Lữ Như Yên thấy Trần Nguyên tỏ ra hiếu kỳ liền cười, cười đến ngọt ngào, cười đến bách hoa phải ảm đạm, đến thiên địa phải phai nhòa. Nàng ôn nhu nói:
“Mặc dù là đối với Trần công tử, Như Yên sẽ không giấu diếm điều gì. Tuy nhiên, điều này vẫn không nói ra thì hơn, công tử biết đến sẽ chỉ mang theo phiền phức vào thân mà chẳng được lợi ích gì. Cho nên xin công tử thứ lỗi.”
Trần Nguyên biết mình thất thố. Dẫu cho bí mật này chẳng phải họa mà là phúc, dẫu cho Lữ Như Yên có sẵn sàng chia sẻ với hắn, hắn biết mình hỏi như thế là bực nào không phù hợp:
“Là ta đường đột, Lữ cô nương, thứ lỗi.”
Lữ Như Yên cười không nói. Nàng nhớ đến sư huynh, sư muội, bèn cáo biệt:
“ n tình của công tử, Như Yên ghi nhớ trong lòng, nhất định sẽ báo đáp. Chỉ là hiện nay sư huynh và sư muội vẫn còn gặp truy kích của ma tu, lòng Như Yên có lo lắng, liền cáo từ trước, mong công tử thứ lỗi.”
“Lữ cô nương đi thôi.” Trần Thiên Ứng đáp. Hắn ngược lại không có ý định ra tay trợ giúp sư huynh muội ba người. Giao tình của họ không sâu đến mức độ đó.
Lữ Như Yên có chút lưu luyến, sau đó dứt khoát xoay mình rời đi, khuất mình dưới ánh trăng nhạt. Trần Nguyên nhìn theo một hồi, không suy nghĩ gì nữa, một lần nữa tiền vào trong nhà.
“Ai, chỉ là căn tiểu viện bị tàn phá thành dạng này.” Lại nhìn túi linh thạch, hắn không khỏi đau lòng nhức óc: “Như thế nào ăn nói với chủ nhà đây?”
Dọn dẹp đống đổ nát sau trận chiến, hắn lâm vào khổ não suy tư.
Một đêm cứ như thế qua đi. Trần Nguyên tiếp tục tu luyện, nhưng không dám chìm ngập quá sâu vào lĩnh ngộ đại đạo. Hắn vẫn còn canh cánh lo lắng sự việc ma tu tập kích, một phần tâm thần tách ra, luôn luôn cảnh giác tứ phía.
May mắn, một đêm bình an. Sau khi Lữ Như Yên rời đi không lâu, vệ binh Viên Minh thành dồn dập kéo đến điều tra. ba mươi người có hơn, dẫn đầu là một vị Tam phẩm tầng hai, những kẻ còn lại đều có tu vi Nhị phẩm, tầng thứ không đồng đều.
Trần Nguyên không dấu diếm, chân thành kể lại sự việc xảy ra khi đó. Ngoại trừ che dấu đi thân phận của Lữ Như Yên, chỉ nói rằng, đó là một nữ nhân che kín mặt mũi, không rõ nhận dạng, hắn còn đổ hết trách nhiệm lên đầu ma tu. Đồng thời, hắn còn xuất ra bằng chứng, chứng tỏ mình là người thuê căn tiểu viện này, chủ nhân tại đây và là kẻ bị hại.
Khí tức của ma tu vẫn còn vương lại. Nhóm vệ binh xác nhận lời khai cùng chứng cứ phù hợp liền rời đi nhanh chóng, không lại hỏi gì thêm, cũng chưa từng quay trở lại. Đối với việc họ có để lại tai mắt bí mật theo dõi trong đêm hay không, hắn chưa từng để tâm.
- --------------
Một ngày lại một ngày qua đi, cho đến sang ngày thứ tám, Trần Nguyên bất ngờ đón ba vị khách. Không phải ai khác, chính là ba sư huynh muội Lữ Như Yên.
“Đa tạ Trần huynh ngày trước giúp đỡ sư muội. n huệ của huynh, sư huynh muội chúng ta không cách nào báo đáp.” Vừa gặp mặt, Tần Xuyên tươi cười chắp tay hành lễ, giọng điệu khách khí vô cùng.
Đi theo phía sau, Hà Tiểu Thu cũng làm theo hành lễ, điệu bộ có chút tinh nghịch, Lữ Như Yên thì phong thái yểu điệu, đúng chất tiểu thư khuê các, mười phần nho nhã. Nàng nói khẽ: “Ngày đó mang cho công tử phiền phức, Như Yên vẫn còn áy náy trong lòng.”
Tần Xuyên và Hà Tiểu Thu có chút kinh ngạc nhìn về phía nàng. Mặc dù nói Lữ Như Yên trong mắt bọn họ luôn luôn ôn nhu, lễ đội, hiểu phép tắc, nhưng biểu hiện ra yểu điệu như vậy trước mặt nam nhân vẫn là lần đầu tiên thấy. Kinh ngạc về đằng kinh ngạc, hai người ngầm hiểu, không có nói ra miệng.
“Ba vị khách khí.” Trần Nguyên cười đáp. Nói xong, hắn mời ba người vào tiểu viện, bày trà tiếp đãi.
Tần Xuyên đưa hai vị sư muội đến đây là có hai mục đích. Trước là để cảm tạ ơn tương trợ nhị sư muội hắn đêm hôm đó, sau lại muốn kết giao một phen bằng hữu. Trần Nguyên tuổi trẻ như thế, cốt linh lại chưa tới hai mươi, tu vi thình lĩnh đã đạt đến Tam phẩm,nhìn như thế nào cũng là thiên kiêu hiếm có. Mặc dù ba sư huynh muội bọn hắn cũng được xếp vào dạng thiên tài, nhưng đặt cạnh đối phương kém đâu chỉ một bậc.
Đối lập Trần Nguyên cũng từ miệng Tần Xuyên biết được tình hình đêm hôm đó. Nguyên lại, bọn họ bị đến mười ma tu vây công ngày hôm đó. Thực lực không tính quá mạnh, chỉ có một tên Tam phẩm, cũng là kẻ bị hắn đánh gϊếŧ, còn lại đều là Nhị phẩm. Bởi vì duyên cớ bất ngờ mà Lữ Như Yên bị chia cắt với hai người còn lại, ba kẻ mạnh nhất theo sau truy sát nàng. Sau đó, nếu không có nàng thoát ra hỗ trợ, đoán chừng hai sư huynh muội cũng gặp tổn thất không nhỏ.
“Nói đến, nếu như không gặp Trần công tử tương trợ, Như Yên ngày hôm đó e rằng lành ít dữ nhiều.” Lữ Như Yên nói lời thật lòng. Nàng mặc dù là thiên kiêu, tuổi trẻ, tu vi hùng hậu, có thể vượt cấp khiêu chiến địch nhân. Nhưng cùng lúc bị vây công không phải là dễ chịu. Nàng muốn phản sát đối phương là có khả năng, nhưng đại giới bỏ ra là phải có.
Tần Xuyên và Hà Tiểu Thu một lần nữa kinh ngạc nhìn nàng. Cảm tạ thì cũng thôi, nhưng để nàng chủ động với nam nhân thì cũng là lần đầu tiên họ nhìn thấy. Hạ Tiểu Thu còn trẻ, không suy nghĩ quá nhiều, nhưng Tần Xuyên, thân là đại sư huynh, sao có thể không để tâm?
Kế đến, Tần Xuyên lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, phẩm cấp không thấp:
“Đây là sư huynh muội chúng ta tạ lễ Trần huynh, mong huynh không nên ghét bỏ.”
Trần Nguyên không có nói nhiều, thản nhiên nhận lấy. Dựa theo tình huống, hắn đích xác đáng được nhận phần lễ này. Các tu sĩ không thích thiếu nhân quả, hắn hiểu tâm lý đối phương. Nhận, đối với cả hai bên đều thoải mái.
Tần Xuyên nhìn thấy đối phương thoải mái như vậy nhận lễ, trong lòng càng là buông lỏng. Nếu đối phương không nhận, đó mới là khó nói.
Thời gian sau đó, hai bên hàn huyên trời đất nửa ngày không thôi, chủ vui mà khách cũng cao hứng. Đặc biệt nhiệt tình nhất là Lữ Như Yên, nàng muốn nói, nhưng thường thường lại e lệ, tựa như ngại ngùng, mang đặc biệt phong vận của thiếu nữ mới nếm mùi tình yêu. Sau cùng, nàng cũng là lưu luyến mãi mới rời khỏi tiểu viện.
Cùng lưu luyến còn có Hà Tiểu Thu, bất quá, cô nàng này là lưu luyến chỉ Linh Hồ của hắn. Từ khi vào cửa, hắn đã thấy đối phương luôn ôm trên tay một chỉ linh hồ, có lẽ là Tần Xuyên giữ lời hứa.
Ngay từ đầu, Hà Tiểu Thu còn có ý định cho hai chỉ linh hồ chơi cùng nhau. Thế nhưng, linh hồ của nàng chỉ là Nhất Vĩ linh hồ, phẩm cấp chỉ là Nhất phẩm, linh trí dù mở, nhưng còn xa chưa sánh bằng con người, lại bị huyết mạch áp chế, cho nên đối mặt với Tiểu Vũ, nó co rúm người sợ hãi, run cầm cập như chuột đối mặt với mèo.
Tiễn ba người rời đi, Trần Nguyên mới cẩn thận dò xét nhẫn trữ vật. Một lần này làm hắn thật bất ngờ.
Chỉ riêng bản thân nhẫn trữ vật, phẩm cấp đã cao hơn túi trữ vật của hắn không biết bao nhiêu lần.
Kế đến là Linh thạch, số lượng quả thật làm cho người ta lóa mắt. Nhất phẩm Linh thạch thì có đến năm, sáu nghìn viên, Nhị phẩm linh thạch cũng chạm mốc một nghìn, Tam phẩm linh thạch cũng là trăm viên có hơn, toàn bộ cộng lại, giá trị đến gần ba vạn Nhất phẩm linh thạch.
Thảo dược không thiếu, Nhất giai, Nhị giai, thậm chí là Tam giai linh thảo, tài dược đều có. Mặc dù số lượng không phải là nhiều, nhưng thắng ở hữu dụng. Đối với Tam phẩm tu sĩ tới nói, tuyệt đối là có lợi ích vô cùng. Giá trị chỗ này, tuyệt đối không thấp, hơn nữa, cũng có thể nhìn ra, ba người chọn đồ là tỉ mỉ vô cùng.
Đáng tiếc, Trần Nguyên lại không phải là một tên Tam phẩm tu sĩ thực sự.
Nhìn lấy tài bút khổng lồ đối phương bỏ ra, lại nhìn đến túi trữ vật trống rỗng của mình, hắn không khỏi thở dài:
“Ai, xem ra vẫn là ta cô lậu quả văn, tầm mắt vẫn là quá thấp. Mặt khác, có thể bỏ ra tài phú lớn đến như vậy, những người này lai lịch không nhỏ.”
Không nghĩ nhiều nữa, Trần Nguyên thu hồi lễ vật. Lễ vật hắn nhận được không phải hoàn toàn vô ích. Chí ít, linh thạch có nhiều lắm, vừa vặn bổ khuyết thứ hắn thiếu nhất. Trước mắt, hắn không cần lo lắng đền bù tổn thất cho chủ nhân tiểu viện, sau đó lại có thể mua sắm một kiện túi linh thú chất lượng cao cho nhóm Linh Hồ.
- -------------
Thời gian như thoi đưa chớp mắt đã qua hai ngày. Hai ngày này, Trần Nguyên vẫn giữ đều đều nhịp sinh hoạt, sáng luyện quyền, chiều tập kiếm, đêm đến thì cảm ngộ chân ý, đến hỗ trợ tu luyện.
Hắn chăm chỉ vô cùng, chưa từng bỏ lỡ một thì, một khắc, lại có ngộ tính vô song, cho nên đạo hạnh của hắn tăng lên ở tốc độ mắt thường cũng có thể thấy.
“Cứ đà này, trong hai tháng nữa, ta có cơ hội tấn thăng Cảnh giới thứ tư Đệ Nhị trọng. Đến lúc đó lại mượn nhờ Bồ Đề kinh, trong vòng 1 năm, ta chí ít cũng có thể đạt đến Đệ Tam trọng đỉnh phong, thậm chí là Đệ Tứ trọng.”
Bên ngoài tu vi, tạo nghệ trên Minh Không quyền và Bạo Lôi kiếm phát của hắn cũng lấy được tiến bộ to lớn vô cùng. Bởi vì ngày ngày luyện tập, đêm đêm cảm ngộ chân ý, dẫn dắt bởi Khởi Nguyên kinh, gia tăng bởi ngộ tính kinh người, khoảng cách của hắn đến tiểu thành chỉ còn cách một tia mà thôi.
Nhìn thấy bản thân mỗi một ngày đều đang tại mạnh lên là một sự kiện khiến người ta cảm thấy cao hứng. Trần Nguyên cảm thụ một phen thể nội lực lượng khổng lồ, không khỏi hài lòng bật cười:
“Quả nhiên, vẫn là nên nhiều ra ngoài lịch luyện, du lãm thế giới. Bo bo giữ mình tại một góc là an toàn, nhưng cũng chỉ khiến bản thân bị trói buộc, lạc hậu so với đồng trang lứa.
Nói đến, thiên kiêu luận đạo hội hẳn cũng đến ngày cử hành. ta cũng là thừa dịp này, nên có một chuyến mở mang tầm mắt.”