Tiểu Mĩ Nhân nín nhịn gần một năm, cảm thấy ngày nào mình cũng ngấp nghé bờ vực đột tử. Cậu sắp không chịu được nữa rồi, bèn tìm đường li hôn.
Nói cho cùng thì bản thân cậu không có gan chủ động đòi chia tay.
Cậu cũng chẳng phải là chiến sĩ đấu tranh vì tự do hay gì hết, chỉ là một nghệ sĩ quèn vẫn còn ăn bám trợ cấp gia đình.
Mặc dù cậu cũng rất cố gắng tự kiếm tiến, nhưng tốc độ kiếm tiền của cậu quả thực vẫn còn kém xa tốc độ tiêu pha.
Làm nghệ thuật sao có thể không tốn kém? Cậu phải vẽ nhiều phong cách khác nhau, dùng đến đủ thứ nào màu nước, màu nhuộm, nào cọ vẽ, thạch cao. Mỗi nét bút đều tiêu tốn một con số không nhỏ. Mặc dù cậu luôn tin rằng một ngày nào đó tên tuổi mình sẽ vụt sáng, nhưng ít nhất ở thời điểm bây giờ cậu vẫn chỉ là một kẻ phụ thuộc đáng thương.
Cho nên cậu tha thiết hi vọng chồng mình sẽ chủ động từ bỏ cuộc hôn nhân này.
Nhưng làm thế nào để người ta từ bỏ bây giờ?
Đương nhiên là phải trở thành người mà đối phương ghét nhất rồi.
Tiểu Mĩ Nhân tự thấy mình vẫn còn có tí não dùng được.
Cậu cũng ranh đáo để đấy nhá.
.