"Đến đến, uống đi! Hôm nay không say không về a.". Lý Thu Thủy vẻ mặt hào khí ngất trời, hưởng thụ lạc thú từ từng chén lại chén rượu to " Thực thích, khó trách người gian hồ lại thích uống rượu như vậy. Haha, xem bộ dạng của các ngươi kia.... một đám chưa say hết sao?!"
Chỉ còn lại năm người trên bàn trên mặt đều là hồng thấu. Trên bàn bày ra la liệt từng vò rượu to nhỏ. Hư Trúc cầm một bình rượu lớn để uống, tuy rằng hắn là một tiểu hòa thượng chưa bao giờ uống rượu nhưng chẳng qua là nhờ vào năm mươi năm công lực của Vô Nhai Tử nên tửu lượng càng trở nên mạnh hơn
Chỉ có Đoàn Dự cả đêm đều không nói gì, chính là không ngừng nốc rượu vào. Thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua Vương Ngữ Yên. Trong lòng buồn rầu chỉ muốn lấy rượu giải sầu
"Đoàn công tử, ngươi đừng uống quá nhiều!" Vương Ngữ Yên nhìn dáng vẻ của hắn liền không đành lòng, tuy rằng mẫu thân nàng cũng không thừa nhận nàng chính nữ nhi của vị Trấn Nam Vương kia. Nhưng từ trong giọng nói của mẫu thân nàng vẫn đoán ra được mọi chuyện là sự thực. Lại nói tới Đoàn Dự dù gì cũng là ca ca của mình, nàng không thể không khuyên nhủ.
Đoàn dự vừa nghe thanh âm của Vương Ngữ Yên liền không khỏi đau xót, nước mắt chảy xuống
" Nhất túy giải thiên sầu......" ( nghe câu này muốn uống rượu ghê...)
Mộc Uyển Thanh cũng như thế, nhưng cũng không có đem cảm tình biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có tìm đến Lý Thu Thủy : " Đến!! Tuy rằng ta không biết ngươi và Vương phu nhân các nàng có quan hệ gì nhưng mà hiện tại chúng ta đều là bằng hữu. Cạn...!!"
Rượu trong chén một hơi liền cạn sạch, lại cảm nhận thấy trong miệng hàm chứa một vị rất lạ. Thì ra trong lúc vô tình nước mắt của chính mình đã sớm hòa tan vào rượu
"Rất hào khí, đến đây.... Cạn!" Lý Thu Thủy luôn hào sảng là như thế, bất quá đêm nay uống ít nhất chắc chỉ có Vương Ngữ Yên cùng A Thanh. Điều này làm cho Lý Thu Thủy bắt đầu có tiếu ý muốn cả đám cùng say, không thể buông tha
"Ta nói A Thanh a, ngươi đêm nay sao uống lại ít như vậy a, đến đến đến... Chúng ta cùng nhau uống một chén!" Lý Thu Thủy từ chổ ngồi của mình đứng dậy liền có cảm giác mơ hồ không vững, đứng tại chỗ lung lay vài cái rồi tiếp tục đi đến bên cạnh A Thanh. Chẳng qua ly rượu vốn tràn đầy bị sánh đi hết một nữa
Nhìn Lý Thu Thủy lắc lắc lư lư người mình, A Thanh vội vàng đỡ nàng " Lý đại ca!!... huynh say rồi!!"
( Hiện tại Lý Thu Thủy vẫn là đang mặc nam trang nên phải kêu là đại ca)
Người say bình thường sẽ không chịu thừa nhận nàng say, nhất là Lý Thu Thủy : " Ta không có say...ta..còn có thể.... Còn có thể uống thêm một vò rượu nữa mà!!" Cả người đều đứng không vững, Lý Thu Thủy thiếu chút nữa té ập xuống đất, may mắn còn có A Thanh kéo hông nàng lại. Như thế làm cho A Thanh, mặt so với người say rượu càng hồng thấu hơn, lần đầu tiên nàng cùng người khác thân mật như vậy
" Vương cô nương, chúng ta vẫn là nên đưa mọi người trở về đi, đêm cũng đã khuya rồi. Ngày mai chúng ta còn phải lên đường!!"
"Được rồi." Vương Ngữ Yên nhìn thấy Mộc Uyển Thanh cũng say đến rối tinh rối mù lên rồi, trong lòng cũng có chút khó chịu. Liền thật cẩn thận nâng Mộc Uyển Thanh dậy để trở về. Mà Đoàn Dự cùng Hư Trúc tự nhiên là "sống chết nương tựa lẫn nhau" đồng cam cộng khổ dìu nhau trở về khách điếm. Nhưng còn lại Lý Thu Thủy lại hết sức thoải mái, cứ dựa vào vai A Thanh trở về lại khách điếm
"A... Ta mệt mỏi quá..." Lý Thu Thủy vừa vào phòng liền nhào lên giường hưởng thụ chăn bông mềm mại.
Nhìn thấy Lý Thu Thủy liền như vậy nằm trên giường ngủ, A Thanh sợ nửa đêm nàng cảm lạnh không tốt, vì thế liền cởi đi của nàng một tầng áo khoác, để cho nàng khi tỉnh rượu có thể thoải mái một chút.
" Nhìn huynh kìa.... Đều uống thành như vậy rồi!!"
A Thanh một bên vì Lý Thu Thủy lau mặt, một bên lại phát ra nhỏ nhỏ thanh âm oán giận. Bất quá lúc này say rượu, Lý Thu Thủy nàng thoạt nhìn so với bình thường càng dễ nhìn hơn. Đột nhiên, A Thanh muốn nhìn khuôn mặt này, mê muội mà tiến tới gần. Hơi thở thở ra phả vào bên sườn mặt của Lý Thu Thủy. Làm cho Lý Thu Thủy vốn đã có chút mơ hồ tưởng là Vu Hành Vân lại khıêυ khí©h nàng, nên liền vươn người ôm chặt cổ kẻ khởi xướng
A Thanh cũng không dám giật ra mà làm liều tựa vào trong lòng ngực Lý Thu Thủy. Nghe tiếng tim đập, đây cũng chính là nhịp đập mà nàng muốn nghe nhất. A Thanh nhìn Lý Thu Thủy nhắm hai mắt ngủ, tay không kiềm được vuốt ve mặt nàng : " Khi nào thì ta mới có thể đứng một góc nhỏ trong tim người đây?!"
Lý Thu Thủy đột nhiên cảm giác thân thể rất nóng, dựa theo cảm giác bỏ đi bớt quần áo trên người, lại theo thói quen ôm sát người trong lòng ngực. Bất quá nàng hình như quên mất hôm nay Vu Hành Vân đã đi luyện công, bởi vậy cứ thế hảo hảo mà ngủ. A Thanh cảm giác thân thể của chính mình giống như có một đoàn lửa hỏa thiêu, không khỏi nhướng người hôn lên môi đỏ mọng của ai kia.
Ngoài miệng cảm giác ngứa, Lý Thu Thủy theo bản năng đáp lại đối phương " Hành Vân.....".
Dục niệm trỗi dậy, đến người còn lý trí còn chưa chắc ngăn được huống chi tới kẻ say rượu như Lý Thu Thủy. Kết quả liền đem A Thanh xem như Vu Hành Vân cùng nhau vui đùa, cá nước thân mật một phen
Bên kia, Vương Ngữ Yên gian nan mà giúp đỡ Mộc Uyển Thanh về tới trong phòng. Dù sao Vương Ngữ Yên cũng không có luyện qua võ công, dọc đường đi chính thực sự làm nàng mệt chết. Mộc Uyển Thanh sau khi say liền hay nói mê sảng, chẳng qua Vương Ngữ Yên vì quá mệt mỏi nên cũng không lắng tai nghe kỹ. Hiện tại nghỉ ngơi một chút, Vương Ngữ Yên mới phát hiện ra Mộc Uyển Thanh là đang nói mớ
" Ngữ Yên... Ta thích nàng... thật sự thích nàng!!" lời nói đứt quãng lại làm cho Vương Ngữ Yên tim đập nhanh, cuống quýt thoát khỏi người có thể làm xao động lòng nàng này