Tiểu Mĩ Nhân li hôn rồi, bầu không khí mỗi lần cậu hít thở bỗng trở nên trong lành đến lạ.
Tuy rằng theo đúng như hợp đồng trước hôn nhân, cậu không được hưởng bất cứ tài sản gì quá mức giá trị, nhưng bản thân Tiểu Mĩ Nhân cũng chẳng mấy quan tâm đến việc này.
Dù sao ngoài chi phí cần dùng để vẽ tranh, cậu không có nhu cầu vật chất nào khác cần thỏa mãn. Bình thường cậu cũng không hay ra ngoài. Chỉ cần đưa cậu hai vắt mì và hai bộ đồ ngủ, Tiểu Mĩ Nhân có thể ở lì trong nhà cả tháng trời.
Căn nhà tân hôn là tài sản riêng của chồng cậu, nay được sang tên cho Tiểu Mĩ Nhân, có lẽ là để đền bù.
Chồng cậu – à, phải nói là chồng cũ mới đúng – ngay hôm li hôn đã dọn khỏi đây. Hiện tại trong cả căn nhà này chỉ có một mình Tiểu Mĩ Nhân làm vương làm tướng, sung sướиɠ đến quên trời quên đất.
Hôm nay Tiểu Mĩ Nhân tự gập cho mình một cái mũ giấy, đội lên đầu nom rất ngu. Xong đâu đấy, cậu hí ha hí hửng bắt tay vào tổng vệ sinh.
Hai ngày vừa qua cậu chỉ ngủ và ngủ, chẳng hề động tay dọn dẹp nhà cửa. Còn bây giờ ấy ư, cậu sẽ xóa sạch mọi dấu vết của chồng cũ cho xem.
Biến đi! Biến hết đi!
Cực kì vô cùng tột bậc vui vẻ ố là la!
.