Thượng Quan gia bao đời đều là võ tướng, trong phủ không thiếu nhất chính là ngục thất và dụng cụ tra tấn, Thượng Quan Uyển Linh sợ là lúc này đã nếm không ít khổ. Ban đầu Lãnh Nguyệt Thanh dẫn theo đám người Lăng Sở Nhược đột ngột đến khiến cho Thượng Quan phủ một phen kinh hãi.
Thành thủ úy đại nhân cũng chính là phụ thân của Uyển Linh nghe tin báo liền không chậm trễ đến đại sảnh diện kiến. Lãnh Nguyệt Thanh bộ dáng chủ nhân cao cao tại thượng ngồi trên ghế chờ, vờ như không thấy Thành thủ úy chật vật chạy đến.
Lăng Sở Nhược trước khi đến đây đã có khoảng thời gian để bình tĩnh nên mặc dù trong lòng xót xa gấp gáp cũng không thể hiện ra bên ngoài, giống như Hoàng Kỳ đứng một bên hầu, cái gì cũng không nói. Thành thủ úy đại nhân không biết từ nơi nào trở về mà khắp người đều là một mảng tử khí u tối dù đã cẩn thận chỉnh trang cũng không che giấu được. Hắn biết Lãnh Nguyệt Thanh nhất định sẽ cứu Uyển Linh nhưng vạn lần không ngờ nàng tự mình đến.
Thiên hạ đều biết Thượng Quan Uyển Linh tuổi trẻ đã là một trong tứ đại hộ vệ của thái tử nhưng không phải ai cũng biết để đạt được địa vị này, Thượng Quan gia đã phải trả giá đắt như thế nào.
"Hạ quan tham kiến thái tử điện hạ, thái tử điện hạ vạn phúc kim an"
Trên mặt đất đều không thiếu người phủ phục, thêm một người cũng không tính là nhiều. Lãnh Nguyệt Thanh không hạ lệnh bình thân cũng chẳng ai dám ngẩng đầu, nàng từ lúc đến đây cũng chẳng nói một lời, hiện tại cũng không nói, chẳng ai biết được trong đầu nàng có ý tứ gì
"Điện hạ chẳng hay hạ cố đến tệ xá là có đại sự gì ạ?" Thành thủ úy làm như cái gì cũng không biết, cung kính hỏi
"Tìm người"
Thanh âm lạnh lẽo nhàn nhạt như thế không phải sự tình gì nghiêm trọng thế nhưng Thành thủ úy cả người đều nổi lên một đợt gai ốc. Hắn cả đời vì hoàng thành trấn giữ cũng không tính là nhát gan, mặc dù chán ghét thừa nhận nhưng hắn đích thực sợ hãi nữ nhân này
"Điện hạ nếu là đến tìm Linh nhi, hạ quan lập tức cho người truyền tới" Thành thủ úy không dám tiếp tục diễn trò, đương tỏ ý muốn gọi người tới liền bị Lãnh Nguyệt Thanh chặn lại
"Không cần, bản thái tử muốn xem xem Thành thủ úy đại nhân như thế nào tra trấn thuộc hạ của ta"
Thành thủ úy một bụng thầm than không ổn, mặc dù không muốn nhưng cũng không dám cãi lệnh. Lăng Sở Nhược lo lắng Uyển Linh nhưng cũng không muốn người vô tội bị phạt oan. Mặc dù đã vào xuân, nơi này kinh thành cũng không giống Tiêu Châu quanh năm lạnh giá nhưng chung quy vẫn là rất lạnh, nhìn xem Lãnh Nguyệt Thanh cố ý ở đại sảnh khảm đá hoa chờ người, nói là chờ nhưng thực chất là trừng phạt người. Đá hoa tuy rằng không bằng ngọc thạch dát ở trong cung nhưng chung quy vẫn là đá quý, xuyên qua giày đã cảm nhận được một làn hơi lạnh, quỳ dưới đất còn có hài tử và lão nhân, Lăng Sở Nhược vẫn là thực mềm lòng
"Điện hạ, trước cho bọn họ đứng lên đã" Nàng kín đáo kéo ống tay áo Lãnh Nguyệt Thanh, thấp giọng nói, cũng không biết hành động nhỏ này đều không thể qua mắt được Thành thủ úy
Vừa rồi bị kinh hách nên không để ý đến nàng, Lăng đại tiểu thư mấy ngày trước ở đại tiệc hứng không ít hào quang. Thành thủ úy trong lòng có cân nhắc, nàng ở một bên thoạt nhìn có vẻ giống Hoàng Kỳ đều là thủ hạ nhưng nhìn kỹ lại không giống lắm. Lãnh Nguyệt Thanh thế nhưng thực sự theo ý nàng, tùy ý phất tay
"Bình thân"
Thành thủ úy kinh ngạc không để lộ, âm thầm ở phía sau chú ý nhất cử nhất động của nàng. Đáng tiếc là một đường đến đại lao, nàng cái gì cũng đều không để lộ ra nữa, khoảng cách thực gần cũng không tra ra được một phân nội công của nàng.
Thành thủ úy có chút ngoài ý muốn, điều tra không được nội công của một người chỉ có hai khả năng, một là nàng ta thật sự không có võ công, hai là võ công của nàng ta đạt đến cảnh giới cực cao.
Thành thủ úy càng nhìn càng thất thần, mặc dù lớn lên ở vùng đất nghèo nàn nhưng khí chất trên người nàng một chút cũng không tầm thường chút nào. Hắn cũng biết phụ thân nàng là Lăng Thiên đỉnh đỉnh đại danh võ công cái thế nhưng không thể liên tưởng được một thân tuyệt thế võ công cùng với dáng vẻ gầy yếu của nàng là một.
Đảo mắt một vòng, thành thủ úy thầm hạ quyết tâm phải điều tra kỹ càng, hắn biết rằng thái tử điện hạ sẽ không có lý do giữ bên người một vị tiểu thư tay trói gà không chặt như vậy, nếu nàng thực sự là đại nhân vật, điều này cũng thực phiền toái quá đi
Đại lao tối tăm u ám, dù cho có thắp bao nhiêu nến cũng không xua được giá lạnh cùng tử khí. Khác với ồn ào bên ngoài, càng đi vào trong tù giam lại càng ít, tội nhân bị giam giữ cũng không náo không loạn đều hướng ánh mắt ngạc nhiên nhìn đoàn người đi ngang qua
Lăng Sở Nhược tuy không phải lần đầu vào đại lao thế nhưng không sao chịu đựng được cảnh tượng tàn nhẫn ở nơi đây. Vừa nhìn thấy cảnh tượng của Uyển Linh, nước mắt không sao ngăn được chảy xuống. Thấy nàng cúi đầu che đi xúc động, Lãnh Nguyệt Thanh ánh mắt có chút phức tạp, biết rằng nàng tâm thiện, cùng nàng ở một chỗ là đúng hay sai?
Trên đường đến đây Hoàng Kỳ đã bẩm báo lại mọi chuyện cho Lãnh Nguyệt Thanh. Thượng Quan lão gia không biết nghe ai nói về chuyện của Uyển Linh và Tú Kỳ, Uyển Linh vừa về đến phủ đã cho người phục sẵn, trói tay chân nàng lại rồi đưa đến một nam nhân. Đêm đó Uyển Linh thực sự rất thảm, đối với nàng đó chính là nỗi nhục và niềm đau đớn không thể nào xóa nhòa.
Thành thủ úy âm thầm trút xuống một hơi, cũng may lúc rời khỏi đã lệnh cho ngục tốt không tiếp tục dùng hình, nếu không để Lãnh Nguyệt Thanh nhìn thấy không biết có hay không nổi giận, hắn ngàn vạn lần không nghĩ sẽ đắc tội đến vị đại nhân này đâu
Trên cọc gỗ chữ thập, Uyển Linh một thân bạch y hoàn toàn bị nhuộm đỏ, đầu gục xuống nhưng hai mắt vẫn nàng to tròn mở lớn, khác với ngày thường linh động vui vẻ, ánh mắt nhìn vào hư không không nhìn ra được chút biểu cảm nào, miệng bị bịt chặt bởi một tấm khăn lớn
Thượng Quan phủ bề ngoài êm đẹp nhưng bên trong bão nổi, Thượng Quan Uyển Linh không phải đích nữ, vì đi theo thái tử nên thanh danh mới nổi, trên dưới Thượng Quan phủ sớm đã không vừa mắt nàng, xảy ra sự việc này ai cũng hận không thể bỏ thêm đá vào giếng khiến cho nàng thân bại danh liệt, nào có tâm trạng mà đến thăm tù. Lúc này chỉ có một mình nhị phu nhân tức thân mẫu của nàng một bên tấm tức khóc tưởng ngất đi, nhìn thấy Lãnh Nguyệt Thanh ngạo nghễ đi tới liền kinh hỉ qùy xuống, không nghĩ đến thỉnh an chỉ một lòng muốn cầu xin
"Thái tử điện hạ cầu xin người hãy cứu A Linh nhà ta đi"
Nhìn thấy nhị phu nhân khóc đến hai mắt cũng đã sưng to, Lãnh Nguyệt Thanh cũng không rảnh trách tội, mắt liếc đến một bên Thành thủ úy vẫn còn đang cúi thấp đầu
"Thả người"
Thanh âm so với tử khí trong này còn muốn lạnh hơn, Thành thủ úy không rét mà run, lưng sớm đã đổ ra một tầng mồ hôi lạnh nhưng lại không cam lòng nhắc nhở
"Thái tử điện hạ, đây là chuyện nhà của hạ quan"
"Làm càn, Thượng Quan Uyển Linh phụng lệnh hành sự còn chưa mang tin tức về đã bị các ngươi làm cho ra thế này, có phải muốn gϊếŧ người diệt khẩu không?"
Hoàng Kỳ trong lòng sớm đã tức giận đến muốn đánh người, không nhịn được lớn tiếng một phen. Thấy Lãnh Nguyệt Thanh một tiếng cũng không nói, Thành thủ úy vội vã quỳ xuống
"Hoàng phó tướng quá lời quá lời, khẩn xin điện hạ minh xét, hạ quan cho dù có mười cái mạng cũng không dám đâu"
"Bản thái tử nhìn thấy Thượng Quan gia các ngươi không chuyện gì không dám làm. Đả thương người là chuyện nhỏ, chậm trễ chuyện công là chuyện lớn, lần này bản thái tử không thể mắt nhắm mắt mở cho qua nữa"
Lời nói ra thực nhẹ nhàng nhưng Thành thủ úy sao lại không nhận ra được hàm ý ở bên trong. Nàng lời này chính là nhắc nhở sự tình đại nhi tử của hắn cùng với quốc cữu phủ thông đồng làm bậy trước đó, nếu không phải hắn nhanh chóng gửi thư hàng phục thì sợ rằng chuyện sẽ không như vậy đơn giản qua đi. Cho tới nay quốc cữu phủ vẫn bình yên vô sự, mặc dù hắn đã an tâm rằng trên tay Lãnh Nguyệt Thanh không có chứng cớ xác thực nhưng cùng không dám có động thái gì nữa
Thành thủ úy cả người phát lạnh, hắn không nghĩ sẽ cũng Lãnh Nguyệt Thanh là thù địch, hắn trải qua hai đời hoàng đế mà không bị ảnh hưởng cũng chính bởi sự cẩn trọng quá mức của bản thân. Người ngoài nhìn vào cho rằng hắn nhát gan không quyết đoán, thực tế người như vậy càng cần phải đề phòng.
Lãnh Nguyệt Thanh nói xong liền rời khỏi ngục thất, Lăng Sở Nhược cũng không lập tức chạy theo, phụ giúp Hoàng Kỳ xem xét thương thế của Uyển Linh, không ai rảnh để ý đến một bên này vẻ sợ hãi trong mắt Thành thủ úy đã biến mất, mặc dù vẫn nghiêm túc quỳ nhưng run rẩy không biết đã lui đi đâu
"A Linh đừng sợ, có điện hạ ở đây, sẽ không để cho bọn họ hại muội nữa đâu"
Uyển Linh nằm trên lưng Hoàng Kỳ, ánh mắt không chút gợn sóng phảng phất như người đã chết. Lăng Sở Nhược sợ hãi nắm chặt cánh tay buông thõng của nàng, chỉ cảm nhận được sự lạnh giá đến thấu xương
"Tú Tú đâu? Bọn họ có làm khó nàng không?"
Thanh âm thoát khỏi cổ họng suy yếu đến cùng cực, chẳng ai biết để nói ra một lời này Uyển Linh phải mất đi bao nhiêu sức lực. Cơn ho mãnh liệt ùa đến làm cho cả người đều đau buốt, cơn đau này thế nhưng không thể bằng nỗi lo của nàng. Lăng Sở Nhược đọc được điều đó qua ánh mắt nàng
"Muội đừng lo, Tú Kỳ tỷ không sao"
Lăng Sở Nhược từ nhỏ đến lớn đều không thích nói dối, đối mặt với ánh mắt sợ hãi của Uyển Linh lại không thể không nói dối. Nàng xác thực không hề biết Tú Kỳ hiện tại đang ở đâu, nếu là bình thường Uyển Linh rất nhanh sẽ phát hiện ra điều gì không ổn, chỉ là lúc này nàng lại tình nguyện tin tưởng, nghe nói xong liền nở nụ cười yếu ớt rồi ngất đi. Lăng Sở Nhược suy nghĩ một hồi lại không yên tâm, quay sang Hoàng Kỳ lo lắng hỏi
"Hoàng Kỳ tỷ, Tú Kỳ tỷ hiện tại đang ở đâu?"
"Ta cũng không rõ nhưng chắc là không có nguy hiểm gì đâu, võ công của nàng rất tốt hơn nữa lại là thân tín của điện hạ, tin chắc không ai dám làm gì nàng"
Đến bây giờ cũng chưa có tin tức khác, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, Hoàng Kỳ hiện tại không rảnh quan tâm nhiều, một mực thương xót Uyển Linh chịu khổ. Hồng Kỳ từ đầu đến đã không nói tiếng nào, nghe lời này của Hoàng Kỳ liền buồn bực đáp
"Chỉ sợ không được như ngươi nói"
Hồng Kỳ sắc mặt ngưng trọng, nàng là người hiểu Tú Kỳ hơn ai hết, chuyện lớn như vậy xảy ra nhưng không thấy nàng xuất hiện, không biết là có đi làm chuyện gì dại dột hay không
"Ngươi nói vậy là ý gì? Ngươi biết Tú Tú đang ở đâu sao?"
Hồng Kỳ rất hiếm khi tỏ ra bồn chồn như vậy, lời nói của nàng khiến cho Hoàng Kỳ cũng lo lắng theo, mặc dù không quá thân thiết nhưng cũng là cùng nhau lớn lên, cũng không muốn nàng ấy gặp phải chuyện gì. Hồng Kỳ ngày thường luôn tranh cãi với Hoàng Kỳ lúc này lại rất đàng hoàng trả lời
"Ta cũng không biết. Ngươi trước đem Uyển Linh hồi cung trị thương, ta xin phép điện hạ đi tìm Tú Tú"
Sự thật chứng minh lo lắng của Hồng Kỳ không hề dư thừa. Tú Kỳ sau khi điều tra ra được kẻ vũ nhục Uyển Linh là ai liền không quản đó là chỗ nào một mình xông vào. Nàng trước hết vượt qua ám vệ từ từ tiến vào Thừa tướng phủ, thân thủ tinh xảo linh động đến xuất quỷ nhập thần, nếu là Lãnh Nguyệt Thanh tự mình thấy được chắc chắn sẽ nhìn ra được điểm kỳ quái, tiếc là nàng không có ở đây
Thượng Quan Uyển Linh, Tú Kỳ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, tưởng tượng ra gương mặt vô âu vô lo hướng nàng mỉm cười. Một hồi tưởng niệm, Tú Kỳ vẫn không quên chính sự, nàng ở trên mái nhà của Thừa tướng phủ, còn đang nhắm hướng tam công tử phòng di chuyển tới liền bị nắm lại
"Tú Tú, không được"
Không ngờ Tú Kỳ lại phản ứng mãnh liệt, trực tiếp cấp đến chưởng phong, Hồng Kỳ tuy rằng chặn được nhưng chính mình cũng nội thương không ít, chưởng lực hung hăng không khỏi khiến nàng lui lại mấy bước. Tú Kỳ lúc này mới vội thu hồi, tâm tình đều đem viết lên mặt
"Hồng tỷ, ngươi không cản được ta"
"Điện hạ triệu kiến ngươi, mau trở về đi"
Hồng Kỳ ngăn chặn cơn ho truyền đến, thầm nghĩ Tú Kỳ võ công tiến bộ nhanh đến mức quái lạ. Tiếc là ám vệ Thừa tướng phủ không cho nàng có cơ hội nghĩ nhiều, phát hiện động tĩnh đều đã muốn truy đến đây
"Nhanh lui"
Tú Kỳ không phải kẻ ngốc, phát hiện ra ám vệ liền không nghĩ tiếp tục lưu lại, liền cùng Hồng Kỳ vội vã trở về. Ám vệ một khi phát hiện ra hai người thái tử hộ vệ nửa đêm xông vào phủ liền sẽ gặp phiền toái lớn, Tú Kỳ muốn gϊếŧ người không có nghĩa không tính toán. Cứ thế hai bóng người không chút dấu vết rời khỏi, ám vệ cũng không đủ năng lực để đuổi theo