Chương 12: Thiên sứ trong bóng đêm

Lục Nghiêu nói cho Vân Mộc Cẩn nghe những lời thật lòng, không có một chút giả dối, nhưng cô vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng, không biết có để lời nói của ông vào tai hay không?

Lúc này, cả người Vân Mộc Cẩn rất khó chịu, đặc biệt là cái miệng nhỏ sưng đỏ,dẫn đến tinh thần cô không được tốt lắm, nên cô không muốn nghe ông nói gì nữa, lập tức đứng dậy rời đi.

Lục Nghiêu thấy Vân Mộc Cẩn có ý định bỏ đi, liền cầm lấy cổ tay đã bị hằn những vệt màu đỏ, nghe thấy cô hít một hơi mới buông lỏng cổ tay.

“Tôi rất mệt, muốn lên lầu nghỉ ngơi.” Thanh âm Vân Mộc Cẩn khàn khàn.

Lục Nghiêu nhìn người con gái bị ông chà đạp đến tiều tụy, có chút đau lòng, thầm trách mình vừa rồi quá thô lỗ, đem cô trở thành dáng vẻ này, nghĩ đến đây, ngữ điệu của ông liền ôn hòa hơn.

"Ta đưa con lên."

Vân Mộc Cẩn nhíu mày, biểu cản hết sức không vui, lời nói mang theo lạnh nhạt cùng trào phúng.

"Không cần đâu, chẳng lẽ ông định bắn một lần nữa sao?"

Vân Mộc Cẩn nói lời lạnh nhạt làm sắc mătn Lục Nghiêu bỗng chốc âm trầm, cảm thấy cô không biết tốt xấu, khi nãy cô đánh ông, ông cũng không hề so đo, lại còn có ý tốt mà cô còn đối xử với ông như vậy.

Nhìn thiếu nữ vẫn duy trì bộ dáng lạnh lùng,cực kỳ không vui. Tuy Vân Mộc Cần trưng sắc mặt không tốt cho ông xem, nhưng Lục Nghiêu vẫn chịu đựng lửa giận, buông tay cô ra, cho phép cô lên lầu.

Trong phòng tắm, nước nóng từ vòi sen rơi trên người Vân Mộc Cẩn, làn da cô gái trắng nõn, yêu kiều, đó chính là mị lực của tuổi trẻ. Cô dùng tay mạnh bạo chà sát những nơi bị khinh nhục, nước ấm dội lên miệng vết thương, khiến cô đau buốt một trận.

Ba của Vân Mộc Cẩn là do chính tay Triệu Lệ gϊếŧ chết. Cả đời này cô không bao giờ quên được, ngày đó ba đến nhà trẻ đón cô, khi về đến nhà liền bắt gặp cảnh tượng Triệu Lệ đang cùng một người xa lạ làʍ t̠ìиɦ, ba lập tức che mắt cô lại, không cho cô thấy hình ảnh dơ bẩn đó.

Triệu Lệ thấy chồng mình đã về nhưng không hề cảm thấy hổ thẹn, thậm chí còn ở trước mặt chồng và con gái, thả lỏng thân mình, phát ra tiếng rêи ɾỉ càng thêm dâʍ đãиɠ.

Ba cô đuơng không thể nào chịu nổi việc mình bị vợ cho đội nón xanh, liền đưa cô về phòng, đóng cửa lại. Sau đó, đi đánh đôi cẩu nam nữ. Khi đó, Vân Mộc Cẩn cái gì vũng không hiểu, nên cô lén mở cửa, những gì diễn ra trong phòng khách cô đều thấy được.

Đôi gian phu da^ʍ phụ bị ông dùng roi đánh xuống, cơ thể Triệu Lệ trần trụi lách mình chạy trốn, còn tình nhân bà ta lại dám hùng hổ đánh trả ông. Trong khi đánh nhau, Triệu Lệ bất ngờ cầm bình hoa đập mạnh vào ót ba cô, máu tươi chảy đầm đìa, ba cô quay người lại không thể tin nhìn Triệu Lệ, ngay sau đó ánh mắt ông lại rơi trên người cô, cô cũng không biết ba mình sắp ra đi, chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi, từ trong phòng chạy đến bên người ba, liều mạng lắc lắc cánh tay ông, gọi đến khàn giọng : “Ba, ba ơi”

Thế nhưng, dù cô có gọi thế nào ba cô cũng không bao giờ trở lại. Điều buồn cười nhất chính là, sau khi cảnh sát đến, mụ đàn bà kia lại khai báo rằng ba cô đang sửa chữa bóng đèn nhưng bị trật chân ngã xuống, không may đυ.ng phải bình hoa,và dẫn đến tử vong. Cảnh sát lúc ấy chắc cũng không tưởng tượng được chính vợ và tình nhân đã thông đồng nhau gϊếŧ người chồng.

Mấy tháng sau, Triệu Lệ cảm thấy ám ảnh với cái chết của chồng, nên đã dọn đi nơi khác. Liên tiếp mấy năm, Triệu Lệ ỷ vào dung mạo xinh đẹp, câu dẫn đàn ông để kiếm không ít tiền tiêu xài, mà con gái bà luôn luôn có thể dễ dàng thấy bộ dạng dâʍ đãиɠ của bà ta.

Từ khi ba mất, cô trưởng thành hơn rất nhiều, Triệu Lệ là hung thủ gϊếŧ ba cô, vì thế khi Triệu Lệ kết hôn, cô lập tức thực hiện kế hoạch trả thù. Bởi vì cô có thể nhìn ra hình bóng của Lục Nghiêu trong ánh mắt bà ta. Triệu Lệ không có tư cách để yêu một ai, bằng mọi giá cô phải đẩy bà ta xuống địa ngục.

____

Edit chương này tui muốn xuyên zô tát chết con Triệu Lệ, rồi xuyên về. Tui tức á 😡