làm gì đắc tội bậc thần linh mới bị đày đến bên thằng cha vừa nhìn liền biết bất bình thường này a a a! Con sai rồi, con thật sự sai rồi TToTT… Tô Đình gào khóc trong lòng.
Nghiêm Lãng lái xe quả thực rất tiêu sái, một tay kẹp thuốc tùy ý đặt lên tay lái, một tay gác lên cửa sổ xe, thờ ơ nhưng lại toát lên một vẻ ưu nhã lười nhác. Hắn nhìn kính chiếu hậu, đột nhiên trầm giọng: “Ngồi cho vững.”
“Cái gì?”
Giây tiếp theo, chiếc xe như tên rời dây cung phóng về phía trước.
Tô Đình ôm chặt dây an toàn, miệng run rẩy nửa ngày mới cắn răng rống được một câu: “Anh… anh… con mẹ anh chậm lại cho tôi!!!!—“
Nghiêm Lãng: “Cậu nói gì? Tiếng gió lớn quá, tôi nghe không rõ.”
“…”
Tô Đình khóc ròng nắm chặt lấy bất cứ thứ gì trong tầm với, trong đầu không ngừng vang vọng một câu
Ngày này năm sau là ngày giỗ của mày…
Ngày này năm sau là ngày giỗ của mày…
Ngày giỗ của mày…
Ngày giỗ …
Giỗ…
“Óa, má ơi~~”
xxx
Lamborghini xoay một vòng, khéo léo lách vào một con đường khác, bắt đầu cùng cảnh sát chơi trò trốn tìm. Trong mắt Nghiêm Lãng rõ ràng cháy lên nhiệt tình, tựa như một đứa trẻ cùng với thú cưng thi thể thao, mang theo rất nhiều hăng hái và hứng khởi cùng chơi trò đuổi bắt.
Tô Đình dứt khoát bịt hai mắt, tự thôi miên chính mình: mấy cái này là ảo giác thôi, mình không có hẹn người ta 419, người kia không phải là một đại biếи ŧɦái đẹp trai đến bất công, bọn mình không có đi bão trên quốc lộ, đằng sau mình cũng không có bốn chiếc xe cảnh sát sát khí đằng đằng dí theo, mình bây giờ đang nằm mơ… đang nằm mơ…
“Két—“ Cái thắng gấp kéo Tô Đình ra khỏi trạng thái tự thôi miên, quán tính lớn đến mức suýt tí nữa thì hắn đập vào cửa kính trước mặt, cũng may lúc nãy Nghiêm Lãng đã rất ân cần giúp hắn cài dây an toàn.
Tô Đình hoảng sợ: “Sao vậy? Có phải hay không bị bắt rồi?” Trong đầu hắn hiện lên cảnh nửa đời sau của mình trong ngục tù, cho dù án chung thân hắn cũng nhận, chỉ cần bạn tù không tên là Nghiêm Lãng…
Nghiêm Lãng giúp hắn bỏ dây an toàn, khẽ nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng nói: “Cắt đuôi không được, chúng ta bỏ xe đi.”
Bỏ xe… đây là một chiếc xe trị giá tới tám trăm triệu nhân dân tệ a, anh đừng có nói nhẹ nhàng đơn giản như là vứt một chiếc xe đạp được không? Cho dù là một chiếc xe đạp, muốn bỏ cũng cần có dũng khí vô cùng a… Em trai bần hàn Tô Đình lặng yên nghĩ.
Vả lại, anh nghĩ chỉ cần bỏ xe cảnh sát thúc thúc anh minh thần võ sẽ không tìm ra chúng ta sao? Anh đã quá coi thường công bộc của nhân dân rồi… Đối với loại hành vi bất chấp vương pháp này, Tô Đình nghiêm túc khinh thường một phen, đồng thời lặng lẽ nghĩ nếu như bây giờ mình xuống xe tự thú, hơn nữa trình bày mình là con tin bị bắt cóc chứ không phải là đồng phạm có hay không sẽ được tha bổng miễn điều tra…
Nghiêm Lãng không hề biết ý nghĩ của Tô Đình lúc này, nắm lấy tay Tô Đình, nghiêm túc nói: “Nhanh lên, bọn họ sắp đuổi kịp rồi!”
“Ối, tôi đồng ý đi chung với anh lúc nào chứ! Muốn đi thì anh tự đi đi! Tôi muốn chứng minh sự trong sạch của mình với mấy chú cảnh sát— Sao anh lại khỏe như vậy? Buông tôi ra a a a…” Tô Đình bị tàn bạo kéo xuống xe, hơn nữa vừa khóc vừa bị kéo chạy trốn vào hẻm tối…
M là một thành phố hiện đại pha lẫn nét cổ kính, ở đây có rất nhiều cao ốc chọc trời mọc san sát nhau, nhưng ở một góc nào đó, vẫn còn những con hẻm nhỏ phủ đá rêu phong, Nghiêm Lãng kéo Tô Đình chạy tới chạy lui giữa những con hẻm đan xen này, đến khi thể lực của cả hai đã đến cực hạn, chân đã mềm nhũn mới thở phì phò ngồi xuống thềm đá.
Tô Đình nhìn vầng trăng khuyết xa xa đang dần lên cao cùng với bầu trời đầy sao, vô cùng nghệ sĩ phát biểu một câu: “Tôi cảm thấy ngày hôm nay quả thực giống như đã qua cả đời rồi.”
Nghiêm Lãng cắn cắn điếu “thuốc”, khẽ cười nói: “ Xem ra không cắt được bánh sinh nhật rồi, nhà hàng hẳn là đã đóng cửa.”
Lúc này Tô Đình mới phát hiện ra bụng đang “thầm thì” kêu vang, hắn thẹn quá hóa giận liếc Nghiêm Lãng một cái, na hồ bất khai đề na hồ!
Nghiêm Lãng hỏi: “Đói bụng không?”
Tô Đình: “Nhảm nhí! Anh không đói chắc?”
Nghiêm Lãng: “Thật không đói. Tôi đã thử, lần lâu nhất là bốn ngày không ăn gì.”
Tô Đình nửa tin nửa ngờ: “Đại ca, nhà anh ở cái xó núi nào a? Nói thiệt đi, chiếc Lamborghini kia là anh trộm tới phải không?”
Nghiêm Lãng cảm thấy có chút thú vị bật cười.
“Cậu nhìn bên kia…”
Tô Đình nhìn theo ngón tay của hắn, cách đó không xa lấp lánh ánh sáng vàng nhạt, có lẽ là phòng trọ hay cửa hàng gì đó.
Nghiêm Lãng ghé sát vào tai hắn, dùng giọng điệu rất trầm, rất quyến rũ nói: “Là một cửa hàng bánh kem.”
xxx
Một cửa hàng bánh kem nho nhỏ, có ngọn đèn vàng nhỏ sáng ấm áp, đẩy cửa kính bước vào, chuông cửa “đinh đinh đang đang” vang lên. Nhân viên là một cô bé thẹn thùng dễ thương, vừa nhìn thấy Nghiêm Lãng hai người, mở to đôi mắt.
Nghiêm Lãng thanh lịch nhẹ nhàng cúi xuống nhìn nàng, dùng giọng ôn nhu nói: “Chào buổi tối tiểu thư, xin hỏi có bán bánh sinh nhật không?”
Cô gái ngây ngốc gật đầu, chỉ tay xuống một tủ kính: “A, có…”
Nghiêm Lãng vẫy tay, nói: “Mau đến đây chọn.”
Tô Đình bước qua, cúi đầu giống như Nghiêm Lãng, mở to mắt nhìn chằm chằm đủ loại bánh kem ngon lành trong tủ kính.
“Cậu thích vị gì?” Nghiêm Lãng hỏi.
Tô Đình vẫn còn sửng sốt: “Không phải đâu, mua thật sao?”
Nghiêm Lãng kéo kéo khóe môi nhìn hắn, không nói gì.
Không hiểu sao, Tô Đình chợt cảm thấy áp lực vô hình, vẻ mặt đó của Nghiêm Lãng thật giống như đang nói: “Cậu cứ nói xem”, âm điệu dịu dàng, giọng nói nguy hiểm.
[Cảnh báo 1: mọi người a, nếu không phải nguyên tắc tính ( là gì hở cô ~.~), xin đừng cãi nhau với một người thần kinh không bình thường, cũng đừng hi vọng thay đổi được ý nghĩ của hắn, nếu không… *chỗ này đã lược N chữ *]
Bất chợt Tô Đình rùng mình một cái.
“… Sôcôla =.= ”
Theo yêu cầu của Nghiêm Lãng, nhân viên tiểu thư lấy đến dụng cụ viết chữ, để Nghiêm Lãng viết lời chúc lên mặt bánh kem.
Sinh nhật vui vẻ, Tô Đình
Sáu chữ viết trôi chảy, hành văn lưu loát không hề trúc trắc, nếu không biết mọi chuyện, có lẽ Tô Đình sẽ nghĩ Nghiêm Lãng là một thợ bánh chuyên nghiệp.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Nghiêm Lãng cười dịu dàng với hắn, Tô đình có chút tiêu hồn, vội dùng dao cắt bánh.
“Không cầu nguyện à?”
“Chết đói đến nơi rồi, đừng lo nhiều như vậy!” Tô Đình quyết đoán hạ đao. “ Cho anh phần lớn nhất!”
Nghiêm Lãng: “Tôi muốn ăn khối có Tô Đình kia.”
Tô Đình: “…”
Căn cứ vào Cảnh Báo 1, hắn quyết định im lặng, cẩn thận cắt phần bánh mang tên mình, đưa cho Nghiêm Lãng.
Nghiêm Lãng cắn một cái, đặt xuống không ăn nữa, xem ra không biết đói là thật. Hắn chống cằm, nhìn Tô Đình ăn ngấu nghiến, dường như suy nghĩ điều gì đó, nói: “Đây là lần đầu tiên tôi làm sinh nhật cho người khác.”
Tô Đình ậm ờ, tiếp tục tấn công bánh ngọt.
Thật ra, đây cũng là lần đầu tiên có người làm sinh nhật cho hắn.
“Đúng rồi.” Nghiêm Lãng đột nhiên dứng dậy, khóe môi mang theo ý cười dịu dàng, Tô Đình theo phản xạ ngước nhìn, trong miệng còn mang nửa khối bánh kem, chỉ thấy Nghiêm Lãng hơi cúi người, nghiêng thân sang phía này, sau đó, trên mặt bỗng cảm thấy ấm ấm.
Một cái hôn ngòn ngọt, lại mang theo mùi bạc hà.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, gương mặt của Nghiêm Lãng hoàn mỹ đến cực điểm, đôi mắt đen như muốn nhϊếp hồn người, sâu trong mắt một ngọn lửa đang điên cuồng nhảy múa.
“Quà sinh nhật.” Hắn nói, dưới đáy mắt vẻ trêu tức cùng ý cười dần dần tràn đầy.