Chương 43: Rất nhỏ, thật mềm, thích hợp bị anh nắm ở trong tay

Nam Oánh biết Diệp Bắt Thù có chút yêu thích mình, cũng biết anh ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội cùng mình nói chuyện.

Cho nên khi yến hội còn chưa kết thúc thì cô đã nhìn thấy người này đứng ở một góc hành lang, im lặng, cô cũng không có gì ngạc nhiên cả.

“Làm sao vậy bạn học Diệp?” Cô giả vờ không nhìn thấy sự tức giận của đối phương.

Hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu xanh biển, càng đến gần gương mặt tuấn tú kia càng rõ ràng hơn, môi cũng không mấp máy, cả người tản ra bầu không khí ủ dột.

Chỉ là anh ta tựa hồ không bao giờ chịu mặc quần áo cho đàng hoàng, có lẽ là bởi vì quá bực bội, áo sơ mi bên trong đã bị mở ra hai cúc áo, lộ ra xương quai xanh.

Anh ta dùng hai tay chắn quanh cô, Nam Oánh phát hiện, trên xương quai xanh của anh còn có yết hầu màu nâu rất rõ ràng trên cổ.

Lại ngẩng đầu nhìn, thấy được hàng mi dài dày như cánh quạt, còn giống như được Chúa sáng thể tỉ mỉ đo lường và thiết kế cái mũi và cằm, đôi môi màu hồng nhạt mấp máy, có chút khô khốc, giống như đang cần người nào đó đi thấm ướt nó.

Nam Oánh nghĩ như vậy, rồi làm thật. Mỹ nam ở trước mặt, không yêu nhưng coi như nước giải khát dùng tạm cũng tốt.

Cũng lười đến suy nghĩ đến hậu quả.

Vì thế khi Diệp Bắc Thù còn suy nghĩ làm thế nào mở miệng, liền phát hiện đối phương đã vòng tay ôm cổ anh rồi hôn lên.

Cả đêm này anh đã ở đây quan sát cô, rõ ràng không có nhìn thấy cô uống rượu.

Đôi môi của người thiếu nữ càng mềm mại hơn trong trí nhớ và giấc mông đêm khuya, nhất thời anh không muốn nghĩ tới đối phương tại sao lại làm vậy, chỉ theo bản năng ôm lấy eo cô.

Hôm nay cô mặc bộ sườn xám bó thân, vô cùng đẹp mắt, trong yến hội cũng có vô số ánh nhìn chú ý đến cô.

Nghĩ đến điều này, anh không khỏi ôm chặt lấy vòng eo của cô hơn.

Rất nhỏ, thật mềm, thích hợp bị anh nắm ở trong tay.

“A” Thiếu nữ ưm ư oán giận, “Ngứa.”

Lúc cô nói chuyện, đôi môi mở ra khiến cho Diệp Bắc Thù không thầy dạy cũng hiểu mà đưa đầu lưỡi chui vào bên trong, tay phải vuốt ve từ eo lên sống lưng rồi đến gáy, để cô áp sát lên người mình, khiến cho hai người thân mật quấn lấy nhau hơn.

Sườn xám tơ tằm căn bản không ngăn cản được cái gì, Nam Oánh cảm giác bàn tay trên eo giống như có lửa, bỏng cháy da cô, chóp mũi tràn đầy hơi thở mát lạnh của đối phương —— Nam Oánh không thể nói đó là hương vị gì, giống rừng rậm, giống ruộng lúa mạch, giống sơn khê… Nhưng cô biết rất rõ ràng, đây là hơi thở của Diệp Bắc Thù.

Cô bị hơi thở của đối phương vây kín không có lấy một kẽ hở.