Dừng chân trước căn hộ của mình, Kiều Nhu xoay người nhìn chằm chằm vào căn hộ đối diện.
Nơi này là nơi ở của người đàn ông mà cô khao khát bấy lâu nay, nghĩ đến người đàn ông khuôn mặt đẹp như điêu khắc kia, cơ thể to lớn săn chắc lại tràn ngập hormone giống đực kia, Kiều Nhu bất giác cảm thấy tim đập liên hồi.
Người cô hơi nóng lên, hoa huyệt đột nhiên cảm thấy có chút ngứa, chảy ra một dòng nước nhỏ, hai chân nhẹ nhàng cọ xát vào nhau.
Suốt 4 năm, mỗi lần cô thủ da^ʍ đều sẽ nghĩ đến anh, đến nỗi hiện tại mỗi lần nghĩ đến anh thì hoa huyệt sẽ theo thói quen chảy ra dâʍ ɖị©ɧ.
Thế nhưng một chút sắc tình này nhanh chóng rút lui đi, bởi vì cô nhớ đến bên trong căn nhà này không chỉ có một mình anh, mà còn có một người phụ nữ hiền huệ và một đứa bé gần 2 tuổi nữa.
Ánh mắt Kiều Nhu hiện rõ sự ghen ghét người phụ nữ kia, nhưng trong nháy mắt đã thu liễm lại, dù sao hiện tại cô cũng phải giả vờ làm một cô em gái hàng xóm đáng yêu trước đã, từ từ rồi người đàn ông kia cũng sẽ là của cô.
Xoay người mở cửa vào nhà, trước tiên dọn dẹp căn hộ, sau đó bắt đầu đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn để chuẩn bị cho việc chào hỏi hàng xóm vào hôm nay của cô.
2 giờ chiều, cầm trên tay giỏ bánh, bên trong là những chiếc bánh vị chanh mà Kiều Nhu vừa làm xong, cô gõ cửa căn nhà đối diện.
Lâm Lê cùng con trai đang xem hoạt hình, nghe thấy tiếng gõ cửa bèn ra ngoài xem xem.
Bên ngoài là một cô gái trẻ tuổi, trên người mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, cả người toát ra hơi thở thanh xuân tươi mát.
Lâm Lê nghe cô gái đáng yêu giới thiệu:
"Em là Kiều Nhu, hôm nay vừa mới dọn tới căn hộ đối diện, em có làm chút bánh tặng nhà mình, mong sau này được gia đình mình giúp đỡ ạ."
"Cô bé này quá khách sáo rồi, đều là hàng xóm với nhau nếu có việc gì đương nhiên sẽ giúp đỡ nhau rồi.
Em vào trong nhà ngồi chơi."
Lê Lâm vừa nhận giỏ bánh vừa tươi cười khách sáo mời Kiều Nhu vào nhà.
Bước vào trong, Lê Lâm lấy ra một đôi dép lê nhỏ đưa cho Kiều Nhu thay.
Quét mắt nhìn thấy đôi giày thể thao của đàn ông nằm trên kệ, Kiều Nhu cố ý đặt đôi giày mình đang mang nằm ngay bên cạnh.
Nhìn thấy giày của mình và anh đặt bên cạnh nhau, càng nhìn càng thấy vừa mắt, tâm tình có chút vui vẻ.
Lê Lâm dẫn cô đến phòng khách, còn bản thân mình vào bếp lấy cho cô cốc nước.
Kiều Nhu ở phòng khách, nhìn thấy đứa bé có đường nét khuôn mặt giống với người đàn ông mình yêu, cô không nhịn được đến vuốt ve chiếc má bánh bao của thằng bé, đùa giỡn với thằng bé một chút.
Lê Lâm từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Kiều Nhu yêu thích vui đùa với con trai của mình như vậy thì rất vui vẻ.
Ai gặp con trai của cô cũng đều sẽ yêu thích như vậy, thằng bé là kết tinh tình yêu của cô và chồng sau 6 năm bên nhau, là bảo bối khiến cô kiêu ngạo nhất.