Thực ra, bảy năm đối với một đời người chỉ nhanh như một cái chớp mắt, nhưng những ngày không có Trần Tiểu Niên, Lục Thời cảm thấy nó dài đằng đẵng. Ngày qua ngày đều như nhau, mệt mỏi, chán nản, anh còn chẳng rõ bảy năm qua bản thân đã sống như thế nào.
Trần Tiểu Niên biến mất mà không một dấu vết nào cả, như thể bốc hơi khỏi thế giới này, kể cả Lục Thời có dùng mọi thủ đoạn, kể cả khi anh đã lục tung cái thành phố K lên, anh vẫn không tìm được người con gái mà mình yêu thương.
Một ngày trôi qua...
Một tháng... rồi một năm... rồi cũng cứ thế 7 năm. Lục Thời vẫn luôn chờ đợi và tìm kiếm Trần Tiểu Niên suốt 7 năm ròng rã. Từ ngày cô rời đi, anh chưa có một đêm nào ngủ ngon, chỉ biết chìm mình vào công việc không biết mệt mỏi. Nhưng rốt cuộc chẳng làm vơi bớt đi nỗi thống khổ trong lòng anh.
Trần Tiểu Niên, rốt cuộc em đang ở đâu?
Cốc...cốc...
Cốc...cốc...
"Cút."
Lục Thời ném chiếc ly thủy tinh ở đầu giường về phía cửa. Chiếc ly vỡ tan tành, kèm theo đó là tiếng khóc nức nở của một đứa trẻ.
Cánh cửa chậm rãi mở ra. Lục Cảnh đứng run rẩy ở bên ngoài, nó ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, đôi mắt giống hệt với người anh yêu.
Mắt Lục Thời hoa lên, trong giây lát, anh như nhìn thấy bóng dáng của Trần Tiểu Niên nhưng khi anh muốn đi tới chạm lấy cô, cô lại chậm rãi biến mất, chỉ còn Lục Cảnh đứng đó ngây ngốc nhìn anh. Lục Thời bật cười, tự khinh bỉ chính mình. Mày thảm hại làm sao, thảm hại đến nỗi phải tìm hình ảnh của cô ấy trên một đứa trẻ.
"Ai cho phép mày lên đây?"
"Em xin lỗi...hức ...em xin lỗi, hức hức... em biết lỗi rồi. Em không dám chạy lung tung nữa... anh đừng vứt em ở trường nội trú mà ..huhu."
Lục Cảnh thực sự không còn cách nào khác. Trong nhà, nó sợ nhất là Lục Thời, Lục Thời chỉ tây thì nó phải đi tây, chỉ đông thì phải đi đông.
Nhưng lần này anh muốn ném nó vào trường nội trú, nó nhất định không chịu. Ở đó, sẽ chẳng ai quan tâm nó như Lục Diệp Anh và Mục ca nữa, chẳng ai yêu nó hết. Nó không muốn như vậy...
Lục Diệp Anh hớt ha hớt hải chạy đến kéo Lục Cảnh đi, cô không ngờ vừa rời mắt có mấy phút Lục Cảnh đã ăn gan hùm đi gõ cửa phòng Lục Thời. Lần trước có người hầu cố ý bước vào phòng của anh, còn làm vỡ khung ảnh của Trần Tiểu Niên, nếu không có người ngăn cản thì Lục Thời thực sự sẽ gϊếŧ cô ta.
Lục Diệp Anh sợ điều này tái diễn trên người Lục Cảnh, xanh mặt, vừa đánh vừa mắng cậu:
"Mau xin lỗi anh ngay, chị đã bảo không được tự ý gõ cửa rồi mà. Xin lỗi anh mau!"
"Đều cút hết." Lục Thời day trán, trông có vẻ sắp mất hết kiên nhẫn.
"Lục Diệp Anh, nếu cô không dạy dỗ nổi nó vậy thì để người khác dạy."
Lục Diệp Anh run cả chân, răm rắp gật đầu.
Cửa phòng Lục Thời đóng lại, Lục Diệp Anh mới dám đem trái tim mình treo xuống. Cô gái nhìn đứa bé cạnh mình vừa giận vừa thương. Bàn tay khẽ vuốt nước mắt trên mặt cậu, than thở:
"Sao em lại có đôi mắt giống người đó vậy cơ chứ."
Nếu không vì đôi mắt này, chỉ sợ đã sớm giống như đám con riêng kia, ngày ngày ghen ghét, hãm hại lẫn nhau. Nhưng cũng chính tại đôi mắt này đã khiến Lục Thời ngày càng đắm chìm.
Anh sẽ vô thức nhìn Lục Cảnh nhiều thêm một chút, còn an bài cả Lục Diệp Anh và Mục Cảnh Nhiên trông nom cậu bé.
Rốt cuộc đây là xấu hay tốt đây.
"Mắt em giống ai hả chị?" Lục Cảnh ngây thơ hỏi.
"Giống ai thì em cũng không cần biết, cũng không được nhắc đến trước mặt anh Lục Thời. Nghe rõ chưa?" Mặt Lục Diệp Anh đanh lại. Mấy năm qua, mỗi lần nhắc chuyện liên quan đến Trần Tiểu Niên, tâm trạng Lục Thời liền xấu vô cùng. Nếu để Lục Thời nghe thấy Lục Cảnh nói bậy nói bạ nhất định sẽ cho cậu ăn đòn.
Lục Cảnh sụt sịt gật đầu.
...
Dira- một quán rượu nhỏ và sang trọng nằm ở phía tây của thành phố A. Mỹ nữ ngồi góc ở quầy bar, đôi mắt nhàm chán nhìn đám người nhảy nhót một cách đơn điệu, cái thành phố A mà người người ca tụng, cuối cùng cũng không đem đến cho cô một tí niềm vui nào, còn chẳng bằng trở về nước X.
Một bàn tay khoác lên vai cô, lập tức bị đánh văng ra. Nam nhân ôm một mỹ nữ gần đó vào lòng, sau đó ngồi xuống cạnh cô. Cô gái chán ghét nhíu mày.
"Liz, đừng cứng nhắc vậy mà. Sao cô không thử chút gì đó mới mẻ đi."
"Nếu đây là sở thích của thiếu gia thì cảm phiền biến dùm, cái mùi còn nồng hơn nước tẩy bồn cầu." Cô gái được gọi là Liz khẽ nghiêng người như ngồi gần thứ gì đó rất bẩn.
"Thiếu gia" nhướn mày, cúi đầu hít một hơi thật nhẹ sau đó bật cười. Vẫn là gương mặt đẹp trai khiến người ta đỏ mặt đó, cũng vẫn là nụ cười siêu lòng kia nhưng hành động thô bạo khiến người khác vừa nhìn đã rùng mình.
"Thiếu gia" đạp ngã mỹ nữ mình vừa ôm ấp trong lòng, còn không quên rút khăn chùi tay, phun ra những câu ác độc:
"Liz nói đúng, mùi tởm quá."
Mỹ nữ bị chà đạp giữa chốn đông người, chỉ chỉ trỏ trỏ khóc rống lên. Nhưng hành động của cô ta chỉ khiến tâm trạng "thiếu gia" thêm xấu đi, hắn vẫy tay, lập tức có người đến lôi cô ta đi như kéo một chiếc giẻ lau sàn.
Mấy màn này Liz đã nhìn tới phát ngán. Cô chẳng thèm quan tâm đến "thiếu gia" đang hướng đôi mắt trông mong về phía mình, tập trung nhấm nháp ly rượu vang.
"Thiếu gia" bị bơ toàn tập cũng không có chút tức giận, hắn kéo ghế, sáp lấy người Liz. Đôi mày Liz đã nhướn lên nhưng cũng không đẩy hắn ra, chỉ tự nhủ bản thân kiềm chế mà không lôi súng bắn chết tên này.
"Liz, người cô thơm quá, dùng nước hoa gì vậy?! Liz~"
Liz nghe mà phiền, phun ra một câu:
"Mary Rose.."
"Hể? Vậy ta cũng muốn, được không?"
Môi Liz cong lên, cô cười khẩy một cái, chế nhạo nam nhân trước mặt:
"Nước hoa nữ mà ngài cũng muốn dùng, thiếu gia có cần tôi chuẩn bị vé máy bay tới Thái Lan luôn không?"
"..."
"Thiếu gia" không nói gì cả, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Liz quen biết hắn bao nhiêu năm, hắn tưởng mình đã trông thấy hết mọi bộ dáng của cô rồi, sắp chán ngấy đến nơi nhưng hắn không ngờ cô gái này còn thú vị hơn mọi thứ của cải, quyền lực ở trên đời. Sự lạnh lùng, bí ẩn, sự trầm lặng của Liz khiến hắn say mê không thôi. Đặc biệt là mỗi khi trêu chọc cô, đuôi mắt xinh đẹp sẽ lạnh lùng nhướn lên đầy khıêυ khí©h, kí©h thí©ɧ ham muốn tột cùng trong hắn.
Thực sự là một vẻ đẹp trí mạng a...
Liz cực kì khó chịu trước ánh mắt đầy khao khát chiếm hữu này, cô đứng dậy, bỏ ra ngoài. "Thiếu gia" không nói gì cả, cũng không giữ cô lại, chỉ đưa mắt nhìn theo bóng lưng cao ngạo.
"Thiếu gia, chủ nhân gọi tới."
"Thiếu gia" sầm mặt, chửi một câu cực kì thô tục. Hắn trừng trừng mắt, sau đó quát lớn:
"Là ai báo cáo?"
Cả một đám vệ sĩ nín thít. "Thiếu gia" càng thêm bực bội, hắn chần chừ không muốn bắt máy, nhưng tiếng thở trầm thấp càng ngày càng rõ từ đầu dây bên kia khiến hắn rơi vào bức đường cùng.
[Đừng động vào Liz.]
"Thiếu gia" chỉ kịp nghe một câu, màn hình điện thoại đã tắt ngúm.
Bốp! Chiếc điện thoại va vào bức tường, vỡ nát.
Về đêm tiết trời ngày càng lạnh, Liz chỉ vội mặc một kiện áo khoác mỏng sau đó lái xe rời đi. Chỉ khi cô đã đi xa quán bar kia, điện thoại ngay lập tức đổ ba hồi chuông. Liz kiểm tra xe, xác định không có camera hay máy nghe lén mới bắt máy. Việc này đã trở thành thói quen của cô, Liz ghét nhất những kẻ muốn kiểm soát mình.
[Dạo này muốn liên lạc với cô thực sự rất khó đấy.] một giọng nói chói tai vang ra từ trong điện thoại. Nghe không rõ là nam hay nữ. Hiển nhiên đã bị thiết bị chỉnh giọng làm biến đổi. Bọn chúng lúc nào cũng cẩn thận như vậy.
[Có việc?]
[Nhiệm vụ lần này là một kẻ đặc biệt phải dè chừng, nếu thất bại chờ về nước chịu phạt đi.]
[Từ khi nào đám các người phải trực tiếp dặn dò tôi như vậy, không đủ tin tưởng tôi?] Nhiệt độ trong xe hơi thấp, Liz đốt một điếu thuốc, hít một hơi như một kẻ sành sỏi, nhưng có trời mới biết cô đang gắng gượng chịu đựng cái hơi cay tởm lợm kia chui vào phổi mình.
[Là chủ nhân đặc biệt căn dặn cô. Nhớ kĩ Liz, việc của cô là làm, không phải thắc mắc.]
[Ồ, vậy thì giải quyết vị kia giùm tôi phát. Tôi đi làm nhiệm vụ, không phải bảo mẫu.]
[Chủ nhân sẽ sớm gọi thiếu gia trở về. Cô không cần quan tâm đến ngài ấy, trong đầu cô, chỉ cần nhớ tới nhiệm vụ của mình.]
[Hờ.] Liz nhậm mạnh phanh xe, Lamborghini Reventon trượt một đường dài sau đó miễn cưỡng dừng lại trên đường. Vì hành động vội vàng này mà suýt thì một vài chiếc xe đã tông trúng cô, tiếng chửi mắng vang lên, nhưng Liz không quan tâm, cô đang tìm một chỗ trút giận.
Đầu dây bên kia hiển nhiên đã nghe thấy tiếng phanh xe rít lại như quỷ dữ, cũng kiên nhẫn chờ Liz hạ nóng tính khí.
[Thông tin, gửi tới.] Liz chẳng hề thỏa mãn mới những gì mình vừa gây ra, cô cọc cằn ra lệnh sau đó bực bội cúp máy, ném thẳng chiếc điện thoại ra đằng sau.
Cô khởi động xe, chẳng cần quan tâm tốc độ là bao nhiêu, cứ vô tư nhấn ga, lao vù vù trên đường cao tốc.
Mấy chiếc xe cùng đường đã bị con Lamborghini Reventon của cô dọa chết khϊếp. Ngay cả đèn tín hiệu cũng khiến Liz chẳng buồn ngước mắt nhìn. Cô còn chẳng biết mình phải đi đâu cơ mà, đèn giao thông thì có là gì, vứt sau đầu đi.
Sau một giờ làm con nghiện tốc độ, Liz cuối cũng vẫn phải nhặt lại chiếc điện thoại đã ném đi, lướt lướt thông tin được gửi đến.
Đến lúc đọc được cái tên kia, cùng gương mặt rõ mồn một trên điện thoại, tay Liz như theo phản xạ run lên khe khẽ. Cô thầm mắng mình không có tiền đồ, có chút này đã bị dọa rồi.
"Lục Thời...?"
Liz mơ hồ thì thầm cái tên, một nửa trái tim hơi nhói lên. Cô tát mình một cái, nhưng vẫn không cách nào tỉnh táo hoàn toàn.
Lục Thời? Rốt cuộc là ai?!
...
Mới vào đầu tháng 9, mà người ta đã ngửi thấy mùi vị của mùa thu vô cùng rõ rệt.
Tháng 9 tới, có trời mới biết Mục Cảnh Nhiên và Lục Diệp Anh vui như thế nào. Cậu chủ nhỏ Lục Cảnh cuối cùng đã được trở lại trường học.
Lục Cảnh đeo cặp sách trên lưng, mặt mày bí xị.
"Mau chóng gặp lại bạn bè, xị mặt gì đó." Lục Diệp Anh trừng cậu.
Tính tình trẻ con của Lục Cảnh nổi lên, cậu bé đứng lì một chỗ, nói thế nào cũng không chịu nghe.
"Em không đi học đâu, mấy đứa ở lớp ngốc chết đi được, ngày nào có mấy phép toán cũng hỏi đi hỏi lại, chẳng phải có hết trong sách đó ư, thế mà hỏi mãi hỏi mãi."
Mục Cảnh Nhiên lại đau đầu. Cái gen di truyền của nhà họ Lục mạnh quá, cho nên một đứa bé 7 tuổi cũng có thể thuộc hết sách giáo khoa, sau đó ca thán như ông cụ non.
"Không muốn cũng phải đi." Nói thật, Mục Cảnh Nhiên chán cái cảnh Lục Cảnh ve vãn cạnh mình, lăn lộn như giun, khóc lóc âm ỉ lắm rồi. Chỉ chờ cái tháng 9 tới, tống cái của nợ này về trường học.
"Chị Diệp Anh."
"Chị không ý kiến, em nghe lời Mục ca đi."
"Chị ơi ~, Mục ca ~"
"Lục Cảnh, có phải em muốn đến trường nội trú không?" Lục Diệp Anh cứng giọng dọa. "Hả?"
Thân người mềm oặt của Lục Cảnh ngay lập tức đứng thẳng, cậu nhỏ chạy tới nắm tay Mục Cảnh Nhiên, dõng dạc nói:
"Mục ca, đi học thôi. Em mong được gặp lại Tiểu Mộng lắm rồi."
"Tiểu Mộng? Không phải bạn cùng bàn là Tiểu Quỳnh à!?" Mục Cảnh Nhiên đùa giỡn.
Ai ngờ Lục Cảnh vậy mà thực sự không nhớ tên bạn cùng bàn, nghe Mục Cảnh Nhiên nói cũng chỉ ngơ ngác đáp lại:
"Thế á!? Vậy thì đi thôi, em mong được gặp lại Tiểu Quỳnh lắm rồi."
"..."
Không còn lời nào để nói.
"Mục ca, em muốn tan học tới chỗ anh chơi."
"Muốn bị anh nhóc đánh gãy chân đúng không?"
"Một chút thôi, em không làm loạn đâu, anh trai không mắng anh, cũng không đánh anh, lần này nhất định cũng vậy." Lục Cảnh cúi đầu, chu chu miệng nói.
Vâng. Vị kia có đánh tôi đâu, anh ta đánh lên tiền lương của tôi kia kìa. Tha cho cái mạng già này đi, tôi cũng là người làm công ăn lương thôi. Mục Cảnh Nhiên khóc không ra nước mắt.
Lục Cảnh có gen của nhà họ Lục, nó không hề ngốc tí nào, chỉ ngốc trước người cần ngốc thôi. Nó biết mỗi lần trưng ra ánh mắt thật đáng thương thì Mục Cảnh Nhiên đều sẽ mềm lòng chấp nhận mọi yêu cầu của nó. Vì thế nó cực kì ỷ lại vào điểm yếu này, tận dụng hết công suất đôi mắt của mình. Lần này cũng không ngoại lệ.
Lục Cảnh hí ha hí hửng vác balo chạy vào trong trường, còn không quên dặn dọ:
"Mục ca nhớ đến đón em sớm nha~"
Mục Cảnh Nhiên thở dài, lại phải tìm lí do bao biện với tên họ Lục kia rồi.
...
Lục thị
Mục Cảnh Nhiên vừa trở lại đã nghe Lục Diệp Anh thông báo, Nghiêm Cẩn đang ở trong phòng của Lục Thời.
Y cũng không mấy ngạc nhiên, Nghiêm Cẩn tuần nào cũng tới đây một hai lần, ngoài công việc ra thì hầu như toàn là tới răn dạy Lục Thời.
Năm đó Trần Tiểu Niên biến mất, người kích động không chỉ có y, có Tần Phương, có Phí tiểu thư, còn có Lục Thời. Bọn họ vẫn tiếp tục sống, và vẫn tin sẽ có một ngày cô quay trở về. Lục Thời cũng tin như vậy, nhưng bảy năm qua, anh sống như đã chết.
Lục Thời trừ điên cuồng làm việc thì cũng chỉ có công việc. Mục Cảnh Nhiên không hiểu, anh làm vậy thì có ích gì, có thể quên đi cô ấy sao, có thể tìm được cô ấy sao. Sự thật chứng mình, chỉ vì Lục Thời quá yêu cô, yêu đến nỗi chỉ có vùi đầu vào công việc mới giúp Lục Thời tạm thời chèn ép đau đớn xuống đáy lòng, mới không tuyệt vọng nghĩ rằng Trần Tiểu Niên thực sự đã rời bỏ bọn họ mãi mãi.
Mục Cảnh Nhiên nói không sai. Nghiêm Cẩn lần này đến, từ đầu đến cuối đều là dạy dỗ Lục Thời. Nhưng Lục Thời mà, một chữ cũng không nghe lọt.
Nghiêm Cẩn ngồi trên sofa, gắt gao nhìn Lục Thời, y quen anh từ lúc tấm bé, cái thời còn cởi truồng tắm mưa đến khi trưởng thành, đã quen với một Lục Thời đứng trên cao nhìn xuống, chính vì thế bộ dạng thảm hại hiện tại của anh khiến Nghiêm Cẩn cực kì gai mắt.
"Nói xong rồi?"
Một tiếng hừ lạnh.
"Nói xong thì có ích gì, có chữ nào lọt vào đầu mày không?"
"..."
Nghiêm Cẩn cuối cùng vẫn không nhịn được buông lời thở dài. Y hướng Lục Thời, hiếm khi hạ giọng:
"Tao tự hỏi, mày hành hạ bản thân như vậy có ích gì, Trần Tiểu Niên đã rời đi bảy năm rồi, mày vẫn mãi chìm trong quá khứ, không chịu chấp nhận sự thật?"
Qủa nhiên vừa nhắc tới Trần Tiểu Niên, đáy mắt Lục Thời đã tối quá nửa.
Nghiêm Cẩn còn định nói tiếp nhưng đã bị Lục Thời chặn họng, anh đã chán việc Nghiêm Cẩn khoét sâu nỗi đau của mình rồi, làm vậy chỉ càng khiến anh chấp nhất hơn thôi. Chẳng ai có thể giúp anh quên được Trần Tiểu Niên, cũng chẳng kẻ nào được phép bắt anh phải quên đi cô.
Được rồi, Nghiêm Cẩn tắt nắng. Y phải sớm biết tên Lục Thời này đã điên rồi mới đúng, ngu như con lợn mới ngày ngày khuyên tới khuyên lui với kẻ điên.
"Tao chẳng nói nổi mày nữa. Tối nay họ Phùng tổ chức tiệc, đám ruồi muỗi còn sót lại của Tần Phương cũng tới. Mày tự biết phải làm gì mà?"
"Không đi." Thẳng thằng từ chối.
"Không đi cũng phải đi. Hai ba năm nay mày không ra mặt, chúng nó càng thêm đắc ý. Giang cẩu chiều nay cũng về nước, tự liệu đi."
"Về sớm như vậy?"
"Ài, nói lại đau đầu." Nhớ tới cặp nam nữ kia, Nghiêm Cẩn chỉ thấy hoa mắt chóng mặt. Giang Trì ở bên Phí Nhi mấy năm, mỗi lần cãi nhau, Phí Nhi đều chơi trò bỏ nhà ra đi, nửa đêm cũng phải bay ra nước ngoài bằng được. Sau đó Giang Trì lại ba chân bốn cẳng chạy đi tìm, chịu để cô đánh mấy cái, cuối cùng dỗ dành đưa người về.
Nghiêm Cẩn đã sớm ăn đủ đống cẩu huyết trong câu chuyện tình này rồi, chán chẳng buồn nói.
Cũng may, Giang Trì yêu vào cũng chưa điên như Lục Thời.
Anh bây giờ...