Chương 2

Về việc Thịnh Mạnh Thương trở thành sư đệ của ta, nếu lúc đó ta không xen vào việc người khác thì bây giờ hắn đã không phải chịu người lăng nhục khắp nơi.

Cho nên ngoài áy náy với hắn, ngày thường dùng nắm tay đánh hắn, ta đều là người xuống tay nhẹ nhất.

Nhưng hắn làm sao biết chỉ có nắm đấm của ta là chính nghĩa nhất?!

Lẽ ra ta nên hỏi nhiều hơn về người sư phụ cao lớn uy mãnh kia khi hắn vuốt chòm râu không tồn tại của mình, trong miệng lặp đi lặp lại từ “Nghiệt duyên”, nên lắm miệng hỏi hắn một câu.

Nhưng sư phụ ta thật sự không đáng tin cậy, ta lại như thế nào biết hắn có phải hay không tính toán lừa ta, ra vẻ thâm trầm.

Nghĩ đến đây, đi trên đường núi lòng bàn chân ta yếu ớt, chỉ biết buồn bã sờ vào con Bát Ca trong ngực, khóc lóc kể lể nói: “Lão Bát à lão Bát, Thịnh Mạnh Thương nếu giống một con chim như ngươi thì tốt rồi.”

Như vậy ta có thể ném hắn đi, cho hắn tự do bay lượn khắp nơi, đừng lúc nào cũng nhớ đến mối thù với sư huynh của mình.

Mấy ngày trước trời mưa, đường đá xanh trơn trượt, mây khói lượn lờ, Bát Ca trong lòng ngực bất an kêu một tiếng, chân ta vừa trượt, suýt chút nữa đập răng cửa mới tránh được một kiếp vào tảng đá.

Ta run rẩy đứng dậy, rút bội kiếm từ bên hông ra, niệm pháp chú, thân kiếm lập tức phát ra ánh sáng màu xanh lam, bảo hộ ta khỏi bị tà khí nhập thể.

Phía trước cách đó không xa là Thông Thiên Tháp.

Thông Thiên Tháp, đúng như tên gọi hướng thẳng lên trời, là thần khí giam giữ ma vật, toạ lạc trên vách đá ở phía sau núi của Thanh Vân Tông.

Mỗi trưởng lão Thanh Vân Tông đều ở một núi, kể từ trăm năm trước sư phụ ta bị thương rồi thoái vị với chưởng môn hiện tại, vẫn luôn ở nơi hẻo lánh nhất Tễ Nguyệt Sơn, gánh nặng trông coi ma vật liền dừng ở trên người chúng ta, thật đang thương mà.

Yêu vật trong tháp khát máu tàn bạo, nhưng ta không ngờ tới bên trong vậy mà có một con lừa, còn dùng chân đá ta một cái.

Chỉ vì cái móng sắt này mà khiến cho ta hoàn toàn tỉnh ngộ, vạn ngựa bùn cỏ sung sướиɠ phi qua ta.

Bắt nạt Thịnh Mạnh Thương, quả thực là đào mộ chôn mình.

Ánh sáng từ thanh kiếm xuyên qua đám xương mù, ta liền thấy khuôn mặt con lừa của Lừa lão sư xuyên thấu qua cửa sắt nhìn ta chờ mong.

Bị một con lừa đang mỉm cười nhìn chằm chằm khiến Lão Bát trong lòng ngực ta cũng cảm thấy kỳ quắc.

“Lừa lão sư, đồng ý rồi, ta cứu ngươi ra tới, ngươi sẽ giúp ta sống sót.”

Ta nhét Bát Ca vào trong ngực, Lừa lão sư lập tức gật đầu, không khí mãnh liệt từ trong lỗ mũi thổi ra như thực hiện thêm mười tám tư thế nữa để khoe khoang cơ bắp.

Vì sao ta sẽ trò chuyện cùng một con lừa ngốc như bị bệnh tâm thần, còn ai ngoài vị sư phụ chịu ngàn đao phái ta tới tu bổ vết rách.

Ta tưởng lần này sẽ hoàn thành công việc sau khi truyền linh lực như thường lệ, nhưng khi nhiều lần thử, các vết nứt không có dấu hiệu đóng lại. Bất đắc dĩ ta đành mở ra cửa sắt của Thông Thiên Tháp rồi đi vào trong kết giới.

Cánh cửa sắt này là vì phòng ngừa đệ tử bình thường vào nhầm, nó sẽ không ảnh hưởng đến một độ linh sư vĩ đại như ta, nhưng vì vô tình sợ hãi mất mạng nên chưa bao giờ dám đi vào nơi đây.

Sau khi tiến vào kết giới, linh lực của ta không bị cản trở, ta hoàn thành nhiệm vụ chỉ trong chốc lát, nhưng đúng lúc này một con lừa đột nhiên xuất hiện ở trước mắt ta, ta còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy ngực đau xót, hai mắt tối sầm và ta ngất mất tiêu.

Khi lần nữa tỉnh dậy, ta thấy con lừa kia đứng cạnh một cái giếng, liên tục ra hiệu cho ta đứng dậy đi tới xem.

Ta vẫn do dự rồi bước tới, lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến ta khó mà quên.

Trong làn nước gợn sóng của giếng, ta thấy mình bị xích vào một cọc gỗ phủ đầy gai, người bê bết máu, bị một đám quạ đen mổ.

Quạ đen mổ mắt ta ra, con quạ kêu quác quác nuốt chửng tròng mắt mang theo thịt vào trong miệng.

Cơn đau khiến toàn thân ta run rẩy, lại không thể kêu ra tiếng, bởi vì ta không còn lưỡi nữa, chỉ còn dòng máu lớn từ gốc lưỡi chảy xuống khóe miệng.

Thịnh Mạnh Thượng như hồn ma từ phía sau ta dò thân bước ra, ngay sau đó nắm cằm ta, nham hiểm nói: “Đại sư huynh, ngươi có biết ta ghét nhất điều gì ở ngươi không?”

Tất nhiên “ta” không thể trả lời, chỉ ô ô thút thít nghẹn ngào, cũng chỉ là thống khổ giãy giụa trong trạng thái hấp hối.

Thịnh Mạnh Thương không hề khó chịu, hắn chỉ cười ha hả, sau đó lắc lắc ngón tay dính máu nói: “Ta ghét tất cả mọi thứ mà ngươi có.”

Lời nói nhỏ của Thịnh Mạnh Thương văng vẳng bên nách tai ta, đôi mắt đỏ rực đột nhiên quay đầu nhìn sang, như thể hắn đã thấy ta đang xem cảnh tượng này.

Sắc mặt ta xanh mét tức khắc ngã xuống đất, ta không ngừng lùi lại, trong miệng không ngừng lặp lại: “Đây là cái gì? Này không phải sự thật, này không phải sự thật.”

Đúng lúc ta đang hoảng sợ muốn chạy trốn, con lừa kia dùng móng guốc, từ trong nước ngoi ra một chiếc gương, ta tức khắc xoay tròn đôi mắt.

Kia không phải…… Truyền thuyết cổ thú Ung Hoà biến ảo mà thành thần khí sao? Ta đã thấy nó từ trong hồ sơ.

Nhưng sau khi núi Côn Luân sụp đổ, tiên tôn, thần trên Phong Sơn cũng mang theo chiếc gương biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lục giới dần dần quên mất thần khí này.

Mặc dù cách đây không lâu có người đã nhìn thấy vị tiên tôn này ở thanh linh chi uyên, ta chỉ cho rằng họ tung tin đồn, lại không nghĩ thế nhưng xuất hiện ở nơi này.

Gương Ung Hoà xuất hiện trở lại, sứ giả báo tin về thảm họa, đồng nghĩa với việc nhân gian sẽ xảy ra thảm họa máu uốn lượn thành sông trong tám trăm dặm. Những gì ta nhìn thấy là tương lai bi thảm của mình.

Tại sao? Tại sao sẽ là Thịnh Mạnh Thương, sao hắn có thể biến thành thế này.

Ta đánh một cái rùng mình, đột nhiên nhớ tới nửa tháng trước, khi tất cả đệ tử trong phái dựa theo Thanh Vân Tông như thường lệ, khi đến Thông Thiên Tháp hợp lực tăng mạnh phong ấn, Thịnh Mạnh Thương bởi vì chướng ngại mắt của chưởng môn, bị một chân đá rớt dưới núi.

Nhưng hắn lại bình an trở về, kia chính là một vách đá cao hàng nghìn mét, hắn là một phàm nhân, chỉ biết rơi sẽ tan xương nát thịt.

Khi đó ta chỉ nghĩ hắn phúc lớn mạng lớn, còn nghĩ nếu hắn không chết vì sao còn phải về đây, hiện tại ta chỉ cảm thấy ớn lạnh cả người.

Con lừa với bộ lông óng ả và vô cùng khỏe mạnh trước mặt ta, bỗng trở thành cọng rơm cứu mạng ta.

Ta vội ôm móng lừa của nó, khóc kêu: “Lừa lão sư, lừa lão sư ngươi mau cứu ta, ta không muốn chết.”

Cuối cùng, khi ta vừa chảy nước mũi vừa cầu xin, lừa lão sư đã dùng móng viết hai chữ “Cứu ta”

Ta: “……”

Theo lý nếu là cứu nó ra, ta sẽ vi phạm môn quy, cuối cùng ta nghĩ đến một thủ thuật mà ma ốm sư phụ dạy chúng ta, đó là cách dẫn linh hồn đến một cơ thể của một sinh linh khác.

Bây giờ cuối cùng có thể dùng, con lừa còn ở bên trong, ta coi như không tính phạm quy.

Sau một trận bận rộn, linh hồn của lừa lão sư đã độ thành công về trên người lão bát, mà con lừa mang hồn con chim bên trong hiển nhiên là có chút không quen với thân hình nặng nề không biết bay.

Ta nhịn đau từ bỏ con chim yêu thích của mình.

“Ngươi tên là gì?”

Trên đường xuống núi, con Bát Ca vốn đã đứng trên vai ta, không phải, hẳn là chủng loại mới, Bát Ca lừa đột nhiên mở miệng nói chuyện.

Ta cũng không biết nên gọi hắn lão Bát, lừa lão sư hay là Lão Bát lừa.

Vẫn là Lão Bát ổn, bá khí trắc lậu.

Bất ngờ nghe câu hỏi đột ngột, ta “Hả?” một tiếng, đột nhiên nghĩ đến phỏng chừng hắn phá tan phong ấn rồi sau đó có thể nói chuyện.

Ta trả lời nói: “Tại hạ tên là Tạ Quân.”

“Tạ Quân?” Lão Bát gật đầu, giọng nói nghe như người thanh niên, ta càng tin tưởng thân phận của hắn, liền nghe thấy hắn nói tiếp: “Tên hay đấy.”

Tên Tạ Quân này là do sư phụ cảm thấy mệnh ta không đủ cứng, muốn ta mạnh mẽ như một cây trúc xanh, gió trong trăng sáng, vì thế cho ta sửa lại tên.

Nghĩ kỹ thì trong ba đệ tử của sư phụ, chỉ có hắn không ban tên cho Thịnh Mạnh Thương.

Tên Thịnh Mạnh Thương là ta lấy.

Là ta đốt nến suốt đêm, cuối cùng nghĩ đến tháng 7 đã qua nửa hạ, vì thế đặt tên Mạnh Thương, mà họ là mẫu thân của ta bên nhà mẹ đẻ họ.

Thịnh Mạnh Thương được cứu trợ, khi đó không tên không họ, ta không biết dẫn hắn về Thanh Vân Tông, làm sư phụ ta nhìn trúng có phải hay không hại đến hắn.

Suy cho cùng hắn thành chân truyền đệ tử nhưng không hưởng được gì, ngày nào cũng bị đánh đập, bị gãy tay gãy chân.

Mặt trời nhỏ ban đầu vô cùng biết ơn ta như một vị cứu tinh, giờ đã biến thành một hắc liên hoa lầm lì.

Đối mặt với lời nói của Lão Bát, ta chỉ im lặng không trả lời, hắn cũng ngừng nói, mãi đến khi đến cổng núi Tễ Nguyệt Sơn, hắn mới thấp giọng hỏi: “Sao ngươi không hỏi ta là ai? Ngươi không sợ ta xuất hiện trong kết giới ở Thông Thiên Tháp là yêu ma sao?”

“Chúng ta làm đồng bọn tốt, điều chúng ta nói đến là tin tưởng lẫn nhau, ngươi nói đúng không?” Ta cười đáp trả.

Nói trắng ra, ta sẽ không ngu đến mức thả đồ vật từ Thông Thiên Tháp ra tới, mặc dù là ở ngoài tháp.

Gương Ung Hoà nhận chủ, người duy nhất có thể chạm vào nó chỉ có chủ nhân nó là Thần Dã, về phần vì sao tiên tôn tốt bụng lại biến thành con lừa còn bị nhốt trong kết giới, ta thật sự không muốn biết.

Chỉ cần hiểu, càng biết nhiều thì càng chết nhanh.

Ta chờ vị tiên tôn này hướng dẫn gì đó, còn không chờ hắn mở miệng, ta đã nhìn thấy Thịnh Mạnh Thương cách đó không xa, đang khập khiển gánh nước lên núi dưới cái nắng như thiêu đốt, xung quanh còn bị một đám người vây quanh, Phá Hiểu cầm đầu, là tên đệ tử đầu sắt không sợ chết bỏ đá xuống giếng.

Ta lập tức run thành cái sàng, chộp lấy con chim trên vai rồi trốn sau cột đá, chĩa đầu con chim về phía Thịnh Mạnh Thương, run rẩy nói: “Tiên tôn, đó chính là Thịnh Mạnh Thương.”

“…… Trên người hắn sát khí tận trời, đã khó quay đầu lại.”

“Cái gì?!” Ta lập tức đặt con chim sang một bên rồi lạy nó: “Tiên tôn, cầu ngài chỉ cho ta một con đường sáng, về sau ta táng gia bại sản đều làm người cho ngài thắp hương cúng dường.”

“Cũng không phải không có cách nào.”

Ngay lúc ta đang định dập đầu cho máu đổ ra thì đại từ đại bi Lão Bát cuối cùng cũng lên tiếng.