Nghe lời nói của Công Tôn Hoằng, nhóm bốn người Thanh La có chút hoang mang nhìn nhau. Không ai nghi ngờ lời nói của hắn đúng hay sai. Tu vi của Công Tôn Hoằng là tối cao tại trong năm người, phạm vi thăm dò thần thức cùng giác quan của hắn nhạy bén hơn nhiều bốn người còn lại. Hắn có sớm hơn người khác cảm nhận được điều lạ thường là lẽ dễ hiểu.
"Công tử, chúng ta nên làm gì?" Thanh La cau mày hỏi.
Công Tôn Hoằng suy nghĩ trong giây lát, nói: "Đi về phía trước xem thử một chút. Những kẻ này chưa chắc đã mạnh đến đâu."
Mặc dù khoảng cách còn xa, thế nhưng, Công Tôn Hoằng có thể tinh tế cảm nhận, cường độ khí tức của đối phương so với nhóm người bọn hắn cũng không áp đảo. Chỉ có điều, khí tức của đối phương có mấy phần cổ quái khiến cho Công Tôn Hoằng không thể không đề phòng.
"Vâng, công tử." Bốn người còn lại cung kính đáp, chưa từng suy nghĩ nhiều. Bọn hắn hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của thủ lĩnh.
...
Phi hành thêm chừng nửa canh giờ, năm người Công Tôn Hoằng rốt cuộc tiếp cận nơi đầu nguồn cỗ khí tức mà hắn cảm nhận được trước đó. Nơi này đang có chiến đấu.
Rất khốc liệt.
Hai phe đối địch đang không ngừng thi triển tuyệt học, thủ đoạn của mình để đánh lui đối phương. Ánh lửa ngút trời, bốc cao đến trăm dặm, soi rọi cả phạm vi mấy ngàn dặm dung quanh, nung mặt đất tan chảy thành dung nham. Những trận cương phong mãnh liệt không ngừng tàn phá, càn quét tất cả những gì trên đường đi của nó, ẩn giấu tận sâu bên trong là những lưỡi đao gió sắc bén, cắt mặt đất, đỉnh núi, lòng sông thành những vết cắt dài đến hàng dặm. Kiếm khí tung hoành khắp không gian, sắc bén đến cực điểm, cắt đứt cả pháp thuật, bổ ra cả những lòng thung lũng rộng hàng dặm, bị đóng băng dày đến trăm trượng. Hay tại nơi xa hơn, tại phía trên bầu trời, những pháp khí tỏa sáng rực rỡ, lấp lánh vô số phù văn huyền ảo, tản mát ra cỗ khí tức khủng bố kinh người, đủ để khiến sông lớn chảy ngược, lòng hồ khô cạn.
Hai phe có cả thảy hai mươi lăm người. Một phe có mười người nam nữ trẻ tuổi, ăn mặc hoa quý, khí chất bất phàm, thực lực cao hơn một chút. Một phe có mười lăm người, hình dáng có chút kỳ dị, kẻ thì mang đầu thú thân người, kẻ thì có cánh chim sau lưng trong khi có kẻ thì có chân của loài bò sát. Nhóm người này, mặc dù nhỉnh hơn về mặt nhân số, nhưng lại kém hơn về mặt thực lực trung bình.
Trong lúc nhất thời, hai yếu tố cân bằng với nhau, hai phe đánh nhau không phân trên dưới.
Bất chợt, nhóm người Công Tôn Hoằng đến để cả hai phe dừng lại động tác trong tay, nhìn về phương hướng bọn hắn, lòng tràn đầy cảnh giác. Nhóm người này, mặc dù chỉ có năm kẻ, nhưng từng người, từng người lại tỏa ra cỗ khí tức mạnh mẽ dị thường.
Bầu không khí thoáng chốc yên tĩnh lại.
Ba phe phái nhìn nhau chằm chằm không rời mắt.
Rốt cuộc, nam tử đứng đầu nhóm mười người lên tiếng, nói với năm người Công Tôn Hoằng: "Các vị là người phương nào? Các vị cũng muốn tranh đoạt Hắc Thủy cầu hay sao?"
Lúc này, năm người Công Tôn Hoằng đã kinh ngạc liếc nhìn nhau. Bởi vì, đối phương sử dụng ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ. Cả năm người chưa từng nghe thấy bao giờ, cũng chưa từng biết đến bao giờ. Thế mà, ý nghĩa đối phương diễn đạt vẫn cứ chảy vào trong đầu họ, để bọn họ hiểu những gì nam tử này muốn nói.
Công Tôn Hoằng thì cảng để ý hơn đến câu thứ hai của lời nói.
Hắc Thủy Cầu? Đối phương đang nói đến cái gì?
Chỉ là rất nhanh, hắn chú ý đến ba khối cầu đen, trong suốt như thủy tinh, u tĩnh như màn đêm đang lơ lửng giữa không trung tại nơi xa. Cả hai phe phái đang nhìn chằm chằm lẫn nhau, đồng thời cũng phân ra một phần tâm thần chú ý tới khối cầu này.
Nếu như ba người Trần Nguyên có mặt tại đây, bọn hắn sẽ ngay lập tức nhận ra, khối cầu này chính là thứ mang bọn hắn vào vòng thí luyện thứ hai.
Chỉ là, Công Tôn Hoằng lần đầu bước chân vào bí cảnh, bọn hắn còn không nhận ra điều đó mà thôi.
Nhìn thấy nhóm người Công Tôn Hoằng trầm mặc không nói, thủ lĩnh của nhóm người thú, là kẻ có đầu sư tử, thân thể cao lớn vạm vỡ, từng khối cơ bắp như thép đúc muốn xé rách lớp vải thô mà nở ra, hắn hỏi: "Các ngươi là lần đầu tiên tiến vào Vạn Giới Thí Luyện Tháp? Các ngươi là thiên kiêu từ thế giới nào? Xếp hạng trên Hỗn Độn bảng thứ bao nhiêu?"
Nam tử đầu sư tử nói lời này khiến cho năm người Công Tôn Hoằng một lần nữa triệt để kinh ngạc cùng bối rối.
Vạn Giới Thí Luyện Tháp?
Hỗn Độn bảng?
Đến từ thế giới nào?
Ngắn ngủi mấy câu nói mà thôi, có thật nhiều thông tin khiến cho năm người chưa kịp xử lý.
Lúc này, Công Tôn Hoằng tiến lên, nói: "Chúng ta đích thức là lần đầu tiên tiến vào nơi này. Phải, chúng ta gọi nó là bí cảnh, chưa từng biết nơi đây lại là Vạn Giới Thí Luyện tháp. Mặt khác, chúng ta đến từ giới nào? Bất quá là một phương tiểu thế giới đi."
Lời lẽ của hắn không để lộ quá nhiều thông tin. Sở dĩ, hắn thẳng thắn thừa nhận bọn hắn là lần đầu tiên đến đây, ấy là vì chuyện này chắc chắn giấu không được. Bọn hắn đích thực là lần đầu đến, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hay, người ta chỉ cần chú ý một chút là nhìn ra ngay vấn đề trong đó.
Đến nỗi lai lịch, hắn không nói ra rõ ràng. Đây là hắn cẩn thận.
Bất quá, hắn cũng không có nói sai. Mình Nguyệt giới, đặt tại Ba Ngàn Thế giới không phải chỉ là một cái tiểu thế giới thôi sao? Nó nhiều nhất chỉ có thể dựng dục ra Thất phẩm Tôn giả, đó chính là tiểu thế giới.
Đúng lúc này, từ nơi xa bên ngoài mấy trăm dặm, có một tiếng cười to, vô cùng càn rỡ: "Ha ha ha... Ta cứ tưởng Vạn giới Thí Luyện tháp lần này ra một phương thế giới mới không tệ. Nguyên lai lại chỉ là một đám tiểu thế giới nhà quê đến góp vui."
Không qua bao lâu, một nhóm bảy người, năm nam hai nữ xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Những kẻ tu vi mạnh mẽ, khí chất xuất trần cao quý, nam mặc áo bào xanh, anh tuấn tiêu sái, nữ thì mặc váy viền màu lam, phiêu miểu xuất trần. Từng người, từng người đều là kẻ nổi bật trong giới đệ tử trẻ tuổi.
Nhóm mười người tu sĩ vừa thấy những kẻ này tiến đến, lập tức có người bĩu môi, khó chịu nói: "Lại là người của Huyền Hoàng giới. Một đám tự cao tự ngạo, tự cho mình là thượng đẳng, là cái rốn của hỗn độn"
Lúc này, nhóm mười lăm người thú kia cũng gật đầu đồng tình: "Một đám thực lực chẳng ra gì, nhưng ánh mắt lúc nào cũng cao hơn đầu. Rặt một đám bao rác."
Nghe vậy, tên nam tử dẫn đầu bảy tên tu sĩ híp mắt lại, nhìn qua hai nhóm người, lạnh giọng nói: "Đám man di mọi rợ các ngươi nói cái gì?"
Thế rồi, hắn liếc nhìn qua ba khối cầu thủy tinh, đen nhánh, bá đạo tuyên bố: "Ba khối Hắc Thủy Cầu này chỉ có chúng ta những kẻ này chính tông tu sĩ mới xứng đáng đạt được. Đám ngươi nếu như thức thời thì mau mau cút đi."
Lời nói này lập tức chọc giận cả hai phe người ban đầu.
"Muốn đoạt được, vậy thì nói chuyện bằng thực lực đi." Tên nam tử dẫn đầu mười người lạnh lùng nói.
Tên thủ lĩnh mang đầu sư tử cũng phẫn nộ nói: "Ngươi chết chắc."
Tên thủ lĩnh nhóm tu sĩ Huyền Hoàng giới dường như không nhìn hai người này phẫn nộ. Ánh mắt của hắn đảo qua nhóm người Công Tôn Hoằng, sau cùng dừng lại trên người Thanh La hồi lâu, cợt nhả nói: "Ngươi cái nha đầu nhà quê này rất không tệ. Ta theo ta, ta có thể tại trong Vạn Giới Thí Luyện tháp này ban cho ngươi vô thương cơ duyên."
Lời hắn vừa nói xong, bầu không khí bỗng nhiên ngưng trệ lại. Nhiệt độ dường như giảm xuống đột ngột khiến người ta lạnh sống lưng. Một cỗ sát ý nồng đậm như thể ngưng kết cả không gian để cho người ta khó mà nhúc nhích.
Tất cả mọi người khϊếp sợ nhìn về Công Tôn Hoằng, nơi phát ra đầu nguồn của cỗ sát khí này.
"Ồ? Ngươi còn muốn làm gì?" Tên nam tử thủ lĩnh của nhóm tu sĩ Huyền Hoàng giới khẽ run lên theo bản năng nhưng vẫn trấn tĩnh nói.
Đáp lại hắn chỉ là ánh mắt lạnh lẽ, vô tình của Công Tôn Hoằng.
Người sau chỉ bình tĩnh đứng đó, sau đó quay sang nam tử ôm kiếm bạch ngọc đứng bên cạnh, đạm mạc nói: "Trảm hết tất cả bọn hắn."
Nam tử ôm kiếm khé gật đầu đáp lại. Một cỗ khí thế khủng bố, bao phủ trăm dặm bỗng nhiên bộc phát từ trên thân của hắn.
Một hồi tàn sát đẫm máu mở ra.
- -------------------------
Một bên khác, Trần Thanh Nhi đang cau mày nhìn qua cánh đồng phía khô cằn phía trước.
Tại nơi đó, có gần ba mươi tên tu sĩ trẻ tuổi, nam có, nữ có. Từ họa tiết trang phục thống nhất, không khó để đoán ra rằng, những kẻ này là người đến từ cùng một thế lực. Chỉ có điều, gương mặt của bọn hắn lạ lẫm, khí tức xa lạ, biểu hiện dữ dằn, Trần Thanh Nhi có thể chắc chắn, bọn hắn không phải là người cùng các nàng tiến vào từ Minh Nguyệt giới. Loại kia cảm giác xa lạ như ngăn cách từ cả một thế giới lộ ra rất rõ ràng.
Vậy vấn đề đến?
Bọn hắn từ đâu tới? Là trong bí cảnh này sinh linh hay là từ bên ngoài đến?
Nếu là từ bên ngoài đến thì lại vào đây như thế nào?
Trần Thanh Nhi còn đang trầm tư suy nghĩ, tên thủ lĩnh dẫn đầu nhóm tu sĩ đối diện đã quát lên: "Giao ra Hắc Thủy Cầu, chúng ta có thể để các ngươi rời đi. Nếu không, đừng trách chúng ta ra tay tàn nhẫn."
Vừa nói, ba mươi tên tu sĩ này đã hình thành nên thế bao vây lấy Trần Thanh Nhi.
Trần Thanh Nhi thì kinh ngạc, nhìn lấy ba khối cầu thủy tinh, đen kịt bị cách nàng chừng ba trượng.
Thứ này chính là Hắc Thủy Cầu? Nó dùng để làm gì?
Trần Thanh Nhi không biết. Nàng quay người ngoài lại nhìn Nam Cung Uyển Nhi cùng 'nam tử' anh tuấn, uy vũ trong bộ giáp trụ toàn thân, muốn hỏi thăm hai người. Cả hai đều lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Thông tin các nàng biết đến quá ít. Nam Cung Uyển Nhi chỉ có thể bất đắc dĩ, thở dài nói:
"Uyển Nhi tỷ, bắt lấy mấy tên, tra hỏi rõ ràng."
"Vâng, tiểu... công tử." Nam Cung Uyển Nhi bất đắc dĩ đáp lại.
Rõ ràng, cả ba đều cải trang nam tử. Rõ ràng, tiểu thư vẫn luôn gọi nàng là Uyển Nhi tỷ; thế nhưng tiểu thư lại không để nàng xưng tiểu thư là tiểu thư.
Nàng buồng bực, chỉ có thể hướng mũi kiếm về đám tu sĩ không biết sống chết, đột nhiên kéo đến vây chặn các nàng tại đây.
- --------------------------------
Một bên khác, tại trong vòng thí luyện thứ hai, cả Lý Nguyên và Lữ Như Yên đều phải sớm rút lại ý kiến của bản thân. Hai người bọn hắn phát hiện ra, điểm kinh nghiệm tại thí luyện này kỳ thực kiếm rất dễ.
Ngày thứ đầu tiên, trải qua lần tấn công thứ nhất của Tà Ma, ba người bọn hắn rốt cuộc nghênh đón ba cuộc tấn công khác. Tất cả đều được hợp thành từ những đàn Tà Ma có thủ lĩnh sở hữu thực lực tương đương với Tứ phẩm tầng hai. Tất nhiên, số lượng Tà Ma trong mỗi đàn ngày càng đông, và cùng là Tứ phẩm tầng hai, nhưng thực lực giữa các Tà Ma thủ lĩnh này cũng có chênh lệch nhất định. Bọn chúng mạnh lên nhanh chóng.
Chỉ bất quá, loại này mạnh lên, tại trong mắt Trần Nguyên, không có bao nhiêu khác biệt. Hắn vẫn không để một Tà Ma nào có cơ hội đến gần thành Chi Lăng.
Tổng kết cuối ngày, hắn thu hoạch được một ngàn hai trăm điểm kinh nghiệm.
Lữ Như Yên có tám trăm. Thiên Lan còn chẳng buồn nhúng tay.
Ngày thứ hai, có sáu đợt Tà Ma tấn công. Mỗi đợt Tà Ma lại được hình thành từ sáu đến mười đàn Tà Ma nhỏ hơn. Mỗi đàn Tà Ma đều có thủ lĩnh cấp bậc Tứ phẩm tầng hai dẫn đầu.
Kết cục của cuộc chiến vẫn không thay đổi. Trần Nguyên không để bọn chúng có cơ hội đến gần thành chi Lăng. Hắn thu về trong ngày này hai ngàn điểm kinh nghiệm.
Liên tiếp ba ngày sau đó, thực lực của Tà Ma đột ngột tăng mạnh. Mỗi ngày vẫn là có từ năm đến tám đợt tấn công. Mỗi đợt tấn công vẫn do từ bảy đến mười đàn Tà Ma hợp thành. Tuy nhiên, thực lực của Tà Ma thủ lĩnh mỗi đàn đã tăng lên, ngang bằng với Tứ phẩm tầng ba Thượng nhân. Số lượng Tà Ma trong mỗi đàn cũng tăng gấp ba, bốn lần, trong đó, mỗi đàn càng là có từ ba đến năm Tà Ma phó chỉ huy, thực lực tương đương với Tứ phẩm tầng một Thượng nhân.
Kết cục vẫn không có bao nhiêu khác biệt. Bọn chúng vẫn không có cơ hội đến gần thành Chi Lăng.
Tuy nhiên, điểm kinh nghiệm thu hoạch bỗng chốc tăng mạnh. Một Tà Ma có thực lực tương đương Tứ phẩm tầng hai Thượng nhân chỉ cho bọn hắn từ bốn đến tám điểm kinh nghiệm. Còn Tà Ma có thực lực của Tứ phẩm tầng ba Thượng nhân lại cho số điểm kinh nghiệm cao gấp bốn lần, từ mười sáu đến ba mươi hai, tùy thuộc vào thực lực cụ thể.
Đột nhiên, Trần Nguyên nghĩ đến, có phải hay không số điểm kinh nghiệm thu hoạch được đúng theo tỷ lệ thực lực của Tà Ma.
Dù sao, một Tứ phẩm tầng ba Thượng nhân, nếu chỉ nói đến thuần sức mạnh mà không đề cập đến lĩnh hội pháp tắc cùng kỹ năng vận dụng, thì quả thực là mạnh hơn Tứ phẩm tầng hai Thượng nhân chừng bốn lần.
Cứ như thế mà tính, một Tứ phẩm tầng chín mạnh hơn một Tứ phẩm tầng bốn chừng gần bảy mươi ngàn lần. Đây là còn chưa tính đến sự khác biệt quá lớn trong năng lực vận dụng lực lượng, khả năng điều động pháp tắc cho đến trình độ tinh thông pháp thuật, đạo pháp và kỹ năng.
Bất kể như thế nào, ba ngày này, Trần Nguyên thu hoạch trên dưới hai mươi ngàn điểm kinh nghiệm.
Bốn ngày tiếp theo nữa, thực lực cùng số lượng của Tà Ma một lần nữa tăng mạnh. Lần này, số lượng của Tà Ma trong mỗi đàn đã vượt quá mười triều, thực lực của Tà Ma thủ lĩnh càng là đạt tới cấp độ của Tứ phẩm tầng bốn Thượng Nhân. Mỗi một đợt tấn công thường có từ mười đến mười lăm đàn Tà Ma hợp lại. Trong khi đó, một ngày có thể có lên đến bảy tới mười đợt Tà Ma xâm lược.
Lúc này, một Tà Ma thủ lĩnh đã có thể cung cấp chừng bảy mươi đến một trăm hai mươi điểm kinh nghiệm.
Bốn ngày, Trần Nguyên thu hoạch gần hai trăm ngàn điểm kinh nghiệm. Lữ Như Yên cũng có hơn một trăm ngàn điểm kinh nghiệm.
Một ngày này, Lữ Như Yên bỗng nhiên nói: "Chúng ta còn phải tiếp tục như vậy đến khi nào nữa?"
Nàng cảm thấy, cái gọi là vòng thí luyện thứ hai này quá vô nghĩa. Mỗi ngày, các nàng lặp đi lặp lại đánh đuổi Tà Ma, tất cả tựa như một vòng lặp vô tận trong khi các nàng dường như không có thu hoạch gì cả. Chỉ có thực lực của Tà Ma là mỗi lúc một tăng lên, cùng với đó là những con số kinh nghiệm vô nghĩa.
"Có lẽ là đạt tới một loại điều kiện nào đó, chúng ta mới có thể rời đi." Thiên Lan nói khẽ.
Trần Nguyên nhìn Lữ Như Yên, cười, nói: "Như thế nào, phu nhân đã mất kiên nhẫn rồi?"
Lữ Như Yên đỏ bừng cả gương mặt. Hai vành tai nàng nóng hôi hổi. Nàng lườm hắn, khẽ gắt: "Ta đang nghiêm túc đâu. Ta chỉ nghĩ, chúng ta thực hiện cái gọi là thí luyện này, có hay không chỉ là đang lãng phí thời gian."
"Có lẽ là không đi." Trần Nguyên nói: "Ta có trực giác, rằng chúng ta tại đây kiên trì được càng lâu, lợi ích sẽ càng nhiều."
Lữ Như Yên hoàn toàn nghe theo hắn, nói: "Vậy chúng ta tiếp tục kiên trì."
Năm ngày tiếp theo, số lượng cùng chất lượng Tà Ma một lần nữa tăng mạnh. Mỗi đàn Tà Ma có quy môt mở rộng tới ba mươi, bốn mươi triệu cá thể. Thực lực của Tà Ma thủ lĩnh đạt tới cấp độ của Tứ phẩm tầng năm Thượng nhân. Mỗi một Tà Ma thủ lĩnh lúc này cung cấp cho Trần Nguyên cùng Lữ Như Yên hơn hai trăm năm mươi tới năm trăm điểm kinh nghiệm.
Thí luyện vẫn duy trì cường độ bảy đến mười lượt Tà Ma tấn công một ngày; mỗi một đợt tấn công do từ mười đến mười lăm đàn Tà Ma hình thành.
Chẳng những thế, thí luyện bắt đầu thiết trí các chiến thuật tiến công phức tạp hơn. Các loại thủ đoạn như đánh lừa, che giấu, ngụy trang, bẫy rập, tập kích bất ngờ,... được vận dụng một cách nhuần nhuyễn.
Chỉ là, đứng trước sức mạnh nghiền ép tuyệt đối, những chiến thuật này tỏ ra không có hiệu quả chút nào.
Kết thúc năm ngày chiến đấu, Trần Nguyên thu hoạch trên dưới hai triệu điểm kinh nghiệm. Lữ Như Yên cũng có hơn một triệu bốn trăm ngàn điểm.
Rốt cuộc, một ngày nãy, Lữ Như Yên đã tích lũy đầy đủ điểm kinh nghiệm để tiến hành 'thăng cấp'.
Ba người Trần Nguyên rất mong đợi. Bọn hắn không biết, liệu 'thăng cấp' mà thí luyện này nói tới có phải hay không mang ý nghĩa như ba người bọn hắn nghĩ đến.