Trần Nguyên ẩn mình, che đậy khí tức, yên lặng nghe toàn bộ cuộc hội thoại từ bên ngoài khoảng cách gần hai mươi dặm.
Cho đến tận đây, hắn mới dần mường tượng ra những gì đang diễn ra tại Thần Hà sơn này.
Đơn giản mà nói, Hoàng gia có Thượng cổ Linh bảo, nhưng thứ này là khoai lang phỏng tay, bọn họ nuốt một mình không trôi. Hoàng gia bèn mượn Thần hà sơn cơ duyên này, lại mời thêm các thế lực lớn, mượn sức ma tu, diễn một vở tuồng bị đánh lén cướp bảo. Cứ như thế, bọn họ có thể trong bóng tối tiêu hóa cơ duyên mà không bị người nhớ thương.
Nhưng ai biết được, nửa đường gϊếŧ ra một cái Minh Hằng Thiên tông, khám phá ra bí mật ấy, sau đó cẩn thận lên kế hoạch đoạt bảo, lại dội thêm một gáo nước đυ.c ngầu lên đầu Hoàng gia.
Tất nhiên, hắn không dám chắc chắn đây hoàn toàn chính xác nhưng gì đang diễn ra. Cũng có khả năng, Minh Hằng Thiên tông cũng chỉ là một con cờ bị lợi dụng mà thôi.
Bất quá, như vậy là đủ để Trần Minh hình dung đại khái ra tình huống.
Cũng từ đoạn hội thoại, hắn có thể đoán ra, ba sư huynh đệ Thanh Minh chân nhân không có chuyện gì nguy hiểm. Bọn hắn chẳng qua là gặp phải trận pháp vây khốn mà thôi.
Ngược lại là Yên Nguyệt chân nhân, tám chín phần mười mục tiêu mới mà ba tên chân nhân trong sơn động thảo luận là nàng. Tuy nhiên, hắn vẫn chưa hình dung ra được, bọn chúng hại nàng như thế nào. Yên Nguyệt chân nhân so với Diệp Thanh Tuyết Diệp chân nhân còn mạnh hơn một mảng lớn.
Minh Hằng Thiên tông giống như không có năng lực hạ được nàng.
Lời nói đi nói lại, hắn bây giờ cần quan tâm tình thế trước mắt:
“Muốn hay không đánh gϊếŧ những người trong kia?”
Sau cùng, Trần Nguyên lắc đầu. Không phải hắn không muốn trừ đi hậu hoạn, nhưng ngừi ta kẻ địch đông đúc. Tại thời điểm chưa xác định toàn bộ đối phương, hắn lo ngại đánh rắn động cỏ.
Đến lúc đó, tình thế hỗn loạn còn hơn cả hắn có thể nắm giữ.
Được không bằng mất.
Trần Nguyên tiếp tục chờ đợi. Hắn vọng có thể nghe đến nội tình kẻ địch, tỷ như bọn chúng rốt cuộc tu vi cao bao nhiêu, phân bố vị trí nào, mỗi nơi có bao nhiêu người, các bước hành động ra làm sao…
Đáng tiếc,những người này không hé ra nửa chữ.
Ngược lại, hắn biết đại khái vị trí Minh Hằng Thiên tông đột kích người của Kính Nguyệt hồ. Hơn nữa, từ giọng điệu của đối phương, bọn hắn còn chưa cầm xuống được mục tiêu của mình.
Trần Nguyên nhẹ nhàng thở ra. Không cần biết mục tiêu bọn hắn đề cập đến là Yên Nguyệt chân nhân hay là Diệp Thanh Tuyết. Cả hai người này đều có ít nhiều chiếu cố tới hắn trong những ngày qua. Hắn không muốn nhìn thấy cảnh họ bị kẻ địch tính kế tới chết.
Tại xác định không còn thông tin giá trị hữu ích, Trần Nguyên âm thầm ghi nhớ lấy vị trí này, sau đó lặng lẽ không một tiếng động tiến về nơi người của Kính Nguyệt hồ bị tập kích.
- ------------
Cùng lúc đó…
Yên Nguyệt Chân nhân và Thanh Thành Chân nhân đã đánh ra lửa nóng.
Giữa hai người này vốn là có ân oán sâu xa. Không, đúng hơn là tu sĩ Kinh Nguyệt hồ đối với Thanh Thành chân nhân mang mối thù hận không thể tha thứ.
Yên Nguyệt Chân nhân nhìn đến kẻ này là khó lòng buông tha, cho nên ngay từ đầu ra tay nghiêm túc.
Thanh Thành chân nhân lúc đầu muốn vẩy nước, tiếp đón qua loa vài chiêu rồi quay đầu bỏ chạy. Hắn đến Thần Hà sơn không phải để tìm cố nhân gây thù. Mục tiêu của hắn là bảo hộ Dịch Phong lão đệ an toàn.
Ai biết rằng, Yên Nguyệt Chân nhân càng đánh càng lăng lệ, càng ra tay càng độc ác, không kiêng nể gì cả. Thanh Thành Chân nhân cũng vì thế mà bị đánh ra một bụng hỏa nhiệt, giận dữ không thôi.
Một khắc đồng hồ ban đầu, hai người đánh cân sức cân tài. Một khắc đồng hồ sau, Diệp Trường Tuyết xuất hiện, không nói hai lời, ngay lập tức gia nhập chiến trường.
Cả Yên Nguyệt Chân nhân và Diệp Trường Tuyết tu vi không nổi đối thủ, nhưng bọn họ thắng ở công pháp tu luyện, pháp thuật và cả kỹ năng chiến đấu. Đơn độc một mình, thực lực hai người không thua đối phương. Huống chi hiện tại cả hai liên thủ?
Không ra trăm chiêu, thế trận đổi thành một chiều, Thanh Thành chân nhân bị đè lên đánh không có sức chống trả.
Không những thế, hai vị hộ pháp của Thanh Liên kiếm các càng là bị ba vị Linh gia trưởng lão treo lên đánh. Thực lực của từng cá nhân vốn là không sai biệt lắm. Yếu tố quyết định chiến thắng chính là số lượng và sự phối hợp ăn ý. Ở điểm này, ba vị trưởng lão Linh gia làm tốt hơn nhiều.
Mắt thấy Linh gia Chân nhân chuẩn bị đột phá phòng tuyến, trực tiếp ra tay với Dịch Phong, Thanh Thành Chân nhân luống cuống. Hắn hét lớn:
“Kính Nguyệt hồ, ân oán của chúng ta, ngày sau ta nhất định đến tận cửa tạ tội. Ngày hôm nay thả cho ta một cửa, ta dẫn tiểu tử này đi. Như thế nào?”
Đáng tiếc, hai vị nữ Chân nhân không đếm xỉa gì đáp lại hắn. Cường độ công kích chẳng giảm mà còn tăng.
“Chết tiệt. Hai xú bà nương.”
Thanh Thành chân nhân mắng thầm trong lòng. Bất quá, ngoài miệng hắn vẫn không ngừng cầu hòa, chỉ mong có thể đưa Dịch Phong sớm một chút rời khỏi nơi thị phi này.
Hắn mấy tháng này một mực núp trong bóng tối, khứu giác nhạy bén giúp hắn đánh hơi ra, Thần Hà sơn tuyệt đối là vũng nước đυ.c, không nên ở lại.
Yên Nguyệt Chân nhân cuối cùng đáp lại, giọng lạnh lùng:
“Buông tha ngươi? Sau chuyện năm đó ngươi còn có tư cách trước mặt chúng ta đàm phán điều kiện? Đừng nhiều lời. Hôm nay, ngươi hãy ngoan ngoãn nằm lại đây đi.”
Diệp Thanh Tuyết không cho ý kiến. Câu trả lời của nàng là từng đợt công kích như vũ bão, liên miên không dứt.
Thanh Thành Chân nhân tê cả da đầu, trong lòng vừa sợ vừa giận.
Sợ vì hắn không nghĩ rằng, hai nữ nhân tu vi kém hơn mình mà lại hung hãn đến thế, liên thủ với nhau chỉ sợ có sức cùng Ngũ phẩm Chân nhân một trận chiến.
Giận vì đối phương không thèm nghe hắn nói. Trước mắt, hai vị hộ pháp Thanh Liên kiếm các sắp không chống đỡ được. Dịch Phong lão đệ nguy hiểm trong sớm tối.
Thanh Thành Chân nhân cắn chặt hàm răng, khẽ gầm gừ:
“Kính Nguyệt hồ, là các ngươi ép ta.”
Nói rồi, hai tay hắn bóp ra pháp quyết. Làn da hắn, chỉ trong hai hơi thở, lập tức trở nên đỏ như than nung, từng đợt từng đợt vụ khí từ trên thân thoát ra, phiêu miểu mà quỷ dị, trên mặt hắn hiện lên từng đóa hoa văn màu đen khó hiểu.
Đáng sợ hơn cả là khí tức của hắn đang không ngừng gia tăng: Tứ phẩm tầng chín sơ kỳ, Tứ phẩm tầng chín trung kỳ, tầng chín hậu kỳ, tầng chín đỉnh phong.
Oanh.
Theo tiếng nổ trầm đυ.c như sấm rền từ thân thể hắn phát ra, khí tức của hắn thình lình đã đạt đến Ngũ phẩm tầng một, thẳng cho đến Ngũ phẩm tầng 2 đỉnh phong mới thôi.
“Hống.” Thanh Thành Chân nhân khẽ gầm một tiếng. uy áp kinh khủng lan tràn ra bốn phía, làm cho khung gian ba trượng xung quanh thân thể hắn vặn vẹo.
Thấy cảnh này, cả Yên Nguyệt Chân nhân và Diệp Thanh Tuyết đều theo bản năng dừng lại động tác, thân thể không tự chủ được lui lại nửa trượng trên không trung. Hiển nhiên, hai nàng bị khí tức của đối phương chấn nhϊếp.
Nhưng không đợi cả hai người làm ra phản ứng, Thanh Thành Chân nhân đã đánh tới cửa. Chỉ một cút thuấn di, khoảng cách ba mươi mấy trượng giữa hai bên đã không còn lại chút gì.
“Thật nhanh.” Yên Nguyệt Chân nhân chấn động.
Bất quá, lần này đến lượt đối thủ của nàng không phản ứng lại nàng. Hai mắt Thanh Thành Chân nhân đã đỏ ngầu, lý trí còn sót lại không đến bao nhiêu.
Oanh.
Không cần pháp khí. Nắm đấm to như nồi đất đánh xuyên không gian. Linh lực khủng bố ầm ầm gào thét mà ra, phá nát hết thảy cản phá, thế không thể cản đánh lên thân thể Yên Nguyệt Chân nhân.
“Phốc.”
Trong một khoảnh khắc đó, Yên Nguyệt Chân nhân vội vàng điều động thể nội linh lực chống đỡ. Vô dụng. Khoảng cách giữa Tứ phẩm tầng tám và Ngũ phẩm tầng hai là quá xa.
Nàng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể ngọc ngà bi đánh văng ra xa ba trăm trượng, ầm ầm nện xuống đất, khói bụi mịt mờ, sống chết chưa rõ.
“Bát sư tỷ.” Diệp Trường Tuyết kinh hãi hô lớn.
Thế nhưng, nàng không có thời gian lo lắng. Đối phương đã công đến nơi.
Chỉ thấy, Thanh Thành Chân chập chỉ thành chưởng. Cỗ sức mạnh khổng lồ hội tụ thành bàn tay hư ảnh, cấp tốc mở lớn,cấp tốc ngưng thực. Chỉ nửa hơi thở thời gian, một bàn tay đỏ chót như huyết tinh, dài hai mươi trượng, rộng mười lăm trượng lơ lửng giữa hư không, không chút lưu tình đánh thẳng Diệp Trường Tuyết.
“Quá nhanh.” Diệp Trường Tuyết theo bản năng phán đoán. Phạm vi công kích không hẹp, cộng thêm khoảng cách hai bên quá gần. Tránh né là không kịp.
“Vân Vụ kiếm. Đệ tam thức. Trảm.”
Diệp Thanh Tuyết tế ra thanh trường kiếm pháp khí. Toàn thân thể nội linh lực vội vã điều động vào lưỡi kiếm ba thước, chỉ rộng bằng hai ngón tay, khắp mặt là hình hoa văn mờ ảo như sương mù.
Khoảng cách Cự Huyết chưởng chỉ còn hai trượng không đến, Diệp Trường Tuyết chém ra kiếm khí ngang trời, kích thước không so đối phương kém. Một cỗ kiếm khí này không chỉ sắc bén vô cùng, còn mờ ảo phiêu miểu, không rõ chân thực, tựa như sương mù phiêu hối giữa không trung, dễ làm kẻ địch mê thất.
Đáng tiếc, thứ này chủ yếu để công kích chân thân sẽ hữu dụng, đối mặt cự chưởng của kẻ địch, cứng đối cứng lại không phát huy ra thế mạnh nhất.
Một khoảnh khắc hai đại chiêu thức va chạm, không có bộc phát linh lực ba động, không có tiếng oanh minh bạo tạc xé tan trời đất, cũng không có sóng xung kích khủng bố càn quét không trung.
Vân Vụ kiếm trực tiếp bị huyết chưởng đánh tan, trở nên mờ ảo và tan vào không khí. Đồng thời, huyết chưởng theo đó mà ảm đạm đi vài phần. Bất quá, vài phần cũng chỉ là vài phần mà thôi. Uy lực của Huyết chưởng vẫn còn hơn phân nửa.
Diệp Trường Tuyết biết đó là cực hạn nàng có thể cản lại cự chưởng. Những gì nàng có thể làm còn lại là ngạnh sinh sinh chống đỡ một chiêu này. Linh lực trong cơ thể cấp tốc bùng nổ, hình thành nên hộ thuận phòng thủ, che chắn lấy cơ thể mảnh mai, yểu điệu của vị Chân nhân trẻ tuổi.