Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Câu Dẫn Thái Tử Đại Nhân

Chương 28: Nụ hôn đầu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Toàn bộ căn phòng bên kia được trang trí bằng các thứ đồ vật màu đỏ nhức mắt khiến người ta liên tưởng đến tân hôn phòng. Lăng Sở Nhược hai má đỏ bừng nhìn hai nữ nhân thân thể tuyết trắng quấn lấy nhau trên chiếc giường đơn sơ không có bất cứ đồ vật che chắn gì

Bản thân nàng không phải không hiếu kỳ thế nhưng không hề muốn tìm hiểu bằng phương pháp này. Ánh mắt vừa định dời đi thì một tiếng động lớn từ phía cửa đột ngột vang lên khiến nàng thiếu chút nữa ngã xuống giường

Chỉ tội cho Lãnh Hi vừa mới uống vào một ngụm trà đã phải nôn hết ra, mắt trợn trừng nhìn cửa lớn dần dần tách ra khỏi vị trí vốn có mà ngã rạp xuống dưới sàn. Bóng người cao lớn cũng theo đó mà xuất hiện, Lãnh Nguyệt Thanh một thân lam y hơi thở hỗn loạn nhìn về phía Lăng Sở Nhược đang nửa quỳ nửa ngồi trên giường

"Thanh nhi, sao ngươi lại ... "

Cơn ho do sặc nước trà mặc dù đã qua đi thế nhưng Lãnh Hi lắp bắp mãi vẫn không nói được hết câu. Chẳng biết từ bao giờ mà căn phòng đã trở nên cực kỳ âm lãnh, lạnh lẽo đến mức nàng phải rùng mình mấy cái. Tâm trạng của Lãnh Nguyệt Thanh thay đổi nhanh hơn gió, vừa tức thời lo lắng tràn đầy trong ánh mắt hiện tại chỉ còn lại tĩnh lặng đến đáng sợ

Lăng Sở Nhược cảm nhận được cơn giận của Lãnh Nguyệt Thanh, con người này mỗi lần tức giận đều không nói gì, càng im lặng càng đáng sợ. Cơ thể nàng bây giờ như bị đông cứng không thể cử động nổi cũng chẳng biết nên suy nghĩ điều gì. Còn có thể nghĩ được gì đây? Bị bắt gặp tại trận ở kỹ viện, tình ngay lý gian, cho dù nàng không làm gì nhưng có mười cái miệng cũng không thể giải thích

"Ra ngoài"

Lãnh Nguyệt Thanh đột ngột hét lớn khiến cho Hoàng Kỳ ở bên cạnh giật nảy người. Mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm cả lưng, thái tử điện hạ nổi cơn thịnh nộ thì cho dù là ai cũng không thể thoát được. Nàng thì coi như thôi đi, bị phạt cũng không đến nỗi mất mạng thế nhưng còn Lăng Sở Nhược, điện hạ sẽ phạt nàng ấy như thế nào đây?

Lãnh Hi mặc dù là danh phận là cô cô của Lãnh Nguyệt Thanh thế nhưng lại rất sợ hãi uy phong của nàng, vừa nghe Lãnh Nguyệt Thanh lớn tiếng liền vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng. Trước khi đi còn nghe thấy giọng nói lạnh lùng vọng theo

"Hoàng cô cô, ngươi cướp người của ta đem đến địa phương này, món nợ này chúng ta sẽ tính sau"

Lãnh Hi ánh mắt ai oán hướng Hoàng Kỳ thể hiện, nàng làm sao biết được Lãnh Nguyệt Thanh đối với mỹ nhân kia không chỉ đơn thuần là hứng thú đâu, Hoàng Kỳ cũng không nói cho nàng biết. Hoàng Kỳ lắc đầu thể hiện thái độ bất lực, chính nàng cũng không nghĩ đến thái tử điện hạ lại tự mình đến đây

"Hoàng Kỳ, ngươi xoay lưng lại, bất cứ ai cũng không được tiến vào"

"Thái tử..."

Những lời cầu tình phía sau biến mất không chút tung tích trước cái nhìn sắc hơn cả đao kiếm của Lãnh Nguyệt Thanh. Hoàng Kỳ khó khăn nuốt xuống ngụm nước bọt, trước khi quay đi còn nhìn về phía Lăng Sở Nhược đầy thương cảm

Thanh âm ra lệnh so với mọi ngày không thấy có gì khác lạ thế nhưng Lăng Sở Nhược lại cảm thấy thật bất an. Nàng chớp khẽ hàng mi cong vυ"t, tự trấn an bản thân không làm gì sai nhưng vẫn không tránh được chột dạ khi thấy Lãnh Nguyệt Thanh ngày càng đến gần

"Điện hạ, ta không phải muốn đến đây đâu... a "

Lăng Sở Nhược hai mắt trợn trừng, kinh ngạc khiến cho nàng quên luôn cả thở. Nàng trước nay chưa từng tưởng tượng qua nụ hôn đầu sẽ như thế nào nhưng vẫn mong muốn được cùng người mình thích tận hưởng cảm giác bên nhau. Lãnh Nguyệt Thanh đúng là người nàng thích thế nhưng thực tế thì nụ hôn này không hề ngọt ngào như nàng vẫn nghĩ. Môi của nàng bị chà sát đến sưng đỏ, cảm giác đau nhức không hề giống với sự ôn nhu mà nàng vẫn thường nhận được từ Lãnh Nguyệt Thanh

"Sao thế? Không phải muốn như vậy sao? Ngươi muốn đến xem những thứ này chi bằng để bản thái tử đích thân dạy"

Lãnh Nguyệt Thanh vừa nói vừa đẩy nàng xuống giường, ánh mắt lạnh lẽo như băng không chút nương tình khóa chặt hai cánh tay nàng. Lăng Sở Nhược không muốn vùng vẫy cũng biết rằng vùng vẫy là vô ích, nàng biết Lãnh Nguyệt Thanh sức lực so với nàng mạnh mẽ hơn rất nhiều.

"Lãnh Nguyệt Thanh, ta chán ghét ngươi nói như vậy"

Lăng Sở Nhược khóe môi mím lại, Lãnh Nguyệt Thanh đã mất bình tĩnh thế nên nàng càng không được mất bình tĩnh

"Là như vậy sao? Ngươi chán ghét ta?"

Lãnh Nguyệt Thanh ngón tay chạm khẽ lên bờ môi ướŧ áŧ của nàng, lời nói vừa dứt liền dùng môi mình tiếp tục áp lên. Lăng Sở Nhược bị hôn đến không thở nổi, so với lần trước thì lần này mặc dù vẫn còn rất mãnh liệt nhưng đã không còn thô bạo nữa. Bàn tay không an phận trượt xuống phần eo mềm mại thon thả, xúc cảm thật tốt khiến người ta không nhịn được cảm giác muốn vuốt ve yêu chiều

"Dừng lại đi"

Lăng Sở Nhược hai môi cắn chặt vào nhau, cố kiềm nén cảm giác khác lạ chạy dọc quanh cơ thể mình. Nàng ý thức được nơi đây là nơi nào, nàng không muốn thân mật cùng Lãnh Nguyệt Thanh ở một nơi như thế này. Chưa kể đến Hoàng Kỳ vẫn còn đứng ở ngay kia, chỉ cần quay lưng một cái sẽ thấy được cảnh tượng ở bên trong.

Lãnh Nguyệt Thanh tại sao lại đối xử với nàng như vậy? Chỉ cần một người vô ý bước qua thì nàng sẽ như thế nào nhục nhã? Nghĩ đến đây sống mũi bỗng dưng cay cay, nàng đối với Lãnh Nguyệt Thanh cũng chỉ như một món đồ chơi. Có phải nếu nàng không nghe lời thì nàng ấy sẽ không cần nàng nữa phải không?

"Chết tiệt"

Lãnh Nguyệt Thanh đập mạnh tay xuống giường rồi đứng dậy bỏ đi. Nàng rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Tại sao lại không giữ được bình tĩnh đến mức làm chuyện đáng xấu hổ ở một nơi như thế này? Lăng Sở Nhược nữ nhân này mị lực thật là kinh khủng thế nhưng nàng không tin bản thân lại không tiết chế được

Hoàng Kỳ thở phào nhìn theo bóng dáng Lãnh Nguyệt Thanh rời đi, hạ quyết tâm bước vào bên trong. Lăng Sở Nhược khóe mắt vẫn còn ngân ngấn lệ, y phục xốc xếch, tóc tai rũ rượi ngồi trên giường

"Xin lỗi muội, ta không biết điện hạ lại làm như vậy" Hoàng Kỳ đau lòng nói

"Không phải lỗi của tỷ, điện hạ muốn đối với ai chơi đùa cũng không phải việc tỷ quản được" Giọng Lăng Sở Nhược như lạc hẳn đi, y phục vốn xộc xệch lại càng nhàu nát hơn trong tay nàng

"Điện hạ trước nay chưa từng như vậy đâu, A Nhược à muội đừng hiểu lầm người. Điện hạ chờ muội cùng dùng ngọ thiện, nghe được tin trưởng công chúa đem muội đi liền không kịp ăn uống đã cho người lục tung khắp thành đó" Hoàng Kỳ vội vàng thay Lãnh Nguyệt Thanh giải thích

"Có chuyện như vậy sao? Trưởng công chúa không phải cô cô của nàng ư? Tại sao nàng lại cư xử kỳ lạ như vậy?"

Lời của Hoàng Kỳ thành công đem giận dữ của Lăng Sở Nhược thổi bay đi. Qua khung cửa trống rỗng bị đạp đổ, nàng nhìn thấy tú bà bộ dạng khúm núm đứng một bên trông có vẻ rất khó xử. Đôi ba lần nàng ta định đến gần Lãnh Nguyệt Thanh nhưng luôn bị lính ngự lâm chặn lại. Hồng Kỳ ở một bên nghe Lãnh Nguyệt Thanh phân phó, tiến lại chỗ tú bà móc ra một túi tiền đưa cho. Tú bà ánh mắt mừng rỡ thiếu điều muốn quỳ xuống lạy tạ.

Lãnh Nguyệt Thanh thế nhưng lại phái ngự lâm quân đến đây tìm nàng sao? Nhìn không ra được một người đứng trước đại địch vẫn giữ được điềm tĩnh như nàng ấy lại vì nàng bị bắt đi mà giận dữ như thế

"Trưởng công chúa ấy à, nữ nhân nào qua tay nàng ấy mà còn toàn vẹn đâu, những chuyện xấu nàng ta làm ra cho dù kể đến sáng hôm sau cũng chưa chắc hết được. Lần gần đây nhất trưởng công chúa còn bắt cóc công chúa phiên bang đến cầu thân. Chuyện liên quan đến tình hữu nghị giữa hai nước mà trưởng công chúa coi như trò đùa, huống hồ gì là muội"

Lăng Sở Nhược lại cảm thấy ở trong chuyện này có gì khúc mắc, trưởng công chúa mặc dù nhìn qua có vẻ không đứng đắn nhưng vừa rồi không hề đυ.ng chạm phi lễ nàng. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nàng không nghĩ ra được lý do gì đặc biệt đến mức khiến trưởng công chúa bất chấp việc gây thù với nước phiên bang mà cướp vị công chúa kia đi

"Hồi cung thôi, đừng để điện hạ chờ"

Dáng lưng thẳng tắp như cũ không di chuyển khiến cho Lăng Sở Nhược trong lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua. Thấy nàng sắc mặt hòa hoãn, Hoàng Kỳ âm thầm thở nhẹ ra

Suốt cả đường đi Lãnh Nguyệt Thanh đều giữ gương mặt lạnh như tiền, Lăng Sở Nhược ngồi phía trước không dám nói tiếng nào. Vốn tưởng rằng sẽ phải tự mình cưỡi ngựa về, xem ra tính tình Lãnh Nguyệt Thanh vẫn còn rất tốt, không vì giận dỗi mà bỏ rơi người.

Sự im lặng kéo dài mãi đến khi hồi cung. Quả đúng như lời Hoàng Kỳ nói, trên bàn là những món ăn đã nguội lạnh, Lăng Sở Nhược trong lòng xót xa, không nhịn được kêu lên một tiếng

"Điện hạ"

Lãnh Nguyệt Thanh không tiếp tục bước nữa nhưng cũng không ngoảnh đầu. Đây coi như là đồng ý cho nàng nói rồi đúng không

"Để Sở Nhược đi hâm nóng lại, chúng ta cùng ăn nha"

"Không cần"

Lãnh Nguyệt Thanh ngồi vào thư án, tay áo rộng lớn dính chút bụi bẩn cũng không để ý. Lăng Sở Nhược thở dài thay nàng mài mực, ánh mắt lấm lét thỉnh thoảng lại nhìn sang như hài tử phạm lỗi. Thật kỳ lạ, người bị khi dễ là nàng, đáng lý người nên giận dỗi là nàng mới đúng, sao tự dưng lại thành ra nàng là người sai thế này ?

"Điện hạ, ngươi muốn trách mắng gì ta thì làm đi nhưng đừng đối với ta lãnh đạm như vậy được không?"

Thôi được rồi coi như nàng thua vậy, thức ăn hâm nóng lần này đã là lần thứ ba thế nhưng ánh mắt Lãnh Nguyệt Thanh vẫn thủy chung không di chuyển khiến nàng vừa buồn vừa lo. Nữ nhân kia sao lại cố chấp như vậy, giận mấy cũng không thể không lo cho sức khỏe, nếu cứ ăn uống thất thường như vậy thật không tốt lắm đâu

"Thật sự muốn ta không giận" Lãnh Nguyệt Thanh rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm như muốn đem linh hồn người trước mắt nuốt trọn

"Thật sự" Lăng Sở Nhược vui mừng gật đầu

"Đến đây"

Lãnh Nguyệt Thanh vẫy vẫy cánh tay. Lăng Sở Nhược không kịp suy nghĩ đã đến trước thư án, chính bản thân nàng cũng không phát hiện ra sự ngoan ngoãn của nàng đối với Lãnh Nguyệt Thanh đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

"Hôn ta"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lãnh Nguyệt Thanh, Lăng Sở Nhược liền biết nàng không nói đùa. Nếu là người khác đưa ra yêu cầu đáng xấu hổ như vậy sẽ bị mắng thành đăng đồ tử thế nhưng Lãnh Nguyệt Thanh lại khác, lạnh lùng cùng nghiêm nghị trong ánh mắt nàng khiến người ta có cảm giác chuyện nàng vừa nói chỉ đơn thuần như việc đi ăn cơm

Lăng Sở Nhược chậm rãi áp cúi xuống, không phủ nhận được sự thật nàng cũng tham luyến cảm giác khi được chạm vào bờ môi mềm mại thơm tho kia. Gương mặt xinh đẹp non mịn càng lúc càng áp sát, Lăng Sở Nhược vụng về chống tay ở thành ghế, thân người không dám dựa vào quá gần tạo thành tư thế khá buồn cười

Lãnh Nguyệt Thanh chủ động nắm lấy cái eo nhỏ xíu của nàng kéo xuống. Sự run rẩy của thân thể trong lòng khi hai môi chạm nhau khiến cho vui vẻ trong lòng càng lúc càng đậm. Lăng Sở Nhược đâu biết được rằng nụ hôn ở Thanh Xuân lâu đồng dạng cũng là nụ hôn đầu của Lãnh Nguyệt Thanh

"Như thế này được rồi đúng không?"

Lăng Sở Nhược vụng về tách ra, gương mặt đỏ như tôm luộc cùng tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu khiến người ta càng muốn bắt nạt. Hôn đối với nàng chỉ đơn giản là một cái chạm khẽ, Lãnh Nguyệt Thanh tâm tình rất tốt, thầm nghĩ xem ra vẫn chưa bị Lãnh Hi dạy hư, vậy thì để nàng tự mình dạy vậy

Không để cho nàng có thời gian chuẩn bị, Lãnh Nguyệt Thanh đã lại đem môi áp đến. Nụ hôn lần này thực ôn nhu và kiên nhẫn, hương vị thanh tao mê hoặc khiến Lăng Sở Nhược phút chốc quên đi ngượng ngùng. Lưỡi cùng lưỡi quấn quýt bên nhau, hôn càng lâu cơ thể càng sinh ra những khát khao mãnh liệt.

Cảm giác thật giống với lúc ở Thanh Xuân lâu, Lăng Sở Nhược ngượng ngùng không hiểu tại sao bản thân lại nảy sinh loại khát khao kỳ cục này. Lãnh Nguyệt Thanh ban đầu chỉ muốn đùa giỡn với nàng chẳng ngờ được lại không thể dứt ra. Dáng vẻ nửa dè dặt nửa nhiệt tình của Lăng Sở Nhược đã dễ dàng dấy lên du͙© vọиɠ xưa nay chưa từng có của Lãnh Nguyệt Thanh

"Điện hạ, đủ rồi, chúng ta ăn cơm thôi"

Cảnh tượng hai nữ nhân lõa thể quấn quýt nhau trong căn phòng màu đỏ ở Thanh Xuân Lâu bỗng dưng hiện lên trong đầu, nàng mặc dù muốn cùng Lãnh Nguyệt Thanh thân mật thế nhưng như kia có phải quá nhanh rồi không? Lăng Sở Nhược nắm lấy cánh tay không yên phận đang trượt dài trên thân thể mình, nàng sợ hãi cảm giác không hiểu được bản thân muốn gì

"Ăn cơm sao? Hiện tại ta chỉ muốn ăn ngươi"

Lãnh Nguyệt Thanh cánh tay lướt nhẹ trên gương mặt nóng ấm của Lăng Sở Nhược, môi hướng đến vành tai nhỏ nhắn hồng hào cắn nhẹ một phát, cái này là để trừng phạt nàng cắt ngang hứng thú chơi đùa. Lăng Sở Nhược giật bắn người, cảm giác giống như có vô số con bọ nhỏ chạy trong người, kỳ lạ ở chỗ nàng lại không lấy làm khó chịu. Như vậy không được, nàng ra sức vặn vẹo người, kí©h thí©ɧ bậc này thật khó có thể chịu đựng nổi

"Ta thực sự rất đói"

Cái bụng nhỏ cũng rất biết cách phối hợp, phát ra tiếng kêu nghe rất đáng thương. Lãnh Nguyệt Thanh vẫn không buông nàng ra nhưng lại mở giọng hạ lệnh

"Người đâu, dọn cơm"

Ở tẩm cung của Lãnh Nguyệt Thanh mấy ngày Lăng Sở Nhược cũng phát hiện ra lý do vì sao không thấy nha hoàn nào xuất hiện. Thái tử điện hạ ngày thường thích yên tĩnh nên việc tuyển chọn người hầu hạ còn khắt khe hơn cả hoàng đế tuyển phi. Những nha hoàn hầu cận được tuyển chọn đều là cao thủ đại nội ẩn nấp rất kỹ nhưng chỉ cần có việc lập tức hoàn thành ngay, hiệu suất làm việc rất tốt

"Bẩm điện hạ, trưởng công chúa cầu kiến"

"Cho vào"

Lãnh Nguyệt Thanh kéo tay Lăng Sở Nhược ngồi vào bàn ăn, ánh nến nhàn nhạt tỏa ra khắp căn phòng tạo nên bầu không khí ấm áp hòa thuận

"Thanh nhi, Nhược nhi, hai ngươi bây giờ đã dùng cơm tối sao?"

Lãnh Hi một thân nam trang cười ha hả bước vào, chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Nguyệt Thanh thì có chút chột dạ.

"Hoàng cô cô không biết đến là có việc gì" Lãnh Nguyệt Thanh thanh âm không nghe ra được chút khác thường nào

"Ta đến để..e hèm...để xem hai người các ngươi có chuyện gì không. Chuyện trưa nay là lỗi của ta, ta không nên đưa Nhược nhi đến đó. Ta cam đoan sẽ không có lần thứ hai, Thanh nhi sẽ không giận cô cô chứ?"

Lãnh Hi làm ra bộ dáng hết sức hối cải lại còn thề thốt cam đoan khiến Lăng Sở Nhược không khỏi buồn cười. Còn tưởng nàng anh hùng thế nào, ai dè cũng bị Lãnh Nguyệt Thanh dọa cho mất mật. Lãnh Hi thè lưỡi nhìn sang nàng, đã không nói giúp lại còn chê cười người ta

Lãnh Nguyệt Thanh nghe thấy lời kia cũng không tỏ thái độ gì, chỉ lãnh đạm nói

"Cô cô quá lời rồi, chuyện này để nói sau, ta và Tiểu Nhược nhi cần ăn cơm"

Tiểu Nhược nhi? Lăng Sở Nhược giật giật khóe môi, nàng thừa nhận nhỏ hơn Lãnh Nguyệt Thanh vài tuổi thế nhưng không đến nỗi bị coi là hài tử mà đối xử chứ, tính ra thì nàng cũng đã là một đại cô nương rồi cơ mà. Mặc dù có tên gọi thân mật thì cũng vui nhưng thế này có phải không cho nàng mặt mũi rồi không?

Lãnh Hi nghe ra được Lãnh Nguyệt Thanh cố tình chứng minh quan hệ, đây coi như cũng là bằng chứng chứng minh nàng không phải vô tâm vô phế rồi. Trước kia nàng thật lo lắng cho đứa cháu này, lo lắng không biết có ai chịu được sự lạnh lùng xa cách ngụy tạo kia hay không. Lãnh Nguyệt Thanh không phải trời sinh lạnh lùng, chính sự nghiêm khắc của Lãnh Long đã tạo nên vỏ bọc đó cho nàng.

Chứng thực đã xong, Lãnh Hi không muốn làm kỳ đà cản mũi nên lên tiếng cáo từ. Nếu còn tiếp tục ở đây chỉ sợ bị ánh mắt của Lãnh Nguyệt Thanh làm cho chết cóng mất thôi

"Thôi được rồi, vậy không làm phiền các ngươi nữa, cô cô đi đây"

Lãnh Hi đi rồi, căn phòng lại trở nên tĩnh lặng. Lăng Sở Nhược lúc ăn không thích nói chuyện, Lãnh Nguyệt Thanh lại càng không thế nhưng sự kiện tiếp theo lại khiến hai người phá vỡ quy tắc ngầm của bản thân.

Lãnh Nguyệt Thanh dùng đũa gắp thức ăn bỏ vào trong chén của Lăng Sở Nhược thế nhưng qua một lúc lâu không thấy nàng động đũa. Lãnh Nguyệt Thanh đặt chén cơm xuống bàn, nhíu mày hỏi

"Sao thế? Không hợp khẩu vị à?"

"Không phải, ta còn tưởng rằng quy tắc trong cung không cho phép gắp thức ăn cho người khác"

Lăng Sở Nhược giật mình trả lời, thì ra nàng là vì quá kinh ngạc nên mới không tiếp tục ăn.

"Đúng là có quy tắc đó" Lãnh Nguyệt Thanh gật đầu xác nhận

"Vậy sao điện hạ lại... " Lăng Sở Nhược tròn mắt hỏi

"Ta từng thấy trong nhà thường dân làm vậy, cũng muốn thử một lần. Ngươi không thích thì thôi vậy, sẽ không có lần sau"

Lãnh Nguyệt Thanh nhún vai trả lời, quên mất Lăng Sở Nhược xuất thân cũng là một tiểu thư cành vàng lá ngọc, đối với loại chuyện này chắc là không thích ứng được.

Mặc dù chỉ là một câu nói rất bình thường ấy vậy mà lại khiến Lăng Sở Nhược cảm thấy chua xót. Sinh ra trong gia đình đế vương có thật là sung sướиɠ hay không? Chuyện này làm nàng bất giác nhớ đến phụ thân mỗi lần đều bắt nàng phải ăn cơm chung, biết nàng thích ăn tôm nên đích thân bóc vỏ giúp nàng lại còn gắp cho nàng rất nhiều món ngon. Tâm trạng bỗng dưng vì một hành động nhỏ mà chùng xuống, phụ thân yêu thương nàng bao nhiêu năm như vậy thế nhưng nàng vì cái chết của mẫu thân mà đối xử với người không ra gì.

Những hành động nhỏ nhặt mà nàng chưa từng để ý đến thế nhưng lại chứa đựng tình yêu vô bờ bến, từ hồi gia biến đến nay chẳng còn ai vì nàng chu đáo như vậy nữa.

Lãnh Nguyệt Thanh không giống nàng, nàng ấy từ nhỏ đã sống trong cung đầy rẫy những quy tắc. Người dưới cho dù có chu đáo đến đâu cũng không xuất phát từ tình thương, suốt ngày chỉ một mình một bàn thức ăn, thảo nào khẩu vị của nàng ấy lại không tốt

"Ai nói ta không thích đâu, đừng có suy bụng ta ra bụng người"

Lăng Sở Nhược cong môi nói, bàn tay không nhàn rỗi cũng gắp thức ăn cho Lãnh Nguyệt Thanh. Sau này nàng sẽ không để nàng ấy một mình cô đơn nữa

"Canh này đặc biệt làm cho ngươi đó, tuy hơi khó ăn nhưng rất tốt cho bao tử"

Bát canh màu vàng nhạt có mùi nghệ tỏa ra rất nồng, Lãnh Nguyệt Thanh vừa ngửi thấy đã phải bịt mũi nhăn mặt, trên trần đời này nàng ghét nhất là thứ thực phẩm này

"Ngươi... làm sao biết được ta bị bệnh bao tử?" Ngay cả phụ hoàng cũng không biết chuyện này, chỉ có Hoàng Kỳ thân thiết với Lăng Sở Nhược nhất, chắc không phải là nàng ta nói ra?

"Ta đương nhiên biết rồi, ngươi đừng quên ta cũng là một tiểu thần y đó"

Lăng Sở Nhược câu lên khóe miệng, mặc dù nàng tự thấy bản thân chưa thực sự xứng với danh xưng kia nhưng cũng không vội. Lão thần y danh chấn thiên hạ Châu Liêm có thành tựu cũng phải ở tuổi tứ tuần, nàng còn trẻ, nếu như có cơ duyên gặp được cao nhân chỉ điểm chắc chắn sẽ không phụ sự mong đợi của mẫu thân

"Ta biết ngươi không thích ăn thứ này, lần đầu lúc nào cũng khó nuốt, dần dần sẽ quen thôi"

Lớp thịt vụng về nổi trên mặt nước kia hẳn là người nấu đã cố ý thêm vào để làm giảm mùi vị của nghệ. Nhìn tổng thể bát canh chẳng hề có chút thẩm mỹ gì, vị ở trong miệng cũng nhạt đến mức phát ngán thế nhưng lại rất ấm áp dễ chịu. Lãnh Nguyệt Thanh cảm nhận được tâm ý cùng sự cố gắng của Lăng Sở Nhược, không muốn cũng không nỡ làm phụ chân tình của nàng

"Không tệ đúng không?" Lăng Sở Nhược hồi hộp hỏi

"Lúc nấu ngươi không tự mình nếm thử sao?" Lãnh Nguyệt Thanh đặt bát canh xuống bàn, thản nhiên hỏi

"Sao ngươi biết là ta nấu? Đúng là lúc đó vội quá không có nếm thử nhưng nhìn màu sắc nhìn khá ngon mà" Nàng chớp mắt đáp lời rồi tự mình nếm thử, một ngụm nhỏ ở trong miệng khiến nàng nhăn mặt bối rối

"Sao lại nhạt như vậy? Quên bỏ muối rồi sao? Thôi không ăn nữa, bỏ đi, lần sau ta sẽ để tâm hơn không quên nữa" Nàng cúi đầu lí nhí nói

Lãnh Nguyệt Thanh đưa tay lên xoa đầu nàng, đôi mắt ánh lên vẻ thấu hiểu cùng ôn nhu.

"Cảm ơn ngươi"

Lãnh Nguyệt Thanh thực tình cảm thấy có một người thích mình thì ra không phải phiền phức. Lãnh Kiều Yên ngày trước luôn miệng nói thích nàng thế nhưng ngoại trừ nũng nịu dựa dẫm thì không cho nàng cảm giác được quan tâm thực sự. Lăng Sở Nhược thì khác, nàng vừa biết cách tự chăm sóc bản thân và cả chăm sóc người khác nữa

Tiếng bước chân vội vàng phá hỏng bầu không khí lãng mạn, những người này sao bỗng dưng lại hoảng hốt như vậy?

"Hồng Kỳ, Hoàng Kỳ, có chuyện gì?"

Hồng Kỳ và Hoàng Kỳ vốn không muốn làm phiền Lãnh Nguyệt Thanh dùng bữa thế nhưng trong lòng có lửa không thể không sốt ruột, bất cẩn để lộ tiếng bước chân

"Điện hạ, Thượng Quan gia có biến" Hoàng Kỳ vội vã thông báo

"Thượng Quan gia? A Linh bị gì sao?"

Vừa nghe đến Thượng Quan gia, Lăng Sở Nhược liền nghĩ ngay đến Thượng Quan Uyển Linh. Nàng vội chạy ra mở cửa, đã lâu rồi không thấy bóng dáng của Uyển Linh, không biết nàng đã xảy ra chuyện gì

rồi

"Điện hạ, cầu xin người hãy mau đến Thượng Quan phủ cứu A Linh đi"

Hoàng Kỳ quỳ gối cúi đầu chứng tỏ sự việc lần này hẳn là rất nghiêm trọng. Lãnh Nguyệt Thanh nhanh chóng bước ra khỏi cửa, lớn tiếng ra lệnh

"Chuẩn bị ngựa, xuất cung"
« Chương TrướcChương Tiếp »