Khởi Nguyên kinh thần kỳ vô cùng. Trước không nói những thứ khác, chỉ nói đến kinh thư này giúp hắn mỗi một cảnh giới thức tỉnh một lần thể chất đặc thù, thiên phú hay năng lực đặc biệt.
Lần đầu tiên tu luyện, hắn liền biết bản thân mang thể chất đặc biệt. Khởi Nguyên thể. Đây cũng không phải là thể chất hắn thức tỉnh, cảnh giới thứ nhất không ban cho phúc lợi này. Thể chất này là tiên thiên thể chất, thích hợp và xứng đôi vô cùng với Khởi Nguyên kinh.
Bước vào cảnh giới thứ hai, hắn liền thức tỉnh năng lực thao chưởng khống thời gian. Tất nhiên, sở hữu năng lực này không có nghĩa là hắn có thể làm cho cả thế giới dừng lại hay chạy ngược. Năng lực khống chế của hắn là hữu hạn và phạm vi ảnh hưởng phụ thuộc trực tiếp vào năng lực của hắn. Nói cách khác, cảnh giới hắn càng cao, năng lực chưởng khống càng mạnh.
Bước vào cảnh giới thứ ba, hắn thức tỉnh thể chất ‘vô hạn tiến hóa’. Thứ này vô cùng kinh khủng. Loại thể chất này cho phép thân thể của hắn ngay lập tức thích nghi rồi tiến hóa để chống lại bất kỳ mối đe dọa nào đến tính mạng của hắn. Bất quá, hắn không thật ưa thích thể chất này. Hắn cho rằng, thể chất này phát huy tác dụng chứng tỏ hắn đang gặp nguy hiểm. Hắn không ưa lãng. Còn sống không phải thật tốt sao? Tại sao phải tìm đường chết.
Đạt đến cảnh giới thứ tư, hắn thu được Khởi Nguyên nhãn, con mắt có thể nhìn thấu vạn vật. Thứ này mới thật là điều hắn hài lòng nhất. Đây là hack nghịch thiên, là năng lực mặt bài của biết bao nhiêu khí vận chi tử. Tất nhiên, hắn cũng không thật cho mình là khí vân chi tử.
Mất nửa canh giờ, Trần Nguyên mới hoàn toàn thích ứng với Khởi Nguyên nhãn. Hắn thỏa thuê, vừa lòng thích ý với năng lực mới của bản thân. Có dạng này, ra ngoài tầm bảo chính là bật hack.
“Nên củng cố một hồi cảnh giới.”
Cảm nhận thể nội năng lượng phiêu miểu, không vững vàng, Trần Nguyên khẽ lẩm bẩm. Hắn cao hứng quay trở lại phiến đá lớn, bằng phẳng, quen thuộc. Hắn lặng lẽ xếp bằng tu luyện.
Hô hấp của Trần Nguyên trở nên đều đều, thân hình của hắn hòa làm một với trời đất, giao thoa với đại đạo, tạo nên cảnh đẹp ý vui. Bất cứ ai nhìn thấy đều sẽ không tự chủ được mà thấy yên bình, dễ chịu. Đồng thời, theo mỗi hơi hắn thở ra, thiên địa linh khí lại trở nên nồng nặc thêm một phần, hoàn cảnh xung quanh chậm rãi cải biến, hướng theo phía động thiên phúc địa mà biến hóa.
Đây là điểm mạnh, cũng đồng thời là điểm bất lợi của tu luyện Khởi Nguyên kinh.
Hắn tu luyện, có thể khiến cho hoàn cảnh xung quanh trở nên tốt hơn.
Tuy nhiên, quá trình tu luyện của hắn không thể lợi dụng đan dược, linh tài cùng thiên tài địa bảo khác đến hỗ trợ. Tu sĩ thông thường có thể lợi dụng cắn nuốt đan dược để gia tăng pháp lực, có thể hấp thu thiên tài địa bảo để gia tăng tu vi, cũng có thể dựa vào luyện hóa thiên tài địa bảo để đột phá cảnh giới. Nhưng với hắn, tất cả đều vô dụng.
Tu luyện Khởi Nguyên kinh không hấp thụ thiên địa linh khí. Thứ hắn hấp thu là Hỗn Mang chi lực và Trật Tự chi lực. Hắn không thực sự biết chúng là cái gì. Hắn chỉ biết, những thứ này không tồn tại ở tầng lớp này của thế giới. Trong quá trình hắn hấp thu hai loại lực lượng này, hắn cũng đồng thời trợ giúp bản thân thế giới lớn mạnh, càng là phản hồi cho thế giới này thêm thiên địa linh khí.
Tu luyện Khởi Nguyên kinh, đạo hạnh lên trước, pháp lực theo sau. Hắn không giống tu sĩ thông thường, có thể lợi dụng ngoại lực để cưỡng ép đột phá. Con đường duy nhất của hắn là cảm ngộ thiên địa quy tắc, ngộ ra càng nhiều, đạo hạnh càng cao, thể nội năng lượng tự động gia tăng theo.
Như thế, ngộ tính tốt một chút, có lẽ còn thầy tiến triển. Chỉ cần ngộ tính thuộc hàng trung bình, tu luyện thường thấy bình cảnh, là vô pháp tiến tiếp. Người ta có thể dựa vào đan dược, thiên tài địa bảo phụ trợ đột phá bình cảnh, hắn thì chịu chết.
Một lần củng cố tu vi này, Trần Nguyên tiêu tốn trọn nửa tháng thời gian.
Cảm nhận thể nội phát ra sức mạnh hùng hồn, nhục thân cơ bắp cứng rắn như cương thiết vạn năm, không gì có thể phá, hắn thoải mái cười to một tiếng.
“Chít… chít… chít…”
Lúc này, dưới chân hắn truyền đến cảm giác mềm mại. Hắn cúi xuống, bế lên một con Nhị vĩ linh hồ. Con Nhị vĩ linh hồ không lớn lắm, chỉ dài chừng hai xích, vừa vặn hắn ôm vào trong lòng. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông trắng toát như mây, mềm mại như bông nói khẽ:
“Thế nào, chơi không vui?”
Con linh hồ như hiểu được lời hắn nói, giương đôi mắt to, long lanh, một màu hồng sắc về phía hắn, kêu lên:
“Chít… chít… chít.” ‘Không có người, chơi không vui.’
Bằng một cách thần kỳ, hắn hiểu được những gì con linh hồ muốn diễn đạt.
“Tốt. Ta vừa đột phá, thuận tiện có thời gian bồi các ngươi.”
Con linh hồ này vốn chẳng phải linh sủng của hắn. Ba năm trước đây, khi hắn còn đang tu luyện, con linh hồ chật vật bò đến trong trạng thái bị thương. Mất nhiều công sức, hắn mới trấn an được con linh hồ, đồng thời lại dùng dược thảo, chữa trị cho nó.
Kể từ đó, con linh hồ liền ở lại bên cạnh hắn không rời.
Trần Nguyên cũng không nỡ đuổi nó đi.
Ngày ở lại bên cạnh hắn, tắm nhuần trong đạo vận mà hắn tản mát, lại hấp thu linh khí nồng đậm mà hắn thở ra, con linh hồ thuế biến.
Nhận ra con linh hồ hai mắt có linh, rõ ràng phần nào đó đã khai ra linh trí, hắn truyền cho con linh hồ Khởi Nguyên kinh. Không giống như Mạc lão, con linh hồ tiếp thu nhanh lắm, chẳng mất bao lâu đã hoàn toàn nắm vững. Có lẽ khác biệt ở chỗ, trước đó nó đã tiếp thu quá nhiều đạo vận trên thân hắn tản mát.
Hơn ba năm tu hành, con Linh hồ hiện tại đã là Cảnh giới thứ hai Ngũ trọng thiên, linh trí của nó còn vượt trội hơn cả một phàm nhân thông thường. Có lẽ không qua mấy năm, linh hồ có thể bước vào cảnh giới thứ ba, đồng thời, ngưng tụ ra chiếc đuôi thứ ba.
Lúc này, dưới chân hắn lại có cảm giác, một con rắn vảy đen bóng, sáng như gương, dài nửa mét, thân to như ngón chân cái quấn quanh chân hắn. Trần Nguyên không hoảng loạn. Hắn vươn bàn tay xuống đất, tiếp con hắc xà lên mình.
Hoàn cảnh của con hắc xà này cũng giống như linh hồ, cùng từ bị thương mà tìm đến chỗ hắn. Có lẽ linh khí nồng đậm và hoàn cảnh phì nhiêu đã hấp thu những con thú này. Hắc xà có linh, hắn cũng truyền thụ cho nó Khởi Nguyên kinh.
Ba năm, Hắc xà đã tu luyện đến Cảnh giới thứ hai Nhị trọng thiên.
Cùng lúc, trên vai hắn hơi trầm xuống, một Thanh Loan nhẹ nhàng đậu lên vai hắn. Không cần nói, tình huống của nó cũng tương tự như Hắc xà và Linh Hồ. Chỉ là, Thanh Loan là con đến sau cùng, tu vi cũng thấp nhất, chỉ vừa bước vào Cảnh giới thứ hai.
Đây có lẽ là thứ mà tu sĩ thường nói với nhau: ‘Duyên’.
“Xì… Xì…”
“Chiếc… chiếc… chiếc…”
Hai con linh thú cuốn lấy thân thể hắn, nội tâm biểu thị rõ sự vui mừng, dường như đang chúc mừng hắn, cũng vì hắn đột phá mà cao hứng.
“Cảm ơn các ngươi đã đến.” Trần Nguyên cười đáp. Hai bàn tay hắn rất tự nhiên, vuốt ve ba con linh thú, cảm nhận hơi ấm từ thân thể của chúng.
Ba con linh thú cũng rất hưởng thụ cảm xúc này, hơi mắt nhắm hờ, khẽ vươn đầu, dường như chỉ để chờ đợi hắn.
Linh thú hắn nuối rất thuần khiết. Hắn đối tốt với chúng, chúng cũng chân tâm thật lòng phản hồi lại hắn. Giữa hắn và ba con linh thú chưa từng có khế ước sủng thú.
Thứ nhất, bởi vì hắn không biết loại khế ước đó.
Thứ hai, hắn cảm thấy không cần thiết.
Hắn đối đãi với ba con linh thú tựa như bằng hữu của mình, hai bên là ngang hàng luận giao, hắn không muốn và cũng không thích nô ɭệ ý chí của chúng, càng là khi chúng khai linh. Hắn khinh thường nô ɭệ hóa sinh linh khác.
Trần Nguyên dành ra mười ngày bồi tiếp ba con linh thú, lại tranh thủ thời gian chỉ đạo ba con linh thú tu luyện. Không thể không nói, ba con linh thú sở hữu ngộ tính mạnh kinh người. Chỉ cần hắn giảng giải qua một lần, chúng ngay lập tức nắm được điểm cốt lõi, lại từ đó suy tính, mở rộng ra nhiều. Cộng thêm trước đó hắn đột phá, gây ra hiện tượng dị biến, ba con linh thú chỉ là từ xa quan sát cũng có thu hoạch không nhỏ, mỗi con đều có riêng phần mình thu hoạch.
Một lần này, chỉ cần tiêu hóa hết cơ duyên, đột phá một tiểu cảnh giới là điều nằm trong tầm tay.
Trong mười ngày này, Trần Nguyên thử sử dụng Khởi Nguyên nhãn đến quan sát ba con linh thú. Hắn kinh ngạc muôn phần khi phát hiện ra huyết mạch của chúng đang thuế biến.
Linh Hồ có xu hướng thuế biến Khởi Nguyên Hồ.
Hắc Xà chuyển hướng về Khởi Nguyên Xà.
Còn Thanh Loan thì có tiềm năng trở thành Khởi Nguyên Điểu.
Điều này, âu cũng là nhờ bọn chúng tu luyện Khởi Nguyên kinh, lại ngày ngày tắm trong đạo vận từ Khởi Nguyên thể mà hắn tản mát.
Tất nhiên, quá trình diễn ra vô cùng chậm chạp. Có lẽ phải mất hàng chục năm, hàng trăm năm, thậm chí là hàng nghìn, hàng vạn năm để sự thuế biến hoàn tất. Không ai biết được. Định nghĩa về thời gian của tu sĩ vô cùng khác phàm nhân. Tu sĩ đê giai, đυ.ng một chút là năm mươi, một trăm năm, trung giai có thể lấy ba trăm, năm trăm năm làm đơn vị, trong khi cao giai có thể lên đến hàng nghìn, hàng vạn năm.
Sẽ không lạ gì nếu như ba con linh thú vẫn chưa hoàn toàn cải biến huyết mạch trong vạn năm thời gian. Nghe nói, Tiên Nhân còn là trường sinh bất lão, đồng thọ cùng trời đất đâu.
Tất nhiên, khái niệm Tiên Nhân chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng một ai thấy qua Tiên Nhân, cũng chưa từng ai dám vỗ ngực tự xưng nhận được Tiên Nhân truyền thừa hay bảo vật liên quan đến Tiên.
Cho nên, Tiên trở thành một khái niệm hư vô mà phiêu miểu, mang nhiều sắc thái truyền thuyết hơn là thực tế.
Mặt khác, cũng có thể tồn tại khả năng, Tiên Nhân là thật tồn tại, chỉ là các bằng chứng, truyền thừa, bảo vật liên quan đến cấp bậc này bị giấu đi hoàn toàn bởi các thế lực đỉnh cấp.
Nếu như có một tông môn, thế gia dám tuyên bố họ đạt được một kiện Tiên khí hay Tiên Nhân truyền thừa, chỉ sợ ngay trong đêm hôm đó, thế lực nọ bị san bằng, đồ tông diệt tộc đến một con gà cũng chẳng tha. Chung quy, sức hấp dẫn của bất cứ đồ đạc nào liên quan đến Tiên đều quá lớn, và ai cũng muốn sống lâu hơn một chút. Trường sinh bất lão là mộng tưởng của tất cả tu sĩ.
Một ngày này, Trần Nguyên bỗng gọi ba con Linh thú lại. Hắn dõng dạc tuyên bố:
“Sắp tới, ta sẽ rời khỏi nơi này, đi lịch lãm thiên hạ một quãng thời gian. Có lẽ trong vài năm là không thể trở lại được. Trong các ngươi, có ai muốn đi cùng ta?”