Chương 2

Tống Tụng là người song tính, có hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©.... Chẳng qua là bộ phận tượng trưng cho đàn ông kia không phát triển toàn diện, cho dù cậu đã thành niên, dáng người và vẻ ngoài đều không khác biệt gì bạn bè đồng trang lứa, nhưng dươиɠ ѵậŧ của cậu hơi nhỏ hơn so với kích cỡ bình thường. Không cần dùng tay đẩy ra vẫn có thể nhìn thấy dưới dươиɠ ѵậŧ to bằng ngón cái kia là một hoa huyệt đầy đặn, trắng mịn.

Ngoại trừ dươиɠ ѵậŧ, mặt trên hoa huyệt còn có cả âm đế nhỏ nhắn, được giấu dưới hai môi âʍ ɦộ, màu sắc của âm đế phấn nộn không khác gì hoa anh đào, nơi đó của cậu ít lông, chỉ vài cọng lông tơ, nếu bị ai nhìn thấy, chắc hẳn sẽ trợn tròn mắt vì kinh ngạc, ngay sau đó nhào tới hung hăng chà đạp nơi đó.

Tống Tụng luôn giữ mình trong sạch. Ở trong lòng cậu, cậu không muốn bất kỳ ai nhìn thấy bí mật cơ thể của mình, cậu biết cơ thể cậu không giống người bình thường, rõ ràng vẻ ngoài là đàn ông, bên dưới lại có một hoa huyệt, bất nam bất nữ, quả thật trái lẽ thường, chuyện này càng ít người biết càng tốt, cho nên ngoại trừ cha mẹ cậu và những y tá và bác sĩ phụ trách đỡ đẻ năm đó, người biết chuyện này không quá bốn người, tính cho tới hiện tại.

Thật ra những năm gần đây cậu cũng từ qua lại với một vài người, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc bản thân không khác gì bọn họ, đều có hoa huyệt, cậu không cách nào nổi lên hứng thú. Cậu lại chuyển mục tiêu sang con trai, khi cậu lấy hết can đảm để nói cho đối phương biết bí mật cơ thể của mình, cậu lại chẳng biết mở miệng như nào. Cậu sợ đối phương biết cơ thể dị dạng của cậu sẽ lập tức rời đi, trước khi đi còn mắng cậu là quái vật, như vậy cậu mất nhiều hơn được.

Cho nên tới tới lui lui, nhiều năm như vậy rồi cậu vẫn chỉ một mình, chưa bao giờ bắt gặp người nào ở bên cạnh cậu, khiến cho những người lớn tuổi trong công ty sợ cậu có ưu tư trong lòng, nhất thời nghĩ quẩn đi xuất gia làm hòa thượng.

Càng ngày càng lớn tuổi, cậu lại hiểu rõ hơn, không còn đặt nặng cái gọi là quá trình nữa, cậu muốn đi đúng từng bước một, làm bản thân mang thai, sinh con ra, nuôi con lớn lên, đây không phải là có người kế nghiệp rồi sao.

Cậu từng đi tới bệnh viện mình được sinh ra, cẩn thận kiểm tra từng chút một, xác định bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ trên người mình phát triển cực kỳ hoàn thiện, cậu mới kiên quyết với ý nghĩ tự mình sinh con.

Nhưng cậu lại không dám tin tưởng vào sự bảo mật của bệnh viện, tuy nói rằng tϊиɧ ŧяùиɠ để ở kho, cậu muốn tϊиɧ ŧяùиɠ chất lượng nào mà không có chứ, chỉ cần đưa tϊиɧ ŧяùиɠ vào cơ thể cậu, việc mang thai và sinh con chỉ nằm ở vấn đề thời gian. Nhưng cứ như vậy thì sự thật cậu là người song tính sẽ bị truyền đi khắp bệnh viện, đến lúc đó ai cũng biết người quản lý tập đoàn Tống thị là một tên quái vật bất nam bất nữ, cậu chẳng còn mặt mũi ra ngoài nữa

Ở nước ngoài cậu càng không tin tưởng, vì thế đã qua nhiều năm như vậy rồi, cậu vẫn có tà tâm nhưng chẳng có gan làm, chuyện này không ngừng bị trì hoãn. Khi cậu tới thành phố A công tác, vô tình quen biết Lục Tri Hạc trên bàn tiệc, ý nghĩ giấu sâu trong nội tâm của cậu đột nhiên dâng lên.

Lục Tri Hạc là người đàn ông độc thân hoàng kim có tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố A, năm nay 33 tuổi, lớn hơn Tống Tụng 5 tuổi, có tài sản ở trăm triệu, nhưng không tự cao tự đại, cực kỳ trầm ổn, hắn mặc áo sơ mi kiểu Tây, tay áo xoắn lên nhìn rất có khí chất, khuôn ngực rắn chắc nổi bật lên dưới lớp áo sơ mi kia, giọng điệu nghiêm túc khi nói chuyện trên bàn tiệc, suốt cả quá trình đều diễn tròn vai tinh anh của mình.

Hai người không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng Tống Tụng để ý người này...Không liên quan gì tới nhất kiến chung tình cả, chỉ đơn giản là người đàn ông này là lựa chọn đầu tiên của cậu khi tìm đối tượng cần mượn tϊиɧ ŧяùиɠ, cái gọi là vật đổi sao dời, ưu khuyết tương tranh, đối với Tống Tụng, người muốn mọi chuyện đều hoàn hảo mà nói, người thừa kế tương lai phải có trình độ, mà điều này được quyết định bởi việc lựa chọn hiện tại, cậu không thể nhìn sai người, càng không thể sửa sai, một bước sai cũng không được.