Hoàng Kỳ đi rồi, Nhϊếp Khiếu Lan vẫn còn một mình bần thần trong vườn nhỏ phía sau Tây uyển. Năm năm trước ở Lan Minh cung, nàng lấy hết can đảm để thổ lộ tình cảm nhưng chỉ nhận được một ánh mắt bối rối, giây phút đó nàng đã tự biết câu trả lời
Năm năm sau, một lần nữa ở cấm cung bày tỏ nỗi lòng, thậm chí đến sự thương hại nhỏ nhoi cũng keo kiệt với nàng. Nàng bật cười như điên dại, cười đến mức cả người run rẩy, hốc mắt nóng bừng ép ra những giọt lệ trong suốt. Những gì nàng làm trong mắt Hoàng Kỳ đều chẳng đáng một xu, ngược lại còn khiến người ta chán ghét
Hoàng Kỳ muốn giúp đỡ Lãnh Nguyệt Thanh, nàng không nề hà việc phải phụ tẫn người trong thiên hạ. Phải làm ra chuyện như vậy, trong lòng nàng đâu phải không đau. Nàng là người không phải gỗ đá, hết lần này đến lần khác bị người ta chà đạp, nàng có chỗ nào không tốt?
Phải rồi, nàng chỗ nào cũng không tốt, nàng không đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, cũng không có trên người khí chất tiên ữ thanh nhã thoát tục, lại càng không có tâm tính thiện lương vì người khác lo nghĩ. Nàng dùng thủ đoạn bỉ ổi để hãm hại người yêu thương nàng nhất, hết lần này đến lần khác lừa gạt nữ nhân đơn thuần luôn xem nàng như bằng hữu. Đây phải chăng chính là quả báo mà nàng phải gánh chịu?
Nhϊếp Khiếu Lan hai tay nắm chặt lộ cả khớp xương, mặc gió thổi đến hong khô đi hai dòng lệ trên gương mặt tiều tụy. Nếu bọn họ đều phí công dè chừng nàng như vậy, nàng cũng không nên để bọn họ thất vọng
~~~~~~~~
"Hồng cô nương, Hoàng tỷ tỷ và A Linh có cùng chúng ta dự tiệc không?"
Lăng Sở Nhược vén rèm kiệu ngó ngang ngó dọc, đường đi vừa dài vừa rộng, nhiều người như vậy nhưng không có ai đến trò chuyện với nàng. Bình thường còn chê Thanh Vũ nói nhiều nhưng lúc này lại có chút nhớ nàng ta rồi
Hồng Kỳ đi bộ bên cạnh kiệu nhỏ trả lời không biết, nàng dường như có vẻ không thích Lăng Sở Nhược. Hai người gặp mặt chỉ cách đây vài canh giờ, Lăng Sở Nhược thật không biết đã đắc tội gì với nàng ta.
Cũng có thể đối với ai Hồng Kỳ cũng như vậy, Lăng Sở Nhược lười đoán tâm tư người khác, nhất thời mất đi hứng thú chuyện trò
Ban đầu nàng vốn định đi bộ đến đại sảnh Thừa Thiên điện nhưng Hồng Kỳ lại nhất mực phản đối. Đối với nàng, hoàng cung tuy rằng rộng lớn nhưng cũng không đến nỗi không thể đi bộ được, việc di chuyển bằng kiệu như thế này thật quá mức phô trương rồi, huống hồ gì nàng cũng không phải người có địa vị gì ở trong cung
Sau khi rời khỏi Tiêu Châu, Lăng Sở Nhược tự thấy bản thân sôi nổi hơn khá nhiều. Không phải ngày ngày đối diện với căn nhà đầy ắp kỷ niệm, nỗi day dứt vì cái chết của mẫu thân cũng từng chút một nguôi ngoai
Trời vừa sập tối, kiệu phu đã dừng trước tòa cung điện lộng lẫy rộng lớn gấp đôi Cư Tình Uyển của nàng, khuôn viên đầy màu sắc lúc này đã tấp nập người. Sảnh đường nơi diễn ra dạ yến dường như có thể chứa được cả ngàn người, mức độ xa hoa so với Triệu quốc cung không biết còn hơn bao nhiêu lần.
Gạch hoa sứ sáng bóng như gương trải khắp đường đi, trên bục cao đặt khoảng mười mấy bộ bàn ghế bằng vàng họa tiết rồng phượng vô cùng tinh xảo, bên dưới bục là bàn ghế bằng gỗ xếp thành hai dài tưởng chừng vô tận, chính giữa đặt một sân khấu tròn đủ để đứng vừa mấy chục người.
Trước cổng ra vào được canh giữ bởi năm người thị vệ, những người này có nhiệm vụ kiểm ra thϊếp mời. Mặc dù trời đã tối nhưng ánh sáng từ những viên dạ minh châu được treo trên tường tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt khiến cho người ta có cảm giác vừa dịu dàng lại vừa ấm áp
Lăng Sở Nhược nhẩm đếm trong đầu, cả thảy là có mười hai viên dạ minh châu, mỗi viên như vậy đều có giá trị bằng cả một thành trì. Lúc trước xem như nàng nhầm rồi, Triệu quốc cung vẫn chưa phải là nơi tiêu xài hoang phí nhất
Lúc nàng đến thì vẫn còn khá sớm nhưng bên trong đã chật kín người. Hai dãy bàn bên phải là của những vị đại thần hoặc các hoàng tử, công tử trên người mặc những bộ áo gấm sang trọng thẳng thớm đang cùng uống rượu đối thơ để tiêu khiển.
Hai dãy bàn phía đối diện dành cho những vị công chúa, quận chúa, mệnh phụ phu nhân và những vị tiểu thư trang phục muôn màu muôn sắc, người thì e lệ, kẻ thì cởi mở cười nói rất sinh động.
Thỉnh thoảng sẽ thấy một vài nha hoàn đang đứng gần đó mang khay lễ vật đến để chủ nhân chọn ra tặng cho người khác hoặc lại phải đem khay đến chỗ người khác để nhận lễ vật, xem ra đây chính là nghi lễ của tầng lớp quý tộc trong cung khi gặp nhau
Những nha hoàn này vừa nhìn đã biết là người ngoài cung đem vào. Chỉ là một buổi dạ tiệc lại mang đến không biết bao nhiêu người, nàng thật là đồng cảm với Lãnh Long, có lẽ đây mới chính là lý do nơi này phải xây to như vậy. Nếu xây nhỏ hơn, chỉ sợ lúc này đến không khí cũng phải tranh giành để thở
Nhìn thấy nàng bước vào, mọi thanh âm dường như đều biến mất, mấy trăm cặp mắt không hẹn mà đều đổ dồn về phía nàng. Lăng Sở Nhược bước chân ban đầu có chút ngập ngừng nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần theo nha hoàn dẫn đường ngồi vào vị trí của mình
Vị trí tượng trưng cho thân phận, nàng được xếp vào chỗ thân quyến của đại công thần khiến cho những người xung quanh đều hết sức ngạc nhiên.
Một số vị đại thần tiếp xúc nhiều với Lãnh Nguyệt Thanh rất nhanh đã nhận ra được người đi cùng nàng chính là thϊếp thân nha hoàn của thái tử, trong phút chốc những ánh mắt không mấy thiện cảm đều hướng nàng chiếu đến. Lăng Sở Nhược đương nhiên không hiểu vì sao bọn họ lại nhìn nàng như vậy, cho đến khi nghe thấy những tiếng xì xào không mong muốn truyền đến bên tai
"Nhìn kìa, kia dường như là tuyệt sắc giai nhân mà cả hoàng thượng lẫn thái tử đều tranh giành trên đại điện hôm đó"
"Giai nhân gì chứ, không biết chừng chính là yêu cơ họa quốc ấy. Đến thái tử là nữ nhân cũng bị nàng ta mê hoặc"
"Ôi, đúng là không thể trông mặt mà đoán được, nhìn nàng ta đứng đắn thuần khiết như vậy mà có thể câu dẫn người khác"
"Có thể thái tử thích những đóa bạch liên như vậy không chừng, nữ nhân trong hậu viện đều quốc sắc thiên hương nhưng thái tử lại không xem trọng người nào, lần này có thể chứng thực tin đồn thái tử thích nữ nhân là đúng rồi"
Lăng Sở Nhược vung lên cánh tay, chén trà trên bàn rơi xuống đất vỡ choang. Hồng Kỳ đem ngân châm dưới ống tay áo thu lại, ánh mắt lạnh lẽo âm thầm nhìn nàng tán thưởng.
"Thật ngại quá, ta lỡ tay"
Lăng Sở Nhược thanh âm lạnh lùng không chút gì có vẻ áy náy. Những kẻ đáng ghét kia thật đúng là không biết kiêng kị, nàng là một kẻ vô danh tiểu tốt không có địa vị thì không nói, bọn họ còn dám ngang nhiên bàn luận về Lãnh Nguyệt Thanh như vậy, thực là rất đáng giận
"Ô, không phải là Tiêu Châu tri phủ đại tiểu thư hay sao? Lăng phủ đồ đạc không đủ cho ngươi đập sao?"
Tiếng cười nhạo như thủy triều dâng lan khắp cả sảnh đường. Lăng Sở Nhược nhìn về phía người vừa cất lời đang ngồi cách nàng khoảng hơn năm chục cái bàn, mặc dù xa như vậy nhưng nàng vẫn nhận ra được người có địa vị cao nhất trong đám vương tôn nữ nhân kia là ai
"Sở Nhược tham kiến quận chúa"
Gạt qua những tiếng cười nhạo, Lăng Sở Nhược rời khỏi chỗ ngồi bước đến trước mặt Lãnh Kiều Yên nhún gối.
"Hồng Kỳ, hoàng biểu tỷ không bảo ngươi phải dạy Lăng tiểu thư đây cách quỳ gối sao?"
Lãnh Kiều Yên chau lại khóe mi hướng Hồng Kỳ ý tứ oán trách. Hồng Kỳ trước nay không thích vị quận chúa này nhưng trước mặt bao nhiêu người như vậy cũng không muốn làm nàng ta bẽ mặt, đành phải giả vờ cung kính đáp lại
"Tiểu thư mới vào cung chưa quen lễ nghi, lỗi là ở nô tỳ không chu đáo thỉnh quận chúa trách phạt"
Lăng Sở Nhược gương mặt vẫn lạnh như nước đá khuỵ gối phục tùng, nàng không tin người khác có thể làm khó được người ngoan ngoãn nghe lời. Hồng Kỳ nhìn thấy nàng thức thời như vậy liền có chút ngoài ý muốn, nàng vốn tưởng vị đại tiểu thư này ỷ vào ân sủng của thái tử, sẽ không chịu nhún nhường người khác, chẳng phải ngay đến tên của thái tử mà nàng ta cũng dám gọi thẳng hay sao?
"Quận chúa, thỉnh an cũng đã xong, ta có thể về chỗ được chưa?"
Lãnh Kiều Yên hừ lạnh phất tay, nàng cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo ra vẻ thanh cao kia của nữ nhân này thêm chút nào nữa. Thời gian sau này còn rất nhiều, hiện tại Lãnh Nguyệt Thanh hẳn là đã sắp đến, không nên dây dưa thêm nữa
Lăng Sở Nhược vừa định quay người thì bắt gặp một ánh mắt kín đáo từ trong đám nha hoàn hướng nàng phóng tới. Dáng người cao ráo, dung mạo kiều diễm lẳиɠ ɭơ, phong thái kiêu ngạo phô trương không chút che giấu, người này mặc dù khoác trên người y phục của nha hoàn nhưng Lăng Sở Nhược liếc mắt liền nhận ra được
Lăng Sở Hương từ đầu đến cuối ánh mắt đều nhìn về phía nàng, khóe môi cong lên tựa như vui vẻ lại như ẩn ẩn tức giận. Tức giận ư? Lăng Sở Nhược trong lòng hừ lạnh, tiểu muội này từ lúc gia biến đã không thấy mặt mũi đâu, thì ra là có chỗ dựa lớn như vậy rồi. Nàng không tức giận thì thôi làm gì đến lượt Lăng Sở Hương kia chứ?
Lăng Sở Nhược ánh mắt sắc bén quét về phía Lăng Sở Hương, mang theo cả giận dữ cùng lạnh lùng phất tay áo quay về bàn. Nàng ta xưa nay đều cùng nàng đối đầu, hiện tại cũng về một phe với người vừa ức hϊếp nàng, uổng công nàng lo lắng cho nàng ta bao nhiêu ngày qua
"Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm, thái tử điện hạ giá lâm, Từ quý phi nương nương giá lâm, Thần phi nương nương giá lâm"
Nàng vừa mới ngồi vào chỗ thì cánh cửa lớn đã mở ra, Quý công công đi trước truyền lời, tất cả mọi người có mặt đều lục tục quỳ xuống, trăm miệng một lời
"Chúng thần tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ cùng các vị quý phi"
"Các khanh gia bình thân"
Thời gian trôi qua khoảng một tuần trà, Lãnh Long khi đã yên vị trên bệ rồng mới cho phép mọi người ngồi dậy. Lăng Sở Nhược đưa mắt tìm kiếm bóng người cao gầy quen thuộc, Lãnh Nguyệt Thanh một thân y phục diễm lệ ngồi bên phải Lãnh Long cả người tỏa ra sự xa cách không thể đến gần. Theo sau nàng là đám người Liễu lương đệ cười cười nói nói rất hoan hỉ. Thì ra Lãnh Nguyệt Thanh rời khỏi là để đến đón bọn họ sao?
Ánh mắt nàng dần dần rời khỏi những con người đang ngồi ở rất cao kia, xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng thì thầm, mặc dù đã cố gắng tiết chế nhưng không thể che giấu được cao hứng trong giọng nói
"Nhìn kìa, thái tử hóa ra cũng rất xinh đẹp a" Vị tiểu thư ngồi cạnh nàng hạ thấp giọng nói với người bên cạnh
"Lần trước ta cùng phụ thân tiến cung may mắn nhìn thấy dáng vẻ khi mặc khôi giáp của thái tử, rất là oai dũng luôn, tiếc là chỉ được nhìn thấy một nửa bên mặt đã khiến ta không thể quên được" Người kia cũng nho nhỏ đáp lại
"Thật sao? Thì ra người mà Thương tiểu thư muốn gả cho chính là thái tử à?"
Thanh âm có chút cao lên khiến cho những người xung quanh đồng loạt nhìn về hướng các nàng. Thương tiểu thư hai má đỏ bừng, vội vội vàng vàng bịt miệng vị tiểu thư kia
"Lã tiểu thư nhỏ tiếng thôi, lúc đó ta không biết nàng là thái tử, càng không biết nàng là nữ nhân"
Lã tiểu thư tủm tỉm cười ra vẻ thấu hiểu, sự kiện Thương tiểu thư nháo loạn nằng nặc đòi gả đi toàn kinh thành không ai không biết. Lúc đó Thương thượng thư vừa phải bí mật tìm kiếm tung tích người trong miêu tả của nữ nhi vừa phải bưng bít chuyện mất mặt của nàng ta. Bẵng đi một thời gian thì không nghe được tin tức gì nữa, hóa ra người mà Thương tiểu thư ái mộ lại có địa vị cao như vậy
Lăng Sở Nhược trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, Lãnh Nguyệt Thanh xuất sắc không phải nàng không biết nhưng trước mặt nghe được những lời như vậy thật sự khó chịu vô cùng. Trước khi gặp Lãnh Nguyệt Thanh, nàng chưa từng biết thì ra bản thân cũng có tính chiếm hữu lớn như vậy
Tiếng ồn ào chỉ hoàn toàn dừng lại khi Lãnh Long cất lời, đúng ngay lúc Lăng Sở Nhược nhàm chán nhất. Nàng lúc này thầm cảm ơn hắn không biết bao nhiêu lần
"Hôm nay trẫm tổ chức đại yến là có hai nguyên do, thứ nhất là việc chọn ngày lành để trẫm nhường ngôi cho thái tử. Như các khanh đã biết về chứng bệnh đau đầu của trẫm, việc điều trị bệnh sẽ tốn rất nhiều thời gian cũng như sức lực. Trẫm muốn trước khi chết có thể thấy được Thanh nhi lên ngôi"
Xôn xao tiếp tục nổi lên như sóng dâng trào, hoàng thượng đang tuổi trung niên tráng kiện lại muốn nhường ngôi cho thái tử. Một vài bô lão giận đến tím mặt tím mày, hoàng thượng vào buổi sáng thượng triều không đề cập đến một chữ chính là sợ vấp phải sự phản đối mãnh liệt từ các bá quan văn võ, hiện tại gia quyến cùng thân thích đều có mặt trong đại sảnh, nếu bọn họ không cẩn trọng lời ăn tiếng nói thì khó lòng mà được yên ổn
"Bệ hạ, có thể để cho hạ thần nói vài câu được không?"
Lão già râu tóc bạc phơ ngồi ở vị trí đầu tiên trong hàng quan nhất phẩm sang sảng lên tiếng, thành công đem mọi ồn ào giảm bớt xuống. Lãnh Long phất ống tay áo, hòa nhã đáp
"Liễu ái khanh không cần đa lễ, có gì cứ nói thẳng"
Liễu thừa tướng chính là lão nhân gia đã đem Liễu Khanh tặng cho Lãnh Nguyệt Thanh, Lãnh Long không phải không nhận ra được mục đích vừa đấm vừa xoa của lão cáo già này, một mặt kết thân với thái tử, mặt khác lại đem uy danh cao quý của nàng hạ thấp xuống.
Thái tử hậu viện có nhiều người là chuyện bình thường nhưng một nữ nhân có nhiều người vẫn bị thiên hạ cho là không đoan chính, huống hồ trong hậu viện của nàng không chỉ có nam nhân. Lãnh Long đem chuyện này từ lâu ghi hận trong lòng nhưng bề ngoài không thể trở mặt, hắn còn cần Liễu gia để trấn áp Hứa gia của hoàng hậu
Liễu thừa tướng cung cung kính kính quỳ tại chỗ ngồi, mặc dù đã già nhưng thanh âm sang sảng vang khắp cả sảnh đường
"Thái tử vẫn còn rất non trẻ cần bồi dưỡng nhiều, chiến công vừa rồi của thái tử ở Triệu quốc cũng rất huy hoàng, hay là bệ hạ để thái tử đến đó tiếp quản một thời gian đi"
Lãnh Long một tay chống càm, một tay gõ nhẹ lên bàn như thể đang suy nghĩ, ánh mắt lơ đãng liếc vào Túc thân vương – hoàng đệ mà hắn yêu quý nhất đang ngồi ở bàn đầu tiên. Túc thân vương nhận được tín hiệu thì lập tức đỡ lời
"Liễu thừa tướng ý kiến có chút không hợp quy củ rồi, đừng quên Triệu quốc hiện tại đã là một châu của Thục quốc chúng ta, để thái tử đến tiếp quản một châu nho nhỏ như vậy chỉ sợ thiên hạ sẽ chê cười"
"Học hỏi thì không ngại khó ngại khổ, nếu cứ chăm chăm để ý vào ánh mắt thế nhân thì làm sao có thể trở thành một quân vương anh minh thần vũ được"
Lăng Sở Nhược càng nghe càng tức giận, lão già này bề ngoài trông có vẻ đạo mạo hiền từ nhưng thực chất lại quá cổ hủ. Đáng giận hơn nữa là lời của hắn ta nói ra có vẻ hợp lòng với hơn nửa số người ở đây.
Nàng hướng ánh mắt lo lắng về phía Lãnh Nguyệt Thanh, người kia thần sắc bàng quan như thể những chuyện đang xảy ra đều không liên quan đến mình. Từ thái độ này nàng có thể đoán rằng chuyện như vậy xảy ra khá thường xuyên, nếu đổi lại là bất kỳ vị hoàng tử nào cho dù là nhu nhược cách mấy chắc chắn cũng sẽ không bị phản đối như vậy. Tại sao nam nhân đều xem nữ nhân là phái yếu, đều không tôn trọng tài năng của nữ nhân?
Nàng thật hối hận, đáng lý ra nàng phải lựa chọn y phục thật khí chất, thật cao quý cho Lãnh Nguyệt Thanh để có thể lấn át tất cả những bọn người này. Lãnh Nguyệt Thanh từ trên cao như thể cảm nhận được ánh mắt của nàng liền hướng nàng cười nhẹ một cái
"Nếu trong kinh thành xảy ra bất trắc, thái tử nước xa không cứu được lửa gần vậy trách nhiệm sẽ do ai gánh?"
Lăng Sở Nhược nghe được giọng của mình xa lạ vang lên, cứ coi như không phải vì Lãnh Nguyệt Thanh mà vì Thục quốc con dân, nàng cũng không thể cứ để lão già cổ hủ kia khua môi múa mép
"Ngươi là gia quyến của ai? Nữ nhân không can dự triều chính, ngươi không biết điều đó sao ?"
Liễu thừa tướng ánh mắt sắc bén nén giận hướng đến chỗ nàng, lời này nói ra không biết thể hiện tâm ý gì. Lăng Sở Nhược ban đầu cũng bị ánh mắt hung dữ của hắn dọa nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh, nếu đã dám lên tiếng tranh luận thì không thể đối thủ nhìn ra được sơ hở. Đây chính là điều mà phụ thân đã từng dạy nàng lúc còn nhỏ
"Dám hỏi thừa tướng nếu tiểu nữ dùng tư cách của một thường dân hỏi người câu này, thừa tướng sẽ trả lời như thế nào? Phụ thân của tiểu nữ từng nói, quan thường được ví như phụ mẫu vì bọn họ phải ngày đêm suy nghĩ lo lắng cho dân chúng chứ không phải dùng quyền thế để uy hϊếp. Nếu đây là buổi thượng triều thì tiểu nữ đúng là không có quyền lên tiếng, tiểu nữ nông cạn không dám xen vào việc triều chính, tiểu nữ chỉ là đang lo lắng cho an nguy của chính bản thân mình cùng hơn chục vạn dân ở kinh thành mà thôi"
Liễu thừa tướng trợn tròn mắt nhìn nàng, cả đời hắn xưa nay từng bị ai chất vấn như thế này. Nữ nhân kia tuổi vẫn còn rất trẻ, dáng vẻ gầy yếu nhu thuận nhưng cứng rắn từ trong ánh mắt không biết vì sao lại khiến hắn phải rùng mình
Nàng ban đầu tỏ ra khiêm tốn nhưng từng câu từng chữ sắc bén đến không thể phản bác. Nếu như hắn lợi dụng uy quyền để trấn áp nàng liền mang tiếng hϊếp đáp dân lành, còn nếu không nói lại nàng thì thử hỏi sau này mặt mũi của hắn còn có thể để ở đâu
"Thật là ăn nói hàm hồ, kinh thành dưới sự trị vì anh minh của hoàng thượng làm gì có chuyện nguy hiểm tới mức ảnh hưởng đến mạng sống của người dân?"
Liễu thừa tướng có chút cao giọng, hắn không tin không đấu lại cái miệng nhỏ của nàng. Lăng Sở Nhược kín đáo câu lên khóe miệng, không ngờ lão hồ ly lại dễ dàng mắc bẫy như vậy, vừa định đáp lại thì đã bị thanh âm trào phúng cướp lời
"Liễu thừa còn nhớ Lãnh Húc phạm tội gì mà bị tước vương vị đày ra biên ải không?"
Lãnh Kiều Yên mặc kệ cảnh báo trong mắt Túc thân vương, tay xoay xoay chén rượu trong tay vờ như lơ đãng nói.
"Ý của quận chúa là ở kinh thành sẽ có người làm phản sao? Làm sao có thể như vậy được"
Không ngờ Lãnh Kiều Yên cũng ra mặt, Liễu thừa tướng không thể không cảnh giác. Túc thân vương bình thường luôn giữ mình ở thế cân bằng nhưng nữ nhi bảo bối của hắn lúc này lại ở trước đông người thể hiện quan điểm của mình. Điều này chứng tỏ điều gì?
"Hoàng biểu muội, ý muội đang ám chỉ ta sao? Muội đừng quên ta đã thề độc trước toàn thành sẽ không giành ngôi với hoàng tỷ"
Xét theo vị trí chỗ ngồi, Lăng Sở Nhược đoán nam nhân trẻ tuổi dung mạo có vài phần giống Lãnh Nguyệt Thanh kia chính là nhị hoàng tử. Người này có vẻ ngoài ôn nhu đến nhu nhược không giống người có tham vọng làm chuyện lớn. Có phải vì vậy mà Lãnh Long mới không giao giang sơn cho hắn hay không?
Lãnh Kiều Yên hoàn toàn không để ý đến thể diện của Lãnh Thiệu, giọng điệu trào phúng nửa đùa nửa thật đáp lời
"Thề độc? Khi đã lên ngôi còn ai dám chất vấn quân vương nữa"
"Hỗn xược"
Tiếng thét đầy giận dữ từ trên cao phát ra không khỏi khiến người ta giật nảy mình. Lăng Sở Nhược ngước mắt nhìn lên, thấy hoàng hậu to béo sắc mặt đỏ bừng như bị lửa đốt, con ngươi trợn trắng trừng trừng nhìn Lãnh Kiều Yên
"Hoàng hậu nương nương bớt giận"
Lăng Sở Nhược nhìn thấy đám quần thần cùng thân quyến hì hục bái lạy thì cũng bắt chước làm theo. Túc thân vương tính tình yên phận không màng phân tranh, lúc này cũng vì nữ nhi bảo bối mà nhún nhường
"Hoàng hậu nương nương thứ tội, Yên nhi vừa rồi uống có chút nhiều, bổn vương thay nữ nhi thỉnh tội với ngươi"
"Túc thân vương đa lễ rồi, cho dù có say cũng không được ăn nói càn rỡ, Thiệu nhi dù sao cũng là nhị hoàng tử, trước mặt hoàng thượng và bổn cung lớn mật như vậy, không biết sau lưng còn như thế nào nữa"
Hoàng hậu tức giận không nhỏ, nàng ta vốn dĩ đã không đồng tình việc thoái vị của Lãnh Long nhưng lại không có chỗ phát tiết. Lãnh Kiều Yên bất quá cũng chỉ là con tốt thí bị nàng mang ra trút giận
"Hoàng bá mẫu đừng nặng lời như vậy, Yên nhi còn nhỏ nên ăn ngay nói thẳng không chịu suy nghĩ nhưng không có ý gì quá đáng. Hoàng biểu ca, huynh sẽ không để bụng chứ?"
Lãnh Kiều Yên nhu thuận hướng Lãnh Thiệu cầu hòa, nhìn nụ cười yểu điệu xinh đẹp của nàng, Lãnh Thiệu lập tức khoát tay
"Không sao không sao, ta hiểu muội mà. Mẫu hậu, đây chỉ là buổi tiệc thân mật, người đừng giận nữa tổn hại phụng thể"
Hoàng hậu lừ mắt nhìn nhi tử mà nàng yêu quý nhất, thực sự là chẳng có chút tiền đồ gì cả.
"Thôi được rồi, Thiệu nhi đã nói vậy ngươi cũng đừng nên hẹp hòi, chỉ là bọn trẻ đùa nhau thôi, căng thẳng như vậy làm gì"
Lãnh Long ra hiệu cho tỳ nữ rót trà cho hoàng hậu, nàng ta cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Lãnh Nguyệt Thanh nãy giờ ngồi không cũng đã nhàm chán bèn đem chủ đề chuyển sang hướng khác
"Phụ hoàng vừa rồi nói có hai chuyện, chuyện thứ hai là gì vậy?"
"Nếu không nhờ có Liễu ái khanh nhắc nhở
trẫm cũng quên mất, Thanh nhi vẫn còn cần rèn luyện nhiều. Đã như vậy thì từ ngày mai trẫm sẽ giao việc thượng triều lại cho thái tử, mọi việc lớn nhỏ trong cung từ nay sẽ do thái tử thay trẫm đảm nhiệm"
Xung quanh im lặng như tờ, không một ai dám lên tiếng phản đối. Liễu thừa tướng bị ăn quả lừa quá ngoạn mục cũng chỉ biết cắn răng nín nhịn, lời là do hắn nói ra, hiện tại đã không thể phản bác được gì nữa rồi
"Việc thứ hai này liên quan đến Lăng đại tướng quân, không biết các khanh có còn nhớ Lăng Thiên hay không?"
Nghe nhắc đến phụ thân, Lăng Sở Nhược hai mắt sáng rỡ, lưng bất giác thẳng lên hồi hộp lắng nghe. Lãnh Nguyệt Thanh đem biểu cảm của nàng thu vào trong mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên
"Hoàng thượng, mạt tướng còn nhớ cách đây khoảng bảy năm Lăng đại nhân chỉ dùng năm ngàn quân lính để chiếm lấy kinh đô Triệu quốc, đáng tiếc sau đó vì lý do thê tử lâm trọng bệnh nên từ chối lên kinh thành nhậm chức. Thục quốc lúc đó mất đi tướng tài, Triệu quốc Cẩm đại tướng quân dấy binh làm loạn trong vòng một năm đã đem Triệu quốc trở về cho hoàng tộc. Từ đó đến nay mạt tướng chưa từng thấy vị tướng quân nào có thể vượt qua được Lăng đại nhân"
Lăng Sở Nhược kinh ngạc nhìn vẻ kích động vị quan gia ngồi ngay cạnh Liễu thừa tướng, nguyên lai phụ thân nàng ở kinh thành lại nổi tiếng như vậy. Người kia ở độ tuổi trung niên tráng kiện, mắt mày xếch ngược như hung thần dữ tợn khác với vẻ nho nhã của Liễu thừa tướng, vừa nhìn liền đoán ra được võ tướng
"Thẩm ái khanh trí nhớ thật tốt, phong thái lúc ấy của Lăng Thiên quả thật uy dũng vô cùng. Vậy các khanh có biết trận thắng lần này là nhờ ai không?"
"Hoàng thượng, có phải hay không chính là Lăng đại nhân?"
Toàn đại điện như nghe được tin tức chấn động, cái tên Lăng Thiên thốt ra từ miệng ai nấy đều mang theo vẻ sùng bái. Lăng Sở Nhược không nhịn được tự hào, môi nhỏ cong cong ẩn hiện nụ cười. Cũng may những người xung quanh đều mải bình luận không để ý đến nàng, nàng nhấc lên ly trà che đi biểu cảm kích động của mình
"Lăng Thiên đã hai lần lập đại công nhưng không cần ban thưởng, trẫm chỉ còn cách gửi lòng biết ơn vào nữ nhi của hắn. Quý công công, đem thượng phương bảo kiếm ra đây"
Lãnh Long một mình cầm thanh kiếm bằng vàng vô cùng quý giá từng bước tiến đến chỗ ngồi của Lăng Sở Nhược.
"Nhược nhi, trẫm giao thượng phương bảo kiếm cho ngươi, hai lần đại công của Lăng Thiên tượng trưng cho hai sinh mạng. Nếu đã dùng hết hai lần này ngươi phải trả lại cho trẫm, có nhớ chưa?"
"Đa tạ hoàng tượng ban ân, Nhược nhi đã rõ"
Lãnh Long nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dậy, ánh mắt ôn nhu sủng nịnh khiến cho nàng ảo tưởng quay lại khoảng thời gian trước đây. Lúc đó nàng vẫn là một đứa trẻ, mẫu thân vẫn còn sống, Lãnh thúc thúc vẫn còn ở nhà nàng, mỗi ngày chơi đùa với nàng rất vui vẻ. Nghĩ lại thì năm đó phụ thân nàng bận việc xa nhà rất lâu, hẳn là giống như lời Thẩm tướng quân nói, phụ thân nàng lúc ấy bận đánh Triệu quốc
"Chúc mừng Lăng đại tiểu thư, ly này bản quận chúa kính ngươi"
Lãnh Kiều Yên nâng lên chén rượu, không kịp để Lăng Sở Nhược phản ứng đã uống cạn một hơi. Tỳ nữ nhanh nhẹn bước rót đầy rượu vào chén, nàng không thể từ chối đành phải uống sạch.
Chất rượu cay xè thanh thanh ngọt ngọt trôi vào cuống họng khiến nàng có chút nhăn mày. Không phải chưa từng tiếp xúc qua rượu nhưng thứ rượu này của Lãnh Kiều Yên thực kỳ quái, nàng uống một chén đã cảm thấy váng đầu
"Nhập tiệc thôi, truyền món ăn"
Quý công công the thé lặp lại lời của Lãnh Long. Đoàn ca vũ dẫn đầu đám nha hoàn bưng bê đồ ăn từ bên ngoài tiến vào giữa sảnh đường, khúc nhạc cung đình nhanh chóng nổi lên hòa vào niềm phấn khởi của buổi tiệc
Rượu vào khiến cho không khí càng lúc càng cởi mở, Lăng Sở Nhược mơ mơ hồ hồ nhìn đám người đang chúc rượu Lãnh Nguyệt Thanh. Người kia vì sao lại giỏi như vậy, nàng đếm đây là chén thứ ba mươi rồi vẫn chưa thấy nàng ấy đỏ mặt, nhìn lại mình chỉ mới một chén của Lãnh Kiều Yên đã muốn chịu không nổi
"Lăng tiểu thư, uống với bổn cung một chén có được không"
Có người đến chúc rượu nàng sao? Lăng Sở Nhược ngẩng đầu ngước nhìn, là một nữ nhân trẻ tuổi mặc cung phục, mắt to đen láy quật cường, cằm nhọn thon thả, trên đôi môi đỏ quyến rũ cong cong ý cười. Gương mặt này nhìn có chút quen mắt, nàng gõ gõ đầu mấy cái nhưng không làm sao nhớ ra được
Người kia có chút không kiên nhẫn, ra hiệu cho nha hoàn rót rượu vào chén của nàng. Nàng cúi đầu ngây ngô nhìn rượu sóng sánh trong nước sau đó lại tiếp tục ngước mắt lên
"Ngươi có quen ta đúng không?"
"Hỗn xược, sao lại ăn nói trống không với Thần phi nương nương như vậy?"
Người kia đưa tay ra hiệu cho nha hoàn lui xuống, Lăng Sở Nhược lẩm bẩm trong miệng cái tên Thần phi rồi à lên một tiếng, nàng nhớ ra rồi, người này là ái phi của Lãnh Long. Nghe nói nàng rất trẻ, không ngờ lại trẻ đến mức này, cùng lắm chỉ hơn nàng một vài tuổi
"Thần phi nương nương rất giống với một người quen của tiểu nữ, tiểu nữ kính người một chén"
Chén rượu thứ hai này ngược lại làm cho nàng rất phấn khích, trong lòng không hiểu sao rất vui vẻ. Thần phi nhoẻn miệng cười với nàng rồi trở về chỗ ngồi, cùng lúc đó Lãnh Kiều Yên hướng Lãnh Long nói nói gì đó nàng nghe không rõ rồi bước đến gần nàng
"Lăng tiểu thư, hôm nay vui như vậy có thể cùng bản quận chúa múa một bài không?"
Nụ cười của Lãnh Kiều Yên rất kỳ quái, như thể tự tin lại có chút khıêυ khí©h. Lăng Sở Nhược lắc lắc đầu từ chối
"Ta không biết múa"
Những vị phu nhân cùng tiểu thư ngồi ở gần đó đều tỏ ra rất ngạc nhiên, tiếng rì rầm bàn tán tiếp tục vang lên, chủ đề lần này lại vẫn là Lăng Sở Nhược nhưng nàng chỉ nghe ù ù cạc cạc không mấy để tâm.
Nàng từ nhỏ đã không hứng thú với những thứ mà bình thường nữ nhân đều phải học như cầm kỳ thi họa nhưng ngược lại nàng lại rất thích đọc thơ ca, đương nhiên cái nàng thích nhất vẫn là y dược, bốc thuốc chữa bệnh
Lãnh Kiều Yên vốn định dùng khả năng múa của mình làm cho Lăng Sở Nhược tâm phục khẩu phục nhưng không nghĩ đến việc nàng không biết múa. Sự chưng hửng hiện rõ trong đáy mắt nhưng nàng ta vẫn không bỏ cuộc
"Vậy thì ngươi đàn cho ta múa"
"Đàn ư? Ta cũng không biết. Chẳng phải ở kia có rất nhiều người đang đàn sao ?"
Lăng Sở Nhược tỏ vẻ ngạc nhiên chỉ tay về phía những cầm nữ đang ngồi đàn ở giữa sảnh đường, ánh mắt trong suốt ngây ngây ngô ngô như hài tử
"Hôm nay là đại tiệc dành cho hoàng biểu tỷ, ngươi chẳng phải cũng nên tặng một món quà mừng sao?"
Lãnh Kiều Yên nén giận vào lòng, nữ nhân này bày ra bộ dáng khả ái như vậy là muốn câu dẫn ai? Nàng chẳng qua chỉ uống có hai chén rượu mà thôi, rõ ràng là cố ý liếc mắt đưa tình với Lãnh Nguyệt Thanh. Nếu không đem nữ nhân này làm cho xấu mặt thì nàng không phải quận chúa nữa
Lăng Sở Nhược đưa mắt nhìn Lãnh Nguyệt Thanh đang ngồi trên cao, bên cạnh là Liễu Khanh đang ghé sát vào tai nói nói gì đó. Nàng càng nhìn càng khó chịu, nghĩ nghĩ một chút rồi nói với Lãnh Kiều Yên
"Ta hát có được không?"
Lãnh Kiều Yên đương nhiên đáp ứng không cần suy nghĩ, bộ dạng này của nàng mà có thể hát được hoàn chỉnh? Cứ cho là không say rượu đi chăng nữa, Lãnh Kiều Yên vẫn tin tưởng khả năng ca vũ của bản thân sẽ làm lu mờ được bất kỳ ai
Hồi ức xưa như cánh cửa, mở ra rồi khó lòng khép lạiBước chân ai đạp lên những nhánh cây khôĐom đóm vẽ nên khung cảnh mỹ lệVì ai mà nhấc tay áo ngát hương trao phong thư đỏ tình ý ngập tràn? Người nói muốn đi lưu lạc, đến nơi phong cảnh hữu tìnhTiếng hát ai khe khẽ vang lên, nước mắt ai lặng lẽ rơi xuống?Những năm tháng ấy xin gửi lại ở quá khứ, Đã hứa rằng cùng nhau vượt qua sóng gió Địa phương khi đó vẫn còn khô cằn, lá phong rực đỏ cả màn sương thuTrong giấc mơ xưa ấy, đời như một vở hài kịchAi tình nguyện thay ta diễn tiếp trên khán đài ?Giọng hát trong trẻo vang lên như vọng đến từ quá khứ, ca từ gợi về những ký ức từ xa xưa nhưng không quá day dứt nỉ non, ngược lại mang cho người ta cảm giác yêu thêm những gì đã qua. Cả sảnh đường chìm vào trong im lặng, chỉ còn tiếng hát xinh đẹp cùng vũ điệu như thể hòa thành một. Lãnh Kiều Yên khóe mắt như có lệ, nàng vẫn luôn kiêu ngạo về tài năng của mình nhưng lúc này lại không cầm được xúc động. Nàng đảo mắt nhìn về phía Lãnh Nguyệt Thanh, trong lòng như thể gào thét, điệu múa này, tình cảm này chỉ dành cho một người, người ấy có biết hay không ?
Lăng Sở Nhược đứng một góc ở khán đài nhìn Lãnh Kiều Yên uyển chuyển xoay người, không phát hiện người ngồi ở trên cao kia từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi nàng. Điệu múa rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho nàng lần đầu tiên trong đời cảm thấy rất muốn học múa. Người trước mắt như thể không xương hết uốn người rồi lại xoay vòng, nàng ta xoay rất nhiều, nhiều đến mức nàng nhìn thôi cũng váng hết cả đầu.
Mỹ nhân mềm mại như bông vũ bỗng dưng phân thân, hóa thành hai, thành ba, thành bốn người. Bài hát cũng vừa dứt, nàng đưa tay dụi mắt rồi nhìn về chỗ ngồi của mình, cảm thấy bỗng dưng đường đi rất rất xa