Kể từ khi nghị luận đến Hoàng gia lão tổ, ba người Trần Nguyên không nói gì nữa, giống như một tầng áp lực vô hình đè lên bọn họ, để ba người có chút kiêng kỵ. Chính xác mà nói là Lữ Như Yên và Hà Tiểu Thu có kiêng kỵ.
Thời gian còn lại, bọn họ dùng để ổn định tâm thần, tranh thu giúp cơ thể đạt đến trạng thái tốt nhất.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mặt trời lặn, trời đã về đêm. Vòm trời đen ngòm, sâu vô cùng vô tận được điểm xuyết hàng hàng ngàn vạn vì sao sáng lấp lánh. Ánh trăng mờ nhạt đầu tháng rải đầy đất, bao trùm lên khung cảnh tựa như lớp sương mù, tạo ra ảo giác mông lung khó hiểu.
Trần Nguyên chăm chú quan sát sao trời, một cỗ cảm giác huyền diệu khó lượng xông thẳng lên đầu hắn, tựa như một loại nào đó quy tắc vận chuyển của trời đất vừa bị hắn nhìn được. Không giống như tại Trái đất, nơi sao trời bị coi không gì hơn là những khối cầu khí khổng lồ và nóng bỏng, tu chân giới tu sĩ coi trọng sao trời lắm. Tinh thần chi lực không những có thể giúp tu sĩ tu luyện, tự thành một đạo, mà vị trí của chúng, quỹ tích chuyển động của chúng đều mang huyền ảo riêng, tu sĩ lại từ đó có thể suy đoán ra vận mệnh hưng suy của thế gian.
Trần Nguyên lắc đầu, không có tham lam đi tham ngộ. Đạo này dẫu huyền diệu nhưng hắn không thông, cũng không có dẫn dắt, huống chi trước mắt hắn còn chuẩn bị quan sát thiên địa dị tượng đâu.
Lúc này, bầu trời bỗng chốc choáng ngợp trong thứ ánh sáng bảy màu rực rỡ. Hạ Tiểu Thu giật nảy mình, theo bản năng nói:
“Trời sáng?”
Lữ Như Yên lắc đầu: “Dị tượng muốn bắt đầu.”
Trần Nguyên cũng nói theo: “Mọi người chuẩn bị tinh thần, tập trung cảm ngộ.”
Nói xong, hắn cũng thả ra ba con linh thú. Đây là cơ duyên hiếm có, chúng cũng nên được hưởng. Mới đầu, ba con linh thú còn có chút hào hứng, cao hứng chạy qua lại xung quanh vì tự do. Tuy nhiên, chúng chẳng mấy chốc bị thu hút bởi dị tượng trên trời đêm, theo bản năng liền tiến vào trạng thái cảm ngộ.
Đồng thời, ánh sáng huyền diệu bảy màu đang dần thuế biến theo thời gian. Từ lúc bắt đầu, chùm ánh sáng chỉ là một tia, như sợi chỉ mỏng vắt ngang bầu trời, qua chưa đầy mười hơi thở đã triệt để mở rộng tựa như dòng ngân hà, che lấp đi sao trời, xóa mờ đi ánh trăng.
Lại qua ba mươi hơi thở, dòng ngân hà bảy sắc ấy tách ra thành vô số những đường nhánh nhỏ, mở ra chằng chịt, chen lấn, xâm chiếm trọng một nửa bầu trời.
Trần Nguyên nhìn lên chúng, cảm giác tựa như đã từng nhìn thấy cực quang trên Trái đất. Chỉ bất quá, ánh sáng lần này linh lung, rực rỡ và huyền ảo nhiều lắm.
Tại thời khắc này, chùm ánh sáng bảy màu rốt cuộc phát triển đến một loại tới hạn nào đó. Nó bùng nổ. Vô số chùm sáng từ đó kích xạ mà ra, chiếu sáng rực rỡ chư thiên, rơi xuống đầy mặt đất thật giống như mưa sao băng trong truyền thuyết.
Không chỉ có thế, tại chỗ trung tâm vụ nổ ấy, vô cùng vô tận quang mang rực rỡ hình thành nên một dòng thác khổng lồ, không ngừng mang theo đại đạo huyền diệu, đổ thẳng xuống đại địa. Một cảnh tượng này làm Trần Nguyên nhớ đến hai câu thơ:
“Phi lưu trực há tam thiên xích,
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.”
Chỉ có điều, cảnh tượng trước mặt rực rỡ và hùng tráng hơn rất nhiều. Kỳ quan tại tu chân giới, không phải dăm ba câu chữ phàm nhân có thể mô tả.
Không đợi cho hắn kịp cảm thán, mặt đất dưới chân ầm vang. Lúc này, vô tận sơn mạch, rừng cây bỗng rung chuyển. Chúng dường như sử dụng một loại phản ứng mãnh liệt nào đó đáp lại dị tượng trên trời cao.
Một nháy mắt, trời và đất, hô ứng lẫn nhau, tại tiếp nối giữa chúng là dòng thác ánh sáng khổng lồ và tuyệt mỹ. Cũng trong một nháy mắt ấy, vô cùng vô tận đại đạo huyền diệu mở ra trước mắt Trần Nguyên. Hắn có cảm tưởng, chỉ cần hắn nguyện ý, cái gì đại đạo, cái gì quy tắc của trời đất, đều có thể thông qua ánh sáng thần thánh kia truyền thẳng vào trong não hải của hắn, soi rõ cho hắn thấy căn nguyên của vạn vật.
Cảm giác này lạ lẫm vô cùng.
Trước đó, hắn tại Thanh Hoàng sơn mạch quan tưởng thiên địa, cảm ngộ thế gian quy tắc giống như tìm ra các chi tiết của một bức tranh bị cắt xé ra hàng triệu, hàng tỷ mảnh rồi trộn lẫn vào nhau một cách thô bạo, hỗn độn nhất. Chung quy, quy tắc chi phối thế giới ngàn vạn, chúng không ngừng tương tác, kết hợp, diễn hóa ra vô số kết quả, hệ lụy. Muốn tự hiện tượng suy diễn ra bản chất, cơ bản là khó vô cùng.
Mà hiện giờ thì khác, tất cả đại đạo, quy tắc hiện ra ở trạng thái cơ bản nhất, sắp xếp một cách có trật tự, ngay ngắn và rõ ràng, hắn nghĩ muốn cảm ngộ cái gì, cứ việc cảm ngộ cái đó.
Trần Nguyên phát hiện ra, loại này dị tượng, đối với hắn phương pháp tu luyện như vậy, lại có Khởi Nguyên kinh, có lợi vô cùng; tốc độ so với bình thường đâu chỉ hơn có mười lần, hai mươi lần.
So sánh với những tu sĩ tu luyện chủ yếu dựa vào thổ nạp linh khí như Lữ Như Yên, dị tượng này đối với hắn càng là thích hợp hơn.
Lấy ví dụ đơn giản so sánh, Thần Hà sơn đối với tu sĩ thông thường hỗ trợ tu luyện là một điểm, thiên phú cao, ngộ tính mạnh như Lữ Như Yên là hai điểm, vậy thì đặc biệt đối với hắn là một trăm, thậm chí là hai trăm điểm.
Không chỉ hắn, mà ba con linh thú, Bạch Hồ, Hắc Xà và Thanh Loan cũng đều như vậy. Chỉ cần là tu luyện Khởi Nguyên kinh giống như hắn, nơi này chính là thánh địa.
Không nghĩ nhiều nữa, Trần Nguyên tập trung toàn bộ tinh thần, lợi dụng thiên địa dị tượng mở ra đại đạo bí mật, hỗ trợ tu luyện. Cùng lúc, hắn lại âm thầm vận chuyển Minh Không quyền và Bạo Lôi kiếm pháp, lợi dụng chân nghĩa trong đó cảm ngộ không gian, lôi đình và phá hủy chi ý.
Cơ hồ là đồng thời, năm nghìn tu sĩ trẻ tuổi tiến vào trạng thái tu luyện.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mỗi một người đều có riêng mình thành tựu thu hoạch.
Trong ba ngày, Trần Nguyên đã bắt đầu nhìn thấy thành quả. Bạo Lôi kiếm pháp và Minh Không quyền của hắn tiến vào tiểu thành, đạo hạnh của hắn đã có coi là Nhất trọng thiên trung kỳ, vẫn còn một đường tiến vang.
Lữ Như Yên tuy không có khoa trương như vậy, nhưng tu vi một mực tăng trưởng đều đặn, trên đầu còn lờ mờ hình thành linh khí vòng xoáy, không ngừng hấp thụ, gia tăng thể nội pháp lực.
Ngược lại là Hà Tiểu Thu, tâm tính nóng nảy, khó tập trung, thu hoạch là thấp nhất.
Bảy ngày trôi qua, Đạo Hạnh của Trần Nguyên đã tăng đến Nhất trọng hậu kỳ, hai môn quyền pháp và kiếm thuật chỉ cách đại thành nửa bước.
Lữ Như Yên tu vi đã vững vàng tại Nhị phẩm tầng tám trung kỳ. Hà Tiêu Thu lúc này mới dần có thu hoạch.
Mười ngày đầu tiên, Trần Nguyên đi đến Nhất trọng viên mãn, hai môn quyền pháp và kiếm pháp kém đại thành một tia, một đường.
Lúc này, Hắc Xà và Thanh Loan, nguyên bản bởi vì Trần Nguyên đột phá cảnh giới thứ tư mà thu hoạch không nhỏ, tu vi đến đường biên giới đột phá, hiện nay lợi dụng thiên địa dị tượng, thuận lợi bước vào Cảnh giới thứ hai Tam trọng và Nhị trong thiên.
Hắn hài lòng gật đầu.
Một bên khác, Lữ Như Yên tu vi vẫn vừng vàng tăng đều. Hạ Tiểu Thu trên đầu bắt đầu lờ mờ xuất hiện vòng xoáy linh khí. Trước đó, nàng vẫn đều hấp thu linh khí, chỉ là không mạnh mẽ bao nhiêu. Vòng xoáy linh khí xuất hiện, đại biểu tu vi của nàng đang điên cuồng tăng trưởng.
Cho đến tận lúc này, Trần Nguyên vẫn chưa nhận ra, bởi vì sự xuất hiện của hắn, chính xác hơn là bởi vì đạo vận của hắn vô ý thức tản mát khi cảm ngộ, cộng hưởng với thiên địa dị tượng, làm cho Lữ Như Yên và Hạ Tiểu Thu thu hoạch so với những tu sĩ khác nhiều hơn gấp bội.
Ngày thứ mười lăm, Bạo Lôi kiếm pháp và Minh Không quyền chính thức bước vào đại thành, Trần Nguyên theo đó thuận lợi bước vào Cảnh giới thứ tư, Đệ Nhị trọng. Bạch Hồ Tiểu Vũ thì đã đến biên giới đột phá, qua không bao lâu có thể thành tựu Cảnh giới thứ hai đệ Lục trọng.
Lữ Như Yên tu thuận lợi tiến đến tầng tám đỉnh phong, tùy thời có thể tiến vào tầng chín.
Hạ Tiểu Thu, dẫu không ngộ tính tốt như nàng, nhưng trước đó đã cắm ở tầng năm một năm có hơn, hiện tại cũng thuận lợi đi đến tầng năm đỉnh phong.
Lúc này, Trần Nguyên quyết định từ bỏ không tiếp tục cảm ngộ Minh Không quyền, Bạo Lôi kiếm pháp nữa. Hắn dọ dự một chút, lấy ra tàn quyển Bồ Đề kinh, tiến hành cảm ngộ.
Nửa ngày sau đó, Lữ Như Yên cũng từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại. Cẩn thận cảm nhận tu vi đã đến tầng tám đỉnh phong, tùy thời có thể đột phá tầng chín, nàng chấn kinh không thể tin được.
Dĩ vãng, nàng tại mỗi một tiểu cảnh giới đều dùng thời gian một năm có hơn mới đột phá. Nàng lại mới bước vào tầng tám chưa đầy ba tháng, hiện tại đi vào Thần hà sơn bao lâu? Nửa tháng thời gian, vậy mà nàng sắp đi đến tầng thứ chín.
Nàng cũng nghe nói Thần hà sơn thần kỳ, nhưng như thế hiệu quả kinh khủng thì thật không thể tin được.
Tất nhiên, nàng là không biết, mình so với năm nghìn tu sĩ khác biệt, bên cạnh nàng có một cái máy gian lận.
Kinh hỉ quá bất ngờ khiến cho Lữ Như Yên có chút khó mà tiếp thu. Nàng cố bình ổn lại tâm tình, làm tốt tâm lý cho quá trình đột phá. Chỉ là, trong đầu nàng bỗng vang lên thanh âm của Diệp Thanh Tuyết:
“Như Yên, tại chỗ của ngươi không có phát sinh ra sự tình ngoài ý muốn chứ?”
Lữ Như Yên không hiểu ra sao, thành thật trả lời:
“Không có chuyện gì thưa sư thúc, chúng ta vẫn đều tu luyện rất tốt.”
“Cái kia thì tốt rồi.” Thanh âm của Diệp Trường Tuyết có chút buông lỏng: “Ngươi đánh thức tiểu tử kia, nói hắn đề cao cảnh giác, bảo hộ tốt hai người các ngươi. Xong chuyện, Nguyệt Kinh hồ sẽ cảm tạ hắn.”
Lữ Như Yên nghe ra có sự tình nghiêm trọng, gấp gáp hỏi:
“Sư thúc, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Phía bên kia chần chờ một chút, mới nói:
“Khu vực bên trong Thần Hà sơn có ma tu hoành hành, thiên kiêu bị tấn công. Trước mắt, có ba tên xui xẻo chết thảm, năm tên khác chịu thương nặng. Chúng ta bên này đang rối tinh rối mù thành một đoàn. Ta lại không có nhiều tâm thần trông nom các ngươi.”
Ngừng tạm, nàng tiếp tục: “Không cần lo lắng, ta đã liên lạc về Kính Nguyệt hồ, tu sĩ của Kính Nguyệt Hồ đang trên đường chạy tới đây. Đúng, sư phụ của ngươi cũng tới.”