Tuy Tiểu Mĩ Nhân còn nước mắt lưng tròng, nhưng giọng điệu cậu lạnh lẽo hết sức.
Chồng cũ của cậu đứng trước cửa, nhìn tiểu tiên sinh vừa mới li hôn nhà mình, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Tôi đến lấy ít đồ.”
Giọng điệu anh có vẻ kiềm chế, cũng chẳng chứa bao nhiêu tình cảm, nghe còn lãnh đạm hơn cả trước đây. “Em cứ thoải mái, không cần để ý đến tôi.”
Nói đoạn, anh đi vào, khi lướt qua người Tiểu Mĩ Nhân cũng không dừng lại.
Tiểu Mĩ Nhân cảm thấy hơi sợ – tuy bản thân cậu không muốn thừa nhận, thậm chí còn cố chấp cho rằng mình kiên cường vô song.
Cậu căm tức ném đống quần áo trên tay lên sofa, thở hồng hộc giật mũ giấy trên đầu ném đi rồi khoanh tay ngồi phịch xuống.
Chồng cũ của cậu đi vào phòng làm việc, loáng một cái lại cau mày bước ra.
Tiểu Mĩ Nhân buột miệng hỏi: “Thế nào rồi anh?”
“Có vài thứ tôi không tìm thấy.” Chồng Cũ trả lời kiểu nước đôi, mặt mũi tràn đầy vẻ ảo não.
Rất hiếm khi Tiểu Mĩ Nhân trông thấy bộ dạng này của anh. Cậu bắt đầu cảm thấy tò mò, đồng thời cũng lo lắng chút đỉnh.
“Đồ gì thế? Có quan trọng lắm không? Từ lúc anh đi tôi chưa hề bước chân vào phòng làm việc đâu. Hay cứ tìm tiếp thử xem?”
Chồng Cũ thấy vậy, đầu tiên là đưa mắt nhìn cậu đầy vẻ thâm trầm, cuối cùng trả lời: “Không sao, cứ để thế đã. Sau này tôi sẽ lấy lại.” Nói xong, anh gật đầu cáo biệt.
“Em cứ từ từ dọn dẹp nhé, tôi đi.”
“Hả?… À, được.”
Trong cơn vô thức, Tiểu Mĩ Nhân tiễn Chồng Cũ ra cửa như mọi ngày. Mãi đến khi nhón chân lên chỉnh lại cà vạt cho người ta, cậu mới phát giác có điều không đúng.
Sao cậu vẫn còn phải chăm tên đó như chăm con mọn thế chứ?
Điên à??
Ngay cả người chồng cũ luôn nghiêm túc và cứng nhắc cũng chẳng nhịn được mà cười cậu.
Chồng Cũ đưa tay nhẹ nhàng xoa mái tóc rối bù của Tiểu Mĩ Nhân, dịu giọng nói: “Không khóc thì tốt.”