Chương 8
Lần này trên màn hình là một cặp trai trẻ đẹp Nhật Bổn, khác với loại cơ bắp Âu Mĩ, có một ít tình tiết nội dung drama. Trang Nghiêm cọ đến bên người cậu, hơi thở thô suyễn phun vào cổ Tiểu Câu.
Tiểu Câu thấy mí mắt giật giật, hơn nữa còn thấy cái kia của Trang Nghiêm đang ngóc đầu dậy, trong bụng cảm thấy chán ghét như nuốt phải lông. Nhưng mạnh miệng như vậy, kiểu gì cũng phải chịu đựng.
Trang Nghiêm thở phì phì còn chưa tính, móng vuốt lại chui vào quần Tiểu Câu. Lần này Tiểu Câu mặc kệ, một cước đá văng lưu manh, đỏ mặt cứng cổ : “Anh…… anh……”
“Anh” nửa ngày vẫn không biết nên gọi tội danh là gì, chỉ có thể đẩy cửa chạy ra ngoài.
Về đến nhà, Tiểu Câu nằm trên chiếc giường sập xệ ngẩn người ngắm mạng nhện trên xà nhà, mơ mơ màng màng một lát rồi chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ có từng đoàn từng đoàn sương mù, cảnh sát chỉ mặc quần cộc cởϊ áσ đeo caravat, mấy cái mông cao thấp quay cuồng …… Còn có một người không rõ mặt, hắn có hai bàn tay nóng hôi hổi, nắm chặt nửa người dưới của cậu không tha. Còn cậu lại giống mấy con cá rời khỏi nước, đau khổ giãy dụa. Sau một khắc thống khổ cuối cùng có thể há miệng, tất cả dịch nóng đều dâng lên.
Lúc tỉnh lại cảm thấy quần đùi dinh dính, Tiểu Câu nóng mặt. Thừa dịp trong nhà không có người liền tranh thủ thay quần. Cứ như vậy một chú gà con bị Âu Mĩ, Nhật Bổn mấy đại cường quốc thay phiên hầu hạ mà phá trai.
Mấy ngày sau đó, trên đường bụi tung mù mịt khiến gà bay chó chạy, chỉ cần gặp Trang Nghiêm, Tiểu Câu tựa như bị chó rượt, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng đâu.
Nhìn theo đám khói vàng, Trang thiếu gia nổi giận : Mẹ kiếp! Đúng là xem mình thành lưu manh rồi!
Trang Nghiêm từ trước đến nay đối với bản thân vô cùng hài lòng, cảm thấy khuyết điểm lớn nhất của mình chính là không có khuyết điểm. Vốn chỉ muốn nửa thật nửa giả trêu đùa Tiểu Câu, trong lòng chưa từng thật sự muốn làm gì cậu.
Có lẽ phản ứng lúc này của Tiểu Câu đã khơi dậy tiểu vũ trụ* của hắn. (tiểu vũ trụ bùng phát : tuyệt chiêu của các nhân vật trong Saint Seiya – Áo Giáp Vàng, bộc phát năng lượng tiềm tàng của bản thân, từ này sau được các tác giả Tung Của dùng để chỉ sự “bộc phát” ý chí dẫn tới sức mạnh của các nhân vật ;)))
Nông dân a, chuẩn bị mở mắt đi! Ta sẽ cho mi biết cái gì gọi là “biển sắc vô biên, nằm xuống là bờ”. (sắc hải vô biên, thảng hạ thị ngạn =)))
Trang Nghiêm tìm được Ngô Việt, vừa đến liền trưng bộ mặt ủ mày chau, thở ngắn than dài. Điều này khiến Ngô Việt vô cùng đau lòng, chỉ hận không thể cầm bàn là là phẳng nếp nhăn giữa lông mày hoàng tử.
Vừa hỏi có chuyện gì, hóa ra là cùng em trai mình giận dỗi .
“Khụ, cũng do tôi không đúng. Đáng lẽ phải cho cậu ấy chơi game, giờ cậu ấy nhìn thấy tôi cũng không thèm nói chuyện. Tôi ở nông thôn chỉ quen mỗi Tiểu Câu, coi cậu ấy giống như em trai của mình vậy mà …”
Ngô Việt nghe thế thì vô cùng kích động, Tiểu Câu là em trai mình, Trang Nghiêm coi nó giống như em trai, vậy mọi người nói Trang Nghiêm và mình có quan hệ như thế nào!
Đúng lúc này, Tiểu Câu mới từ sông mang một giỏ diện điều ngư buồn bực trở về. Thấy Trang Nghiêm đứng ở trong sân, thiếu chút nữa ném luôn giỏ cá. Vừa muốn bỏ chạy đã bị bà chị túm cổ áo kéo lại.
“Có chuyện đó mà cũng khiến anh Nghiêm bực bội! Anh Nghiêm nói hôm nay sẽ cho mày chơi thoải mái, tối nay không cần về nhà, ở lại chỗ anh ấy chơi đi.”
Tiểu Câu giương mắt nhìn mình bị hãm hại, bị Trang đại thiếu gia nghẹn cười xấu xa mang đi. Ngô Việt còn đứng đằng sau hô : “Có rảnh thường đến chơi a!” chỉ còn thiếu mỗi câu “Ăn ngon ngài lại đến a!” nữa là đủ.
Tiểu Câu trong lòng thầm nói : “Chị à, chị thật sự là chị ruột của em sao.”
Trang Nghiêm vừa đi vừa vỗ mặt Tiểu Câu giả mù sa mưa nói : “Mấy ngày nay sao không đến tìm anh, anh thật sự rất nhớ chú mày.”
Tiểu Câu buồn bực cúi đầu, không lên tiếng, dáng vẻ bướng bỉnh chọc ai kia trong lòng cảm thấy tê tê, ngứa ngứa.
Bàn tay cầm cổ tay Tiểu Câu càng nắm chặt ……