“Happy birthday to you, happy birthday to you……to Mai Anh” Cùng với tiếng hát là nhóm 3 người đang cầm một chiếc bánh, ánh nến vàng lập lòe, như chiếu sáng tình cảm, vui vẻ của bọn trong đấy.
Mai Anh sững người, đứng ở đấy nhìn pháo giấy được bắn rơi lả tả, phía trước là ba người đang đi đến, sau đó liền mỉm cười thật tươi “Sinh nhật cũng qua đến 4 ngày rồi đấy”
“Ai cấm không được tổ chức sau ngày sinh nhật hả?” Dương vui vẻ chạy đến
“Mau, mau ước rồi thổi nến” Tuấn cầm bánh lên gần Mai Anh
“Được rồi” Mai Anh nhắm mắt, chắp tay lại, lần này cô thật sự ước, ước rằng bọn họ có thể ở bên cạnh nhau đến mãi mãi.
“Cảm ơn mọi người rất nhiều” Mai Anh vừa cắt bánh vừa nói
Dương đắc ý “Xì, khỏi cảm ơn, chị đây vẫn rất yêu em”
“Cậu đừng nhận vơ về mình nhé, là Minh nghĩ ra mà” Tuấn khinh bỉ
“Thì sao, tôi cũng góp công chứ bộ…”
Mai Anh bất ngờ nhìn Minh
“Không có gì, cậu vui là được” Minh dịu dàng xoa đầu cô.
“Nào, lại đây chúng ta chụp ảnh thôi” Dương cầm máy lên
“Tạo dáng, mày cầm cái bánh lên đi”
“Nào bốn người cùng làm mặt ngầu một chút”
“Minh với Mai Anh chụp riêng một tấm nào”
--------------
Sáng hôm sau, cả bọn liền dọn dẹp đồ cuốn gói đi về. Vì không còn buồn ngủ nữa, Mai Anh bây giờ mới có cơ hội ngắm cảnh bên ngoài. Thật sự rất đẹp, núi rồi may, hòa với ánh mặt trời.
Sau khi về mấy ngày, Dương liền in hết những ảnh chụp trong chuyến dã ngoại, tạo thành một album trang trí vào đấy, còn bắt mỗi người phải giữ vài cái treo hay cất vào đâu đó. Mai Anh cũng lấy mấy cái cô thích ra nhét vào sau ốp lưng điện thoại trong suốt.
Cô nhìn ngắm cái ốp của mình, vui vẻ không thôi.
Dương ngồi cắn ống hút nhìn ảnh trong ốp lưng của Mai Anh, càu nhàu “Mày cũng quá đáng thật đấy, ảnh chụp cả nhóm với tao thì in bé tí, lại còn để gọn một góc. Còn ảnh chụp với Minh thì to hơn, ôi đúng là con gái lớn không giữ được. Có phải hai người có gì bất thường đúng không?”
Mai Anh xấu hổ nhìn Minh với Tuấn ngồi đối diện,lại quay sang lườm Dương “Mày..mày nói linh tinh gì đấy, tao… tao chỉ thấy tấm này tao xinh nhất nên mới in to ra hơn thôi không được sao” cô cũng đâu thể thừa nhận rằng cô cũng không biết vì sao mình làm vậy đâu.
Dương bĩu môi, mày cứ nói dối đi, tao biết thừa nhé.
Minh ngồi đối diện nghe xong cũng nhẹ cười, khó để mọi người nhìn thấy nói ra cũng thật trùng hợp, tay cậu nhẹ nhàng úp màn hình điện thoại xuống bàn, sau đó thản nhiên làm bài tập.
Quả nhiên, độ hóng hớt cao, ánh mắt lướt qua đã phát hiện ra điều bất thường, Dương xoa cằm. Tuấn ngồi đấy cũng phát hiện ra, trao đổi với ánh mắt với Dương
“Bị cáo Mai Anh còn gì để chối cãi sao?” Dương nói
“Hả, cái gì nữa” Mai Anh giấu nhẹm cái mặt đang đỏ lên của mình, vẫn chưa biết cái gì.
Tuấn dứt khoát cầm điện thoại của Minh lên, chỉ thẳng vào cái ốp “Vậy đây là gì hả? Đã để ốp đôi với nhau rồi, thật không ngờ được hai người lại giấu chúng tôi”
Mai Anh nhìn cái ốp cũng ngớ người, không nghĩ cậu ấy sẽ để ảnh đấy giống mình, tim cô đập có chút nhanh “Khụ, khụ chắc do trùng hợp thôi. Ừm…tôi nghĩ do Minh thấy tấm đấy cậu ấy đẹp trai nhất”
Tuấn tức giận giật bút trong tay Minh, người nãy giờ vẫn thờ ơ mà làm bài tập. Minh dùng ánh mắt như chẳng có chuyện gì liên quan đến mình nhìn Tuấn
“Cậu khai mau, tại sao cậu lại để tấm ảnh này?”
Mai Anh hơi hơi nghếch cổ lên, cô cũng muốn biết lí do là gì, sao cô lại có vẻ chờ mong gì từ cậu nhỉ?
Minh lấy lại bút, miệng nhẹ nhàng nói “Không phải Mai Anh đã nói rồi sao, tấm ảnh này cậu ấy xinh nhất”
Mai Anh đang uống nước “Phụt….”
Hai thẩm phán ngồi bên “……” được, coi như cậu giỏi. Sến quá đấy.
Mai Anh mặt đỏ ửng, tim đập thình thịch, đừng nghĩ nhiều, cậu ấy chỉ nói đùa thôi, má ơi sao tim đập nhanh quá.
---------------
Mai Anh vừa tắm xong, đầu còn chưa lau liền nhận được điện thoại của mẹ gọi tới “Aloo”
“Dạ mẹ.”
“Con có muốn đến chỗ bố chơi vài hôm không?”
Tay cô hơi cứng lại “Đến chỗ bố ý ạ?”
“Ừ, tuần sau công ty bố tổ chức đi nghỉ mát ấy, mẹ bận không đi được, con có thể đi chơi với bố”
Mai Anh bây giờ không biết nên đáp lại như nào, cô đến đấy ư, đến để làm phiền cuộc sống bí mật của bố ư, không may cô làm gì đó mà bí mật bị phát giác thì làm sao, cô không có dũng khí đối diện với nó như thế.
Mẹ bên kia không nghe thấy cô nói gì “Sao vậy, con có thích đi không?”
“Con nghĩ là đến đấy chỉ làm bố bận thêm thôi”
“Không lo, là bố con gọi hỏi mà, mẹ nghĩ con ở trong nhà hoài không tốt, nên đi đi”
Mai Anh siết chặt nắm tay điện thoại, ở nhà một mình con thấy cũng rất tốt, thôi vậy cũng đã giấu được như vậy, thêm nữa có làm sao “Vâng, con biết rồi, con sẽ đi ạ”
“Được vậy mai mẹ về cho con đi mua đồ dùng cần thiết”
Kết thúc cuộc gọi, tiếng hít thở sâu phải lặp đi lặp lại vài lần.
-------------
Đến ngày đi, Mai Anh liền bảo mẹ không cần đưa mình ra ga tàu, cô có thể tự đi được. Mai Anh kéo vali to, với vài túi đồ để bên trên.
“Mai Anh”
Cô ngẩng đầu lên, là Minh “Thật trùng hợp”
“Cậu định đi đâu vậy?” Minh nhìn túi to túi nhỏ ở bên cạnh cô.
“À, tôi đi du lịch” Mai Anh cười.
Minh sửng sốt “Một mình?”
Mai Anh phì cười, lắc đầu “Không có, tôi đi thăm bố tôi, bố tôi sống ở thành phố khác”
Minh hơi cứng lại, ngập ngừng. Cô tiến tới vỗ nhẹ vào người cậu “Không phải như cậu nghĩ đâu, công việc bố tôi ở đấy”
Minh hơi lúng túng “À, vậy tôi sách đồ giúp cậu nhé”
“Hihi, may quá gặp được cậu, nặng chết tôi rồi”
Hai người bắt taxi, Minh đã đưa cô đến tận ga tàu, trước khi lên cậu còn đưa cho Mai Anh chai nước dâu cô yêu thích, cậu xoa nhẹ đầu cô “Đi chơi vui vẻ nhé”
Nụ cười Mai Anh hơi nhạt dần, nhưng chỉ trong thoáng chốc rồi liền trở về nụ cười tươi, học theo điệu bộ của cậu, nhón chân lên xoa đầu Minh “Đương nhiên rồi, ở nhà ngoan nhé, tôi sẽ mua quà về cho cậu”
Minh hơi đỏ mặt, hắng giọng “ Được rồi, tôi sẽ đợi cậu, mau lên thôi”
“Bye bye”
Chưa đi được vài bước Mai Anh đã bị Minh nắm cổ tay giữ lại “ Khụ, nếu..nếu ở đấy có gì đẹp nhớ chụp hình hoặc gọi video cho tôi đấy”
Cô còn tưởng chuyện gì hóa ra là thế, sau đó bĩu môi, tiến sát đến gương mặt cậu “Vậy nếu không có gì thì không thể gọi cho cậu sao?”
Minh bị cô áp sát, mặt lại đỏ lên, người hơi ngả ra sau “Được…được, đi thôi, tàu chuẩn bị xuất phát rồi”
Mai Anh cười ra tiếng, quay người đi, vẫy tay cậu, dạo này cô phát hiện ra có sở thích đặc biệt, là trêu Minh, thật đáng yêu.
Chuyến tàu lần này chỉ mất tầm 5 tiếng là đến nơi rồi, Mai Anh cũng không thấy quá vất vả, vì cô đặt lưng xuống là ngủ, còn tinh thần đối diện các chuyện khác cô quyết định vứt ra đằng sau, không ai nhắc cô sẽ quên thôi.
Mang trong mình cái lưng đau mỏi của người ra xách đồ ra khỏi ga, Mai Anh đã thấy bố cô đang đứng đợi rồi “Bố”
Ông bình thấy con gái liền vui vẻ đi tới, ân cần “sao, đi có mệt lắm không?”
“Cũng bình thường thôi ạ, có hơi đau lưng” Mai Anh ra vẻ xoa xoa thắt lưng
Ông Bình trêu “Mới tí tuổi đã đau lưng, còn không bằng người già như bố”
“Bố, con đói rồi, tối nay ăn gì ạ?”
“Con thích ăn gì, đi ăn nhà hàng nhé”
“Vâng”
Hai người đi ăn một nhà hàng khá nổi tiếng, sau liền về nhà tắm rửa nghỉ ngơi. Ông Bình nói rằng ngày đi du lịch còn 2 ngày nữa, nên cô cứ chơi thoải mái ở đây đi.
“Bố này…” cô rất muốn hỏi rằng, hai người kia đâu nhưng chỉ là nghĩ thôi
“Sao vậy”
“Không có gì, con chỉ muốn mai ăn thịt quay thôi”
“Được vậy mai bố mua cho”
Ngày hôm sau, Mai Anh ngủ đến 11 giờ trưa mới dậy, trưa bố sẽ không về nên cô định đi mua gì ở cửa hàng tiện lợi dưới chung cư ăn tạm.
“Cạch”
Cô vừa ra khỏi cửa thì nhà đối diện cũng mở, Mai Anh không chú ý lắm, nhưng vẫn lên tiếng chào hỏi “Cháu chào cô”
Người phụ nữ này nhìn vẫn khá trẻ, do là được bảo dưỡng da khá tốt, nhìn cũng chỉ tầm 36, 37 tuổi, người này cười rất hiền “Chào con, con là..?” ý hỏi sao cô lại ở đây
“Cháu là con gái của chủ nhà này” Mai Anh lễ phép đáp, cô cũng cảm thấy người phụ nữ này khá ổn
“Vậy là con gái anh Bình sao, cô là đồng nghiệp bố con đấy” Người phụ nữ hơi ngạc nhiên rồi cười
Mai Anh cũng không bất ngờ, vốn dĩ chung cư này gần công ty bố cô, cũng rất nhiều nhân viên thuê ở đây cho tiện đi lại.
“Con định đi đâu sao, có cần cô dẫn đi không” Người phụ nữ rất nhiệt tình
Mai Anh vội từ chối “Dạ không phiền cô đâu ạ, cháu tự đi được, cháu chỉ định đi mua chút đồ thôi”
Người phụ nữ hình như vẫn muốn nói chuyện với cô, thì bị tiếng gọi non nớt con trẻ ở trong nhà vọng ra. Biểu tình có hơi cứng lại nhưng rất nhanh liền khôi phục tươi cười, Mai Anh cũng chẳng chú ý đến, cô cảm thấy hơi ngượng ngùng, dù sao vẫn là người lạ
“Vậy được, không tốn thời gian con nữa cô vào đây” nói xong rất nhanh liền đi vào đóng cửa
Mai Anh được giải thoát liền thở ra một hơi, đi xuống tầng mua đồ