Chương 3: Chị Bút Máy, hẹn hò không?

Bút Máy gần đây tâm trạng không được tốt lắm, bởi vì cô nàng đang bị một tên bút quấn lấy, hơn nữa, tên này còn sản xuất sau, kém cô hẳn mấy ngày.

Quấn lấy cô, ngước nhìn cô, chỉ hận không thể dán chặt đôi mắt mình lên người cô, đây chính là một tên Bút Dạ Dầu rẻ tiền. Cho nên mới nói, Bút Dạ Dầu ngước nhìn cô bởi vì vị trí trong tiệm được xếp theo giá cả, mà cô lại ở tầng cao nhất của kệ hàng, cậu ở tầng thấp nhất.

Cứ mỗi sáng, Bút Dạ Dầu đều lễ phép chào hỏi. Mỗi tối, cậu đều mua mực trong bình mực giá rẻ rồi mang tới tặng, nói để cô làm bữa tối.

Vì giữ dáng, cô Bút Máy chưa từng bơm mực vào buổi tối cảm thấy rất bận tâm.

Nhưng như thế cũng tốt, cho đến khi cô rầu sắp chết thì Bút Chì tìm đến chơi.

Bút Chì là bạn của cô Bút Máy sống tại một văn phòng phẩm khác. Là cô gái bút nhỏ, dù viết thư hay nói chuyện đều thể hiện sự nhã nhặn.

Bút Chì vừa nhìn thấy Bút Máy, nước mắt bắt đầu rơi xuống tí tách như mưa. Bút Máy bị dọa cho sợ liền sai khiến Bút Dạ Dầu ở kệ hàng dưới: “Giấy…Tên nhóc kia, mau đưa cho chị tờ giấy!”

Bị cô gọi là nhóc, cậu từ từ leo lên kệ hàng để đưa giấy. Bút Máy vội cầm lau nước mắt cho Bút Chì, nhưng lúc này cô khóc đến phát điên rồi, không quá hai giây, khăn giấy đã ướt sũng.

Bút Máy nhìn về phía Bút Dạ Dầu: “Cậu nhóc, nhìn cái gì nữa? Giấy, đưa cho chị giấy xem nào!”

Bút Dạ Dầu gật đầu với nàng một cái, không sợ sóng gió đưa thêm một tờ.

Sau mấy lần như vậy, Bút Máy thật hết chịu nổi: “Cái tên kia, không thể đưa nhiều giấy một lúc hay sao hả? Cứ bắt chị đây phải giục nhiều sao?”

Bút Dạ Dầu nhìn cô, dịu dàng cong khóe miệng cười: “Nếu đưa hết cho chị một lần, chị sẽ không nói chuyện với tôi nữa. Bút Máy à, chị đã trốn tôi ba ngày, ba ngày không nói chuyện với tôi rồi.”

Bút Máy thấy chột dạ liền quay mặt đi chỗ khác: “Thế…Thế à?”

Cứ như vậy, một người đưa, một người nhận và một người khóc. Giày vò hồi lâu, Bút Chì mới khụt khịt, mặt đầy hối lỗi nhìn đống giấy bên chân bạn mình: “Thật xin lỗi… Bút Máy, lần đầu gặp mặt mà đã biến chỗ của bạn thành lộn xộn như này”.

Bút Máy híp mắt, rất có dáng vẻ thám tử mà nhìn Bút Chì: “Cái này không quan trọng, quan trọng là bạn phải nói với tớ xem là ai dám bắt nạt, làm bạn đau khổ đến vậy?”

Bút Chì ngập ngừng nhìn thoáng qua Bút Dạ Dầu đang im lặng cầm hộp khăn giấy đứng phía sau bạn mình, hạ ngón tay xuống.

Không đợi Bút Máy lên tiếng đuổi, cậu đã lặng lẽ đặt hộp khăn xuống: “Hai người nói chuyện tiếp đi, tôi đi mua cơm trưa cho hai người. Muốn ăn mực nước và than chì nhãn hiêu gì?”

Bút Dạ Dầu vừa đi, Bút Chì liền một hơi kể hết sự tình giữa nam thần Bút Bi cùng chị gái Bút Chì Bấm ra.

Bút Máy vỗ bàn: “Có thể như thế sao? Đợi tớ cùng bạn về đó, nhất định sẽ mang ruột bút của tên đê tiện đó vặn thành trăm mảnh!”

Lúc này, Bút Chì tủi thân lắc đầu một cái: “Chị tớ,… Chị ấy hình như cũng Bút Bi. Nếu không, tớ đã trực tiếp nói rõ với chị ý rồi”.

Gần đây vốn dĩ trong lòng Bút Máy đang rất bế tắc, nghe chuyện này của Bút Chì xong lại càng thấy khó chịu.

Cô là cô gái rất được lòng các chàng bút. Bất kể là nhan sắc, dáng hình hay là về giá cả, cũng đều hơn các nữ bút khác, nhưng cho đến bây giờ cô chưa từng nói lời yêu với một chàng trai nào cả. Một mặt, cô thấy các nam bút khác không xứng với mình, mặt khác lại cảm thấy sợ hãi với tình yêu mà không hiểu tại sao.

Chẳng lẽ bọn họ… Đều là loại giống Bút Bi sao?

Buổi tối, Bút Máy nằm trầm tư suy nghĩ bên cạnh Bút Chì đang ngủ say. Suy nghĩ trong đầu cô thật lâu vẫn không có kết quả. Bút Máy quyết định tìm tên nhóc kia nhờ cố vấn một chút để làm rõ rốt cuộc bọn con trai có suy nghĩ gì trong lòng.

Bút Máy âm thầm thận trọng đi về phía giường của Bút Dạ Dầu.

“Này nhóc? Cậu còn thức chứ tên nhóc này? Ê nhóc…A!!!!!”