“Đích thực là cơ duyên lớn.” Trần Nguyên vuốt cằm nói khẽ. Đồng thời, hắn nghĩ, chuyến luận đạo này hẳn phải đi một chuyến. Có lẽ đáng giá. Mặc dù hắn không dám nói chắc dị tượng ấy có đem lại trợ giúp lớn cho hắn hay không.
Tất nhiên, dẫu cho không thu hoạch như ý thì so với đi dạo không mục đích, chi bằng ghé thăm thiên kiêu tuổi trẻ luận đạo cũng là cách tốt mở mang kiến thức.
Tần Xuyên cũng gật đầu:
“Có đúng không? Cho nên, không thiếu đệ tử trẻ tuổi từ xa ngoài ngàn dặm đều tề tụ về đây, tham dự trận luận đạo này chỉ để có một lần cơ hội tiến vào Thần Hà sơn. u cũng là cơ duyên, một lần cơ hội tu vi tăng trưởng. Thậm chí, nếu vận khí tốt thì cũng có thể dựa vào đó, đột phá một tiểu cảnh giới. Nghe nói, Hoàng công tử cũng muốn dựa vào dịp này, tranh thủ thời cơ nhất cử đột phá Nhị phẩm, chính thức đúc thành Trúc Cơ, bước vào Tam phẩm tu sĩ.”
Nói xong, hắn lại hỏi:
“Trần huynh cũng muốn tham dự trận này luận đạo chứ? Lấy tu vi của Trần huynh, hẳn sẽ là người nổi bật.”
Hắn không biết chính xác Trần Nguyên tu vi cao bao nhiêu, chỉ lờ mờ đoán ra là Tam phẩm. Tuổi không chênh lệch hắn là bao, Tam phẩm tu sĩ đã là vô cùng kinh khủng rồi. Cho dù là hắn, Tần Xuyên, có tiếng là thiên phú cao, muốn thành công Trúc cơ, bước vào Tam phẩm, cũng cần năm, bảy năm nữa.
Trần Nguyên gật đầu:
“Nếu đã đến, vậy tại hạ chẳng bằng tham dự. Cũng là một cơ hội hiếm có chứng kiến thiên hạ anh tài.”
“Nào có, nào có. Lấy thiên tư của Trần huynh, đã đầy đủ danh chấn một phương thiên kiêu. Anh tài trong thiên hạ, đặt trước mắt Trần huynh, cũng bất quá là như vậy.”
Mà ở một bên, nghe hai người đối thoại, biết được Trần Nguyên cũng tham dự trận này thiên kiêu luận đạo, Lữ Như Yên không hiểu thấu cảm thấy trong lòng có chút vui vẻ. Nàng nói:
“Nói đến cũng kỳ lạ, lần này Hoàng thành chủ lại nguyện ý mở rộng cửa Thần Hà sơn cho chúng thiên kiêu tiến vào.”
“Lời của cô nương là có ý gì?”
“Chỉ là trong quá khứ, Thần Hà sơn đều không mở cho ngoại nhân. Chí ít là mấy trăm năm nay, Thần Hà sơn đều chỉ do Hoàng gia độc chiếm, chỉ có khách khanh hay người có giao tình không cạn với Hoàng gia mới có thể đặt chân. Lần này lại hào phóng mở ra với ngoại nhân. Điểm này để rất nhiều người ngoài ý muốn.” Lữ Như Yên êm tai nói.
“Điểm ấy thì có lạ lùng gì?” Tần Xuyên nói: “Nếu như sư huynh đoán không lầm, hẳn là Hoàng thành chủ muốn mượn cơ hội này để kết thiện duyên, tăng cường nhân mạch cho nhi tử. Sắp tới, Thái Linh học viện chuẩn bị chiêu sinh. Có lẽ Hoàng thành chủ lấy cơ hội này để trải đường cho Hoàng công tử bên trong học viện.”
“Thái Linh học viện chiêu sinh?” Trần Nguyên càng nghe, càng cảm giác mình tiếp xúc đến nhiều thông tin, lại càng thấy bản thân sao mà cô lậu quả văn.
Lữ Như Yên nhẹ nhàng giải thích:
“Thái Linh học viện là một trong những thế lực đỉnh tiêm tại Nam Hoàng vực. Khác biệt với tông môn, thế gia, Thái Linh học viện lấy hình thức học viện tồn tại. Cách mỗi mười năm một lần, Thái Linh học viện sẽ mở ra một lần chiêu sinh đại hội trên toàn bộ Nam Hoàng vực. Chỉ cần là đệ tử trẻ tuổi, vượt qua khảo hạch, lại không phải là ma tu, tà tu, không làm qua chuyện gì thấp ác bất xá, đều có thể ghi danh trở thành học viên của học viện, nhận lấy sự giáo dục và che chở của học viện.
Thái Linh học viện là thế lực trung lập, chưa từng nghiêng về bất cứ thế lực nào trên Nam Hoàng vực, cũng chưa từng tham gia tranh đấu nội bộ giữa các phe phái. Lại bởi vì thực lực mạnh mẽ cùng danh tiếng, cho nên, rất nhiều danh môn, đại tông, cổ thế gia gửi đệ tử trẻ tuổi đến đó học tập tựa như một hình thức rèn luyện. Cũng rất nhiều người lấy ghi danh vào Thái Linh học viện làm kiêu ngạo
Tu sĩ một khi đã ghi danh trở thành học viên của học viện, đều có quyền lợi như nhau. Tại đó, không luận gia thế, bối cảnh, chỉ luận thực lực. Tất cả đều bằng tài năng bản thân chứng minh.
Mà một năm nữa, chính là kỳ hạn Thái Linh học viện tổ chức chiêu sinh.”
Trần Nguyên gật đầu cảm tạ. Như vậy, hắn xem ra đã hiểu. Lấy thiên phú nổi danh của vị Hoàng Thạch Hoàng công tử kia, hẳn không khó để ghi danh vào Thái Linh học viện.
Thế nhưng, sống trong học viện không luận đến gia thế, không luận địa vị bên ngoài, chỉ có thể dựa vào bản thân. Mà hắn, cho dù nổi danh thì cũng không dám vỗ ngực tự xưng đệ nhất thiên kiêu trên toàn bộ Nam Hoàng vực.
Mặt khác, mở ra Thần Hà sơn nghĩa là ban ơn cho năm nghìn thiên kiêu. Rất nhiều người trong số họ có thể thành công ghi danh vào Thái Linh học viện. Tại đó, bọn họ sẽ là lực lượng trợ giúp không nhỏ cho vị Hoàng Thạch.
“Thế nhưng, chỉ vì viện sự giúp đỡ mà Hoàng thành chủ làm ra sự kiện kinh động đến như vậy?”
Trần Nguyên không khỏi suy tư. Hắn thấy, việc này dường như có chỗ nào không ổn cho lắm, nhưng lại không phát hiện ra điều gì.
“Oa, chỉ Linh Hồ thật là xinh đẹp.”
Đang lúc ba người Trần Nguyên giao lưu thì thanh âm của Hà Tiểu Thu thu hút sự chú ý của bọn họ. Ba người nhìn lại thì thấy nàng ngồi xổm, tay vươn đến, cố chạm vào một con Nhị Vĩ Linh Hồ trắng muốt đối diện.
Trần Nguyên giật mình phát hiện, lại là Linh Hồ của hắn.
Nguyên lai, vì để tiện lợi mang theo ba con Linh thú vào thành, bọn chúng tự mình thi triển pháp thuật che giấu. Trần Nguyên không biết môn pháp thuật này, đây là ba chỉ linh thú tự mình lĩnh ngộ. Dường như là truyền thừa khi chúng thức tỉnh huyết mạch hoặc cũng có thể là bản năng của linh thú. Tất nhiên, dạng pháp thuật này chỉ có thể che mắt phàm nhân và đê giai tu sĩ, đối với trung giai hoặc cao giai tu sĩ, nó là vô dụng.
Vừa rồi, Trần Nguyên không để ý, Linh Hồ liền tự mình giải trừ pháp thuật che giấu, lộ nguyên hình trước mặt Hạ Tiểu Thu, dẫn đến sự chú ý của nàng.
Lúc này, tay Hạ Tiểu Thu đã sắp chạm đến Linh Hồ. Đáng tiếc, Linh Hồ không ưa thích điều này. Ngoại trừ Trần Nguyên, nó không ưa thích bất kỳ một ai chạm đến nó.
Nó phản kháng.
Linh Hồ xù lông, hai chiếc đuôi dựng thẳng đầy đe dọa, ánh mắt chiếu ra quang mang đầy nguy hiểm, hai chiếc răng nanh lộ rõ. Cổ họng Linh Hồ phát ra âm thanh gầm gừ, tùy thời có thể tấn công nàng thiếu nữ hồn nhiên trước mặt.
“Nguy hiểm.” Trần Nguyên thầm kinh hô.
Linh Hồ đã là Cảnh giới thứ hai đệ Ngũ trọng. Cảnh giới thứ hai này không phải là tu sĩ Nhị Phẩm, đồng dạng thực lực cũng không tương đương. Nếu muốn, Linh Hồ chỉ một cái vuốt cũng có thể chém nát mười cái Tam phẩm tầng một tu sĩ như Lý Nhàn.
“Bạch Tiểu Vũ, không được làm loạn.” Trần Nguyên nghiêm giọng.
Bạch Tiểu Vũ là tên hắn đặt cho Linh Hồ. Tiểu Vũ nghe vậy, biết mình không thể đánh thiếu nữ không biết tốt xấu trước mặt. Nó cụp đuôi, thu hồi khí thế, khẽ gừ một tiếng rồi nhanh nhẹn nhảy vào lòng Trần Nguyên.
“Chít… Chít… Chít…” Đồng thời, Tiểu Vũ còn không quên kháng nghị, biểu thị nó làm sao không muốn người khác chạm vào mình.
“Ta biết, nhưng đây là nơi đông người, ngươi không thể làm loạn.”
Nói, hắn thuận tay vuốt bộ lông trắng như tuyết, mềm mại như lụa của Linh Hồ. Nằm trong lòng hắn, hưởng thụ bàn tay êm ái, hơi ấm cùng khí tức quen thuộc, Linh Hồ hoàn toàn bỏ đi phản kháng, quên đi sự khó chịu lúc trước, hai mắt khép hờ, hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác hưởng thụ.
Một màn này để cho Tần Xuyên và Lữ Như Yên kinh ngạc không thôi, còn Hạ Tiểu Thu thì trợn tròn mắt ngưỡng mộ không ngừng.
“Trần… Trần công tử, chỉ Linh Hồ này là của ngươi?” Hạ Tiểu Thu gian nan mở miệng.
“Đúng thế, cô nương. Thứ lỗi vì thất lễ. Tiêu vũ không quen với người lạ.”
Trần Nguyên đáp, đồng thời trong lòng nghĩ, nên sớm một chút mua túi Linh thú cho ba chỉ linh thú có chỗ đặt chân. Không thể để chúng chạy loạn bên ngoài, sớm muộn cũng có ngày gây ra chuyện.
“Vậy sao?’ Hạ Tiểu Thu ỉu xìu đáp lại, tâm trạng sa sút nghiêm trọng.
Nàng còn muốn vươn tay, thử chạm đến Tiểu Vũ một lần nữa, nhưng lại bị một con mắt của nó hé mở, nhìn chằm chằm. Một cỗ khí thế vô hình, xuất hiện trong nháy mắt, chỉ nhằm vào nàng, chỉ có nàng mới cảm nhận được, dọa cho nàng bất giác lùi một bước.
Tần Xuyên không đành lòng, nói:
“Nếu sư muội yêu thích Linh Hồ, ta có thể giúp sư muội mua một con.”
“Thật sao? Sư huynh nói nhưng phải giữ lời.” Hạ Tiểu Thu ngay lập tức cao hứng bừng bừng.
“Ta đã bao giờ thất hứa qua chưa?” Tần Xuyên vỗ ngực một bộ sư huynh đáng tin cậy.
Chỉ có như thế, Hạ Tiểu Thu mới thu hồi ánh mắt thèm muốn khỏi Tiêu Vũ. Thiếu nữ hồn nhiên này còn không biết rằng, mình vừa đi qua sinh tử môn không dưới hai lần. .
Truyện Mạt Thế“Nếu không còn việc gì khác, tại hạ xin cáo lui trước.” Trần Nguyên chắp tay nói.
“Trần công tử bảo trọng.” Ba người Tần Xuyên cũng hành lễ đáp lại.
Lữ Như Yên dường như muốn nói gì đó, sau cùng lại thôi.
- -------------
Nhờ có Tần Xuyên và Lữ Như Yên, Trần Nguyên được một phen bổ túc kiến thức xã hội, thu hoạch không ít. Như vậy bớt cho hắn một phen công phu thu thập tình báo.
Chia tay ba người bọn họ, hắn nghĩ đến việc tìm một nơi nghỉ lại. Thiên kiêu luận đạo đại hội còn chừng mười ngày nữa mới diễn ra. Hoàn toàn mở rộng cho gần như tất cả mọi người. Chỉ cần là cốt linh không đến ba mươi, tu vi là Nhị phẩm tam trọng thiên trở lên.
Đối với luận đạo đại hội, hắn khá là chờ mong. Điều này cũng có nghĩa là, hắn sẽ còn ở lại Viên Minh thành ít nhất mười ngày.
Trần Nguyên tiếp tục đi dạo thêm nửa canh giờ nữa. Hắn chọn được một căn tiểu viện nhỏ, một lần đặt trước mười ngày. Mỗi ngày hao tốn mười viên Nhất phẩm Linh thạch. Giá cả chẳng hề dễ chịu chút nào.
Một lần trực tiếp hao tổn phân nửa số linh thạch trong túi khiến lòng hắn có chút xót xa. Biết thế nào được? Căn tiểu viện của hắn đã tính là nhỏ.
Thuê nhà trọ khẳng định là không được. Ba con linh thú của hắn vốn không quen trói buộc. Bắt cả ba đi vào một căn phòng trọ khẳng định sẽ bị chúng quậy tưng bừng. Hơn nữa, bản thân hắn cũng không ưa thích nơi chốn quá đông đúc, dễ để lộ nhiều bí mật của bản thân.
“Xem ra, không sớm thì muộn cũng phải nghĩ cách kiếm linh thạch. Cứ đà này, không ra một tháng, túi linh thạch sẽ bị móc rỗng.”