"Tiểu thư, rốt cuộc ngươi cũng đến rồi"
Cửa còn chưa nhìn thấy đã nghe được tiếng của Tiểu Hoa, nha đầu này thời gian theo Lăng Sở Nhược không nhiều nhưng lá gan đã phì lên không ít, cũng đã bắt đầu hoạt bát hơn, so với lúc trước khí sắc không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
"A Linh đã tỉnh lại chưa? Hạ thái y có ở trong đó không?" Lăng Sở Nhược không trách cứ nàng ồn ào, vừa bước vào đã hỏi ngay
"Nô tỳ không biết, Hạ thái y vẫn còn ở trong không cho ai vào cả. Tiểu thư, liệu có xảy ra vấn đề gì không?"
Tiểu Hoa lo lắng xoa xoa tay, đôi mắt láo liên không ngừng nhìn cánh cửa phòng đóng kín. Hạ thái y dù sao cũng là nam tử, Thượng Quan tiểu thư trước đó đã dính phải điều tiếng, hiện tại lại để cho một nam tử xa lạ vào phòng, dù là trị bệnh cũng thật không tốt.
Lăng Sở Nhược làm sao không hiểu lo lắng trong lòng Tiểu Hoa, bất quá nàng thân là một đại phu, cũng rõ ràng điều cấm kỵ trong lúc trị bệnh là bị phân tâm nên mới tiến thoái lưỡng nan. Không biết Hạ thái y này có ý đồ tốt hay xấu, hiện tại nàng chỉ muốn một bước đạp phăng cánh cửa mà thôi
Không để Lăng Sở Nhược chờ lâu, cánh cửa đã mở ra. Hai nam nhân một lớn một nhỏ nối đuôi nhau đi ra. Tử y mặc dù đi phía sau nhưng lại khá nổi bật, ngoại trừ Mộ Dung Kiệt, Lăng Sở Nhược chưa từng gặp qua nam nhân nào ăn mặc nổi bật như vậy. Người này trông mới 15 tuổi nhưng dung mạo xinh đẹp một cách quỷ mị, thậm chí còn kinh diễm hơn cả Liễu Khanh. Nếu không phải nhìn thấy hầu kết của hắn, Lăng Sở Nhược còn hiểu nhầm hắn là nữ nhân
Mắt phượng khẽ nheo lại, Lăng Sở Nhược có cảm giác người này không thích nàng, thậm chí còn mang theo địch ý liền chuyển dời tầm mắt. Có lẽ vừa rồi nàng thất lễ, nhìn chằm chằm người khác như vậy thật không tốt
Nam nhân đi trước bạch diện thư sinh, tuấn nhan dịu dàng có chút nhu nhược, khác hoàn toàn với sự ôn nhu nhưng âm trầm của Cố Vĩ Văn. Đối diện với Cố Vĩ Văn, Lăng Sở Nhược dễ dàng nhận ra được sự thông minh cơ trí của hắn, còn người này cho nàng cảm giác rất chân chất thật thà. Vừa nhìn thấy người này, Lăng Sở Nhược đã sửng sốt vô cùng
"Hạ công tử? Là ngươi?"
Không sai, người mà Lăng Sở Nhược nhìn thấy chính là Hạ Toàn, hiện tại còn có thân phận khác là ngũ phẩm thái y. Tiêu Châu xưa nay không phải vùng đất sản sinh nhân tài, dân chúng quanh năm cơm không đủ no, làm gì có tiền cho con đi học chữ. Hạ Toàn mặc dù xuất thân dòng dõi thư hương nhưng làm quan cũng chưa chắc được trọng dụng. Thời gian ngắn như vậy có thể leo đến ngũ phẩm, xem ra hoàng thượng sủng ái Thần phi không phải tầm thường.
Nhưng Thần phi chẳng phải đã không còn liên quan đến nhà họ hạ sao? Lăng Sở Nhược nghi ngờ nhưng không hỏi, dù sao cũng là chuyện của người ta
Hạ Toàn nhìn thấy Lăng Sở Nhược cũng không bất ngờ, ôm quyền hành lễ một cách vô cùng giáo dưỡng, phảng phất như những ngày còn ở Tiêu Châu. Hắn hiện tại không phải ngũ phẩm thái y mà chỉ là con trai của thầy đồ. Lăng Sở Nhược bị lễ nghĩa của Hạ Toàn dọa cho quên mất phản ứng, theo quán tính phất nhẹ ống tay áo
"Công tử đừng quá đa lễ"
Nói xong mới kịp nhận ra, đành ngượng ngùng thu tay về. Hạ Toàn không bận lòng, nhanh chóng nói sơ qua về tình trạng của Uyển Linh, thành công lôi kéo Lăng Sở Nhược thoát khỏi cơn mất tự nhiên
"Tình trạng của Thượng Quan tiểu thư đích thực là không ổn, não bộ bị kinh hách quá mức. Điều này Lăng tiểu thư hẳn là biết đúng không?"
"Cái này...công tử cũng nhìn ra sao?"
Nàng lo lắng cắn cắn môi dưới, ảnh hưởng não bộ không phải vấn đề đơn giản, ngay cả thái y kỳ cựu cũng không phát hiện ra. Nàng hi vọng bản thân chẩn đoán nhầm, không ngờ Hạ Toàn – đệ tử của Châu Liêm tiền bối cũng chẩn ra được. Cùng lúc này, tử y nam nhân đột nhiên hừ lạnh
"Hỏi thừa, nếu không nhìn ra còn có thể đứng đây khua môi múa mép sao?"
"Tiểu Kim tử"
Hạ Toàn vội vàng dùng ánh mắt cảnh cáo, tử y nam nhân mặc dù không cam lòng nhưng lại có vẻ rất nghe lời. Lăng Sở Nhược buồn bực vô cùng, nàng chỉ là nhìn hắn một chút, tại sao lại gây thù chuốc oán rồi vậy?
"Hạ công tử, người này là"
"Thật thất lễ, Lăng tiểu thư, đây là sư đệ của tại hạ - Châu Kim"
Hạ Toàn áy náy chắp tay, còn kín đáo kéo ống tay áo Châu Kim, ý muốn bảo hắn xin lỗi Lăng Sở Nhược. Không ngờ Châu Kim ngày thường nghe lời hắn như vậy nhưng bây giờ lại giở chứng, không những không nghe lời lại còn trừng mắt nhìn hắn. Lăng Sở Nhược nhìn thấy một màn này liền cảm thấy thú vị, Châu Kim này chắc hẳn cũng là một nhân vật đặc biệt, sư đệ của Hạ Toàn vậy cũng là đồ đệ của Châu Liêm tiền bối. Nghĩ đến vị tiền bối mà mình ngưỡng mộ, ngữ khí của nàng liền mềm mỏng không ít
"Thì ra là Châu công tử, ngưỡng mộ đã lâu"
Lăng Sở Nhược gật đầu xem như chào hỏi, nàng dù sao cũng là tiểu thư danh gia, không giống như những nữ tử giang hồ có thể hào sảng chắp tay hô huynh gọi đệ
"Ta với ngươi không thân" Châu Kim nhướn mắt nói, cố ý khó xử Lăng Sở Nhược
Lăng Sở Nhược từ khi sinh ra đến giờ cũng chưa từng có người đối với nàng thể hiện chán ghét như vậy, nói không bối rối thì là giả. Lần đầu tiên nàng cảm thấy nghẹn, khó đối đáp một người, cũng may Hạ Toàn nhanh trí, lập tức giải vây cho nàng
"Lăng tiểu thư, chuyện khẩn cấp bây giờ là giải quyết chuyện của Thượng Quan tiểu thư. Không biết Thượng Quan tiểu thư có đặc biệt yêu mến người nào không? Có thể người đó ở cạnh sẽ khiến nàng ấy dần tỉnh"
"Đặc biệt yêu mến ư? Tiểu Hoa, ngươi mau đi tìm Tú Kỳ, nói không chừng A Linh sẽ nhận ra Tú Kỳ"
Ý mừng hiện rõ trên mặt, Lăng Sở Nhược vội đẩy đẩy Tiểu Hoa đang đứng ngây ngốc nhìn trân trân Hạ Toàn. Vừa rồi Hạ Toàn đi vào rất nhanh đã vội đóng cửa lại, nàng chưa chân chính được diện kiến dung nhan của bạch ngọc công tử, hiện tại, hiện tại thấy rồi lại có chút không thốt nên lời.
"Tiểu Hoa" Lăng Sở Nhược sốt ruột nhíu mày
"A, nô tỳ đi ngay, nô tỳ đi ngay"
Tiểu Hoa lúc này mới hoàn thần, vội vàng chạy đi.
"Đa tạ Hạ công tử đã ra tay giúp đỡ"
Đợi Tiểu Hoa đi rồi, Lăng Sở Nhược mới thở nhẹ một hơi, quay sang Hạ Toàn thi lễ. Uyển Linh cũng coi như là muội muội nàng, lễ này nhất định không thể thiếu
"Là chức trách của tại hạ, Lăng tiểu thư không cần để trong lòng"
Châu Kim đưa ánh mắt bất mãn nhìn sư huynh nhà mình, thích đến mức liều mạng hồi kinh lại không dám nói ra cho người ta hiểu. Vì sao liều mạng ư? Ba ngày ba đêm giúp sư phụ thu phục địch nhân, không kịp nghỉ ngơi cơm nước đã nhận được tin này, nói cách nào cũng không chịu trì hoãn. Người này bề ngoài nho nhã ôn nhu, thường xuyên nhượng bộ nhưng cũng có mặt cố chấp như vậy, thật khiến người ta vừa thương vừa giận
"Có một câu Sở Nhược luôn muốn hỏi, mong công tử không chê cười"
Lăng Sở Nhược nở nụ cười ngại ngùng. Châu Kim ở một bên không ngừng đánh giá, mặc dù hắn cũng rất kiêu ngạo vì nhan sắc của bản thân nhưng không thể phủ nhận được ánh mắt của Hạ Toàn khá tốt. Đừng nói một câu, có muốn hỏi mười câu thì lão sư huynh thật thà này của hắn cũng sẽ khai tuốt thôi. Quả nhiên, Hạ Toàn liền đồng ý
"Lăng tiểu thư xin cứ nói"
"Không giấu gì công tử, Sở Nhược trong lòng ngưỡng mộ Châu Độc nhị lão tiền bối đã lâu, rất muốn hỏi công tử kết quả trận đấu"
"À, thì ra là vậy, Lăng tiểu thư tinh thông y thuật, có hứng thú với chuyện này là chuyện bình thường. Nếu tiểu thư không chê, tại hạ xin hẹn tiểu thư một ngày để thuật lại rõ hơn"
Châu Liêm có chút ngơ ngẩn nhìn nụ cười ôn nhu như gió xuân trên môi Hạ Toàn. Tại sao hắn không phát hiện thì ra cũng có lúc vị sư huynh chân chất này cũng ma mãnh như vậy? Lăng Sở Nhược mặc dù có lòng đề phòng Thần phi nhưng ngược lại đối với vị công tử này lại không thể nghi kỵ, vui mừng nói
"Như vậy thì còn gì bằng. Trời đã khuya rồi, Sở Nhược không phiền công tử nghỉ ngơi nữa. Cáo từ"
"Lăng tiểu thư, cáo từ"
Hạ Toàn hai tay làm thành cái ấp, ánh mắt cong cong như không thể dứt được ý cười. Lăng Sở Nhược có chút thất thần nhưng rất nhanh đã quay người đi vào trong, nàng vừa rồi là nghĩ, nếu như Lãnh Nguyệt Thanh cũng sẽ cười, đó sẽ là nụ cười như thế nào?
"Sư huynh cũng biết cách dùng tâm kế, Châu Kim khâm phục"
Châu Kim cười như không cười, xấu xa chặn lại tầm nhìn của Hạ Toàn. Tiểu sư đệ này cái gì cũng tốt, duy chỉ có tâm tư rất dễ để lộ. Hạ Toàn thở dài bất lực, nhìn thấy đôi mắt vương đầy tơ máu của Châu Kim thì lại mềm lòng, sinh tâm áy náy
"Sau này không cần đi theo ta nữa"
"Nói nghe thật dễ, còn nhớ hôm nọ ngươi bị một tiểu nha đầu lừa mém tý nữa mất cả con ngựa duy nhất, nếu không có ta thì ngươi có bình an hồi kinh không? Đại sư huynh, thật không hiểu là do ngươi lương thiện hay là quá ngu ngốc, khờ như ngươi nếu không có ta thì làm sao đây?"
Những lời của Châu Kim hợp lý đến mức Hạ Toàn không cách nào phản bác được. Nhìn dung nhan tuyệt mỹ đang mỉm cười xấu xa, Hạ Toàn đành nuốt vào những lời trách cứ, khó khăn nuốt lấy một ngụm nước miếng
"Vất vả cho sư đệ"
Lời này nói ra, Châu Kim mới hài lòng gật đầu, không uổng công hắn ngày đêm vất vả như vậy, xem ra sư huynh càng ngày càng hiểu phong tình, cũng không đến mức đầu gỗ như xưa.
Việc Tú Kỳ bị phạt quỳ ở thư phòng rất nhanh đã bị Lăng Sở Nhược phát hiện ra, nàng tuy có chút không hiểu được nhưng cũng không tiện nửa đêm đến tìm Hoàng Kỳ. Nếu để nàng biết được lý do Tú Kỳ khổ sở như vậy, phỏng chừng sẽ rất cao hứng.
Thành thật mà nói sau này khi đã biết chuyện, Lăng Sở Nhược lý trí hoàn toàn không đồng ý với cách làm ngu ngốc đó nhưng trong lòng không khỏi mừng thầm thay cho Uyển Linh, cũng từ đó mà hết sức lưu ý tạo điều kiện cho hai người bọn họ
Canh bốn(*) đã điểm, Lăng Sở Nhược một lần nữa tiến vào tẩm phòng của Lãnh Nguyệt Thanh. Lần tiến vào này lại vô cùng thuận lợi, không biết có phải vì Lãnh Nguyệt Thanh hạ lệnh hay không nhưng tóm lại Hồng Kỳ đã không còn ngăn cản nữa
Bóng hình in trên tường phóng đại di chuyển hết chỗ này đến chỗ khác, nến đã cháy hơn phân nửa nhưng vẫn không tìm thấy người. Không nhìn thấy Lãnh Nguyệt Thanh, Lăng Sở Nhược quả thật có chút hơi hốt hoảng, thầm nghĩ người này thân thể làm bằng sắt hay sao? Trải qua cơn thập cửu nhất sinh vẫn còn có sức lực như vậy.
Lăng Sở Nhược tìm kiếm một vòng cũng không tìm ra, đành ngơ ngẩn ngồi xuống giường. Vẫn còn rất thơm, nơi nơi đều là mùi hương của riêng Lãnh Nguyệt Thanh. Lăng Sở Nhược hơi nhếch khóe môi, chậm rãi lăn một vòng trên giường, nơi này ngoại trừ nàng, liệu còn có ai khác nữa không nhỉ?
Nhớ đến dáng vẻ yêu nghiệt của Liễu Khanh ngày đó, lại còn cả vẻ ảm đạm đáng thương của Diêu thừa huy vừa rồi, nàng quả thật rối rắm không biết phải làm sao. Trong lòng ẩn ẩn đau, trước kia đã là quá khứ thì không nói, mặc dù nàng không tin Lãnh Nguyệt Thanh vô tình bạc nghĩa nhưng nàng cũng biết, Lãnh Nguyệt Thanh hiện tại không hẳn là thương nàng, chẳng qua là vẫn còn chỗ lợi dụng. Nàng...nếu như hữu dụng hơn nữa, có lẽ sẽ được yêu thích nhiều hơn một chút phải không?
Thật không có tiền đồ, Lăng Sở Nhược cười tự giễu, từ lúc nào mà nàng ủy mị đến mức này? Quá mải suy nghĩ, nàng không hề phát hiện từ dưới giường vang lên vài tiếng lộc cộc. Mãi đến khi tiếng động lớn hơn một chút thì nàng mới kinh hãi bật dậy, bất quá lúc này tiếng động đã vô tung vô ảnh mà biến mất. Chẳng lẽ là nằm mơ? Nhưng mà nàng đâu có ngủ?
Lăng Sở Nhược nghi hoặc tiếp tục nằm xuống, chẳng mấy chốc đã bị mùi hương dễ chịu làm cho buồn ngủ. Lãnh Nguyệt Thanh quả thực là độc dược của nàng, không biết chừng nào nàng mới có đủ bản lĩnh để giải được nhỉ?
Trời đã gần sáng, Lăng Sở Nhược một lần nữa bị đánh thức bởi tiếng lộc cộc. Lần này nàng chắc chắn mình không nghe lầm bèn dụi mắt tìm kiếm. Giường của Lãnh Nguyệt Thanh khá rộng nhưng lại có rất ít đồ đạc, gối đầu, chăn gấm, thêm một tấm mành màu xanh da trời thêu mẫu đơn đỏ thì không còn gì khác nữa
Nàng cẩn thận dò lên từng viên gạch trên bức tường, trước kia từng có một lão huynh đệ của Mộ Dung Kiệt nói cho nàng biết, giường ngủ của bậc đế vương thường cất giấu mật đạo ở đâu. Bất quá lời nói này đã từ rất nhiều năm trước, Lăng Sở Nhược tìm mãi cũng không thấy có gì khác lạ liền thử thăm dò những nơi khác
Hoa mẫu đơn, từ khi nào mà Lãnh Nguyệt Thanh lại thích hoa mẫu đơn nhỉ? Trong thâm tâm Lăng Sở Nhược vẫn cảm giác những màu sắc sặc sỡ quá mức chói lòa so với một người lãnh đạm trầm ổn như Lãnh Nguyệt Thanh. Bất quá quả thực màu đỏ của hoa chính là một điểm sáng thuận mắt, khiến cho căn phòng đơn điệu nhiều thêm một phần sinh khí
Nàng chạm khẽ vào chiếc mành, một xúc cảm man mát dễ chịu khiến cho nàng muốn cười, chất liệu thật giống với y phục mà Lãnh Nguyệt Thanh thường mặc. Không lẽ nàng thích đến mức dùng vải may y phục cho mình làm thành tấm mành treo?
Nàng khẽ nắm lấy tấm mành, lưu luyến không muốn buông ra, quên mất cả mục đích dò tìm mật đạo.
"Cạch"
Tiếng động lần này lớn hơn rất nhiều, Lăng Sở Nhược giật mình kéo chặt tấm mành, cảnh tượng tiếp theo khiến nàng hoảng sợ muốn nhảy vọt ra khỏi phòng. Hàng chục con rắn độc với những chiếc lưỡi đỏ quạnh hung hãn bổ nhào về phía nàng
Lăng Sở Nhược xoay người bỏ chạy, mặc dù nàng tiếp xúc với không ít độc vật nhưng lũ rắn kia quả thật rất dọa người, không những to lớn khác thường mà ánh mắt lại đặc biệt ác độc hung tàn. Chỉ cần không cẩn thận sẽ chết vì làm mồi trước khi chết vì độc
Nhưng nếu nàng bỏ đi vậy Lãnh Nguyệt Thanh làm sao? Tiếng động vừa rồi chắc chắn là Lãnh Nguyệt Thanh, nàng ấy đang ở trong mật đạo. Sau khi giải độc cơ thể sẽ rất yếu, đi được vài bước đã là rất siêu phàm chứ đừng nói phải ứng đối hoàng hậu. Lăng Sở Nhược tự trách bản thân sơ ý, đáng lý nàng không nên để Lãnh Nguyệt Thanh một mình ở lại, nàng sao lại không sớm nhận ra người kia giả vờ giỏi thế nào chứ
Nghĩ vậy, Lăng Sở Nhược mới dần bình tĩnh lại, nàng tự nhiên đã phát hiện lũ rắn kia chỉ có thể đung đưa thân người, chẳng thể nào tiến gần nàng hơn được nữa. Nheo mắt nhìn kỹ, hóa ra phần đuôi của chúng đã được buộc bằng sợi dây nhỏ đến mức gần như trong suốt. Nàng trong lòng cảm thán, không biết chất liệu gì mà tốt như vậy, phải biết lũ rắn kia mỗi một con trọng lượng đều không phải nhỏ, người nhát gan chỉ cần nhìn những vện xanh vàng chằng chịt trên người chúng cùng với ánh mắt xanh lè đói khát liền sẽ ngất xỉu ngay
Nàng thận trọng đến gần, vung tay một cái tung ra bột phấn, lũ rắn như gặp phải đại địch, giãy giụa một cách hoảng loạn nhưng rất nhanh sau đó đã ngắc ngứ yếu ớt. Lũ rắn quả thật là cực phẩm độc vật, nếu là rắn bình thường đã đổ gục ngay tức thời rồi.
Lăng Sở Nhược cắn răng quăng thêm thuốc bột, lại không dám thêm quá nhiều chỉ sợ bọn chúng chết thật thì không tốt. Mật đạo này vẫn cần đám rắn làm thần giữ cửa.
Sau khi lũ rắn đã không động đậy nữa, Lăng Sở Nhược mới xem xét sợi dây cột đuôi chúng, phát hiện sợi dây này làm bằng chất liệu rất kỳ quái. Nàng đối với dược vật đều hiểu nhưng binh khí kiến thức lại chẳng nhiều. Nàng nhíu mày kéo kéo, sợi dây sắc bén cứa một đường vào tay. Làm thế nào để mở mật đạo đây?
Lăng Sở Nhược có chút nản chí, nàng không thường gặp vị cao nhân kia nên bất quá cũng chỉ học được lớp da lông, không học được tinh túy của thứ này. Nàng nhìn thêm một chút nữa, phát hiện vị trí treo lũ rắn không đều, sợi dây căng như vậy nhưng không thể treo cho thẳng hơn sao? Nàng vén váy bước lên giường, thì ra không chỉ có một sợi dây, những sợi kia rất mỏng, thậm chí còn mỏng hơn sợi đầu tiên
Nàng mím môi kéo nhập những sợi dây làm một, ngay lập tức lũ rắn xếp thành một hàng. Mồ hôi còn chưa kịp khô, dưới chân lập tức trống rỗng. Lăng Sở Nhược chỉ kịp á lên một tiếng, cả người ngã xuống, chân đau buốt đến tê dại, may mắn mật đạo khá nông, chỉ cao hơn nàng hai cái đầu nên cũng không đến nỗi quá đau đớn, chỉ là trúng phải cái chân bị thương trước đó, ngay tức khắc mồ hôi lạnh chảy khắp lưng
Mật đạo khá dài lại tối, Lăng Sở Nhược đưa tay lau cái trán dính đầy mồ hôi lạnh, có trời mới biết nàng đã vất vả như thế nào. Bây giờ phải đi đâu? Lăng Sở Nhược hoàn toàn không tìm được phương hướng, cảm thấy bóng tối thật đáng sợ nhưng nghĩ đến Lãnh Nguyệt Thanh, nàng cắn răng lê cái chân đau bước đi
Mật đạo này hoàn toàn không giống với mật đạo của Triệu quốc hoàng đế, cũng chẳng xa hoa đèn đóm. Lăng Sở Nhược hoàn toàn không nhìn thấy gì, chỉ đi theo bản năng, nàng có cảm giác bản thân đang đi dạo địa phủ, lạnh lẽo quái dị chẳng khác gì con người của Lãnh Nguyệt Thanh
Đường đi bằng phẳng không có vật cản, ban đầu nàng còn đưa tay dò về phía trước, mỏi tay rồi thì không tiếp tục làm vậy nữa cũng không thấy vấp phải cái gì. Vừa mới buông lỏng một chút, dưới chân đã đạp phải vật gì mềm mại khiến nàng kinh hãi lùi lại
"Cứu"
Lúc này nàng chỉ muốn khóc mà thôi, trên kia có rắn, vậy chỗ này là con gì nữa đây? Chờ mãi chờ mãi không thấy vật kia động đậy, nàng run rẩy đưa chân đá một cái, cổ chân lập tức bị bắt lại, trên cổ bị đặt một vật sắc bén mà lạnh lẽo. Thanh âm người kia khàn khàn, nhuốm chút mệt mỏi nhưng nàng vừa nghe đã thấy vui mừng
"Ai?"
"Là ta, ta là Sở Nhược, ngươi là Lãnh Nguyệt Thanh đúng không?"
"Lăng Sở Nhược? Làm sao ngươi đến được đây?"
Thanh âm kia nhuốm đầy nghi hoặc, lực tay vẫn không giảm ngược lại còn tăng lên. Lăng Sở Nhược cảm giác đau đớn trên cổ nhưng không hoảng sợ cũng không đau lòng, nàng tự an ủi bản thân, nếu như nàng là Lãnh Nguyệt Thanh thì cũng sẽ nghi ngờ. Nghĩ đến việc Lãnh Nguyệt Thanh không lúc nào buông lỏng được bản thân, nàng trong lòng càng đau xót
"Lãnh Nguyệt Thanh, tin ta"
Nàng mò mẫm đặt tay lên bàn tay đang cầm kiếm áp vào cổ mình, cảm giác được bàn tay kia lạnh lẽo đến đáng sợ. Lãnh Nguyệt Thanh chấn động, trong lúc nàng suy yếu nhất nào có thể tin tưởng được người khác? Một nữ nhân tay trói gà không chặt lại có thể dễ dàng đi vào mật đạo của nàng, người này bản lĩnh có bao nhiêu lớn?
Đáng tiếc Lãnh Nguyệt Thanh không nghĩ được nhiều, nội lực phân tán nhất thời chưa thể tích tụ, nàng vừa rồi đã dùng quá nhiều sức lực. Trước mắt bỗng dưng hoa lên, cơ thể không theo sự điều khiển của bản thân mà ngã xuống. Trước khi ngất đi còn nghe thấy tiếng gọi đầy lo lắng của Lăng Sở Nhược
"Lãnh Nguyệt Thanh ngươi đừng ngất, ta không có biết đường đâu"